Căn cứ vào vài lời của đối phương, và thân phận của Lý Tiểu Bảo, có thể đây là một âm mưu chống lại Dương Huyền Trân, chỉ bất quá vừa lúc bị mình phá đám.
"Tóc dài, để ngươi bắt nữ nhân, làm sao bắt lâu như vậy?"
"Nữ nhân này tay trói gà không chặt,, ngươi đối với nàng thật lãng phí thời gian!"
"Ngươi không biết Lão Tử cắn thuốc, chờ Bá Vương ngạnh thượng cung sao?"
" Vương bát đản!"
Lý Tiểu Bảo say khướt, trực tiếp một chân đem nam tử tóc dài đạp lăn trên mặt đất.
" Hành sự bất lực, ngươi có phải muốn chết hay không!?"
"Lý Thiếu, thực xin lỗi, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi, là sự chậm chạp của tôi, đã làm cho anh mất hứng!"
Nam tử tóc dài sợ hãi rùng mình một cái, vội vàng nói: "Nhưng là Lý Thiếu, không phải tôi muốn trì hoãn thời gian của anh."
"Chủ yếu là những người nước ngoài này, lại dám cùng chúng tôi khiêu chiến!"
" Chẳng những muốn chúng ta lưu lại Nguyễn Khả Khả, còn muốn xuất ra mười triệu, sau đó quỳ xuống xin lỗi, phế hai tay một chân chúng tôi!"
Nghe vậy, Lý Tiểu Bảo sửng sốt.
Sau đó, hắn ta cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Bùi Nguyên Minh, sau đó cười lạnh một tiếng.
"Ồ?"
"Từ khi nào, ở Tân Thành có một người phách lối hơn như vậy, dám đạp lên đầu ta, Lý Tiểu Bảo?"
" Tiểu tử, cản người của ta, muốn tiền của ta, còn muốn phế thủ hạ của ta..."
"Ngươi muốn làm loạn ở phương nào vậy?"
"Mày nghĩ mày là ai?"
"Chỉ là đám người đến từ từ khác, đến địa bàn của Lão Tử, phách lối bá đạo, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
"Ngươi đã cân đo phân lượng của chính mình chưa?"
"Rác rưởi như ngươi, Lão Tử mỗi năm chà đạp chết mấy chục tên!"
" Ta sẽ nói cho ngươi biết một câu, tân thành nơi này, Lý Tiểu Bảo ta định đoạt!"
Lý Tiểu Bảo phun ra một hơi khói đặc, trong con ngươi đều là khinh thường cùng vẻ châm chọc, hắn đã xác định rõ ràng, Bùi Nguyên Minh một nhóm, chính là từ nơi khác đến, giả vờ giả vịt.
Những người đàn ông và phụ nữ trong trang phục tung cẩu xung quanh hắn ta, cũng tỏ ra coi thường và khinh miệt, chỉ là một vài người ngoài, đến Tân Thành để diễu võ giương oai? Nghĩ cái gì thế?
Chẳng lẽ không biết, Lý Thiếu là Lý gia Tam thiếu tam đại gia tộc Nam Dương sao?
Một đại nhân vật như vậy, có thể bị người ngoài như Bùi Nguyên Minh kɧıêυ ҡɧí©ɧ sao?
Vài nữ nhân xinh đẹp lại càng thêm kiêu ngạo, hất cằm lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh và đám người của anh.
Mấy người còn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay chụp trò hề của đám người Bùi Nguyên Minh.
"Lý gia tam thiếu."
Bùi Nguyên Minh khẽ gật đầu.
"Vì có chút thân phận của ngươi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội."
"Để lại Nguyễn Khả Khả và mười triệu, tất cả mọi người tự đoạn hai tay một chân, sau đó liền có thể cút đi!"
" Bằng không mà nói, các ngươi đêm nay đều phải xui xẻo."
"Phịt…--"
Một vài nữ đồng bọn xinh đẹp không thể nhịn được nữa, họ nghiêng người ra sau che miệng với nụ cười.
Rõ ràng, tư thế không biết sợ hãi và vô tri của Bùi Nguyên Minh làm cho các nàng cảm thấy không thể tưởng tượng, quả thực thật là tức cười.
Người nước ngoài này, lấy đâu ra tự tin khiêu chiến Lý Tam Thiếu thế này?
Đây quả thực là không biết chữ chết viết thế nào!
Lý Tiểu Bảo cũng phá lên cười nhìn Bùi Nguyên Minh, nghiêng đầu nói: " Uy hϊếp ta?"
" Tiểu tử, ngươi thế mà uy hϊếp ta?"
" Ngươi biết ta là ai không?"
Đang khi nói chuyện, hắn còn để người chuyển đến một cái ghế, đưa chân bắt chéo ngồi xuống.
Vươn ngón tay chỉ mặt Bùi Nguyên Minh, tùy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Tới tới tới, để ta xem một chút, ngươi chuẩn bị thế nào làm cho ta xui xẻo!"
Một đám đồng bọn nghe vậy ha ha phá lên cười.
Vài mỹ nữ xinh đẹp càng là bĩu môi, khuôn mặt thanh tú tràn đầy khinh thường.
"Póc -"
Bùi Nguyên Minh không nhúc nhích, mà là thần sắc đạm mạc búng tay một cái.
Chỉ nhìn thấy Bùi Cửu Phong nhe răng cười một tiếng, thân hình trực tiếp vọt mạnh lao ra.
Anh ta một chân đá văng mấy tên mặc âu phục, trực tiếp đem Nguyễn Khả Khả đoạt trở về, đẩy vào vòng tay Giang Ngọc Hạ.
" Vương bát đản! Thế mà còn dám động thủ cướp người!?"
Thanh niên tóc dài tức giận đến mức, rút súng trực tiếp từ trong ngực ra, chỉ vào chỗ Bùi Nguyên Minh ngồi: "Có tin hay không, Lão Tử bắn chết ngươi!"
Trước khi Long Mao mở khóa an toàn, Bùi Nguyên Minh đã đứng lên.
Anh một bước phóng ra, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Bùi Nguyên Minh đã tới trước mặt thanh niên tóc dài.
quá nhanh!
Mặc dù những người này, đã từng nhìn thấy các cao thủ võ đạo, nhưng bọn hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng, tốc độ của một con người có thể nhanh tới mức này.
Không đợi thanh niên tóc dài bóp cò, Bùi Nguyên Minh đã thuận tay đoạt lấy khẩu súng, sau đó trực tiếp đè ở trên đùi thanh niên tóc dài.
"Bắn ta?"
"Có bắn như vậy không?"
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, tùy ý bóp cò.
"đùng!"
Một tiếng vang chát chúa.
Thanh niên tóc dài kêu thảm một tiếng, ôm đùi té ngã trên đất.
Hắn ta, từ trước đến nay không kiêng nể gì cả, hoành hành bá đạo, lúc này giống gào lên như một con lợn bị gϊếŧ.
" Mẹ ngươi --"
Thanh niên tóc dài nghiến răng nghiến lợi..
" Ta muốn chơi chết ngươi --"
Còn chưa kịp nói xong, Bùi Nguyên Minh liền một cước đá hắn bay ra ngoài.
Đồng thời, Bùi Nguyên Minh ngẫu nhiên bóp cò hai lần.
"Đùng đùng--"
Lần này Thanh niên tóc dài hai tay đồng thời bị xuyên thủng, cả người không ngừng lăn trên mặt đất.
Nói là phế hắn hai tay một chân, chính là hai tay một chân, một chỗ cũng không thể thiếu.
"A --"
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh kinh khủng như vậy, mấy mỹ nữ đều kinh ngạc, thậm chí chạy thẳng ra sau lưng Lý Tiểu Bảo.
Lý Tiểu Bảo và những người khác cũng kinh ngạc.
Dường như hắn không thể nghĩ ra, lại xảy ra cảnh tượng như vậy.
Nơi này chính là địa bàn của bọn hắn, mà lại bọn hắn người đông thế mạnh, có đao có súng.
Người nước ngoài này, lấy đâu ra dũng khí để không chỉ chủ động, mà còn trực tiếp đoạt súng và nổ súng?
Đây là nơi nào, mà hắn không sợ trời không sợ đất như vậy?
"Ngừng lại!"
" Lại cử động một cái cho ta xem một chút!"
Hơn hai mươi người mặc vest sững sờ một lúc, toàn bộ đều kịp phản ứng, sau đó trực tiếp rút kiếm và súng ra, như thể đang lâm đại địch.
Chỉ là trong chốc lát, bầu không khí trong sân căng thẳng, giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
"đùng đùng đùng -"
Bùi Nguyên Minh làm sao có thể cho những người này có cơ hội động thủ, súng trong tay anh liên tục nhả đạn, đạn chì lao vun vυ't ra ngoài.
Năm hoặc sáu người đàn ông mặc vest, cảm thấy đau buốt ở đầu gối, sau đó liền ngã rầm trên mặt đất.
Lợi dụng lúc hiện trường đang hỗn loạn, Bùi Nguyên Minh một bước phóng lên, hướng về phía Lý Tiểu Bảo.
Ngay lúc Bùi Nguyên Minh cường thế xuất thủ, Lý Tiểu Bảo đã cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Hắn trong tiềm thức muốn đứng dậy lui về phía sau, nhưng mới vừa đứng lên một nửa đường, Bùi Nguyên Minh đã đứng ở trước mặt hắn.
"Kịck ——"
Nòng súng chuyển động, trực tiếp đặt giữa trán Lý Tiểu Bảo.
Lý Tiểu Bảo sắc mặt vô cùng xấu xí.
Hắn giờ phút này, ngồi cũng không, đứng cũng không, cả người giống như ôm trung bình tấn, đông cứng tại nơi đó.
Một số bạn nữ xinh đẹp đang hai tay hai chân bò rất khí thế, và một vài người đàn ông mặc quần áo tung cẩu, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Bùi Nguyên Minh cười nhẹ: "Lý Tam Thiếu, không đưa ta 10 triệu, chỉ là muốn đi sao?"
Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vỗ mặt Lý Tiểu Bảo.
Lý Tiểu Bảo mí mắt nhảy lên, khóe miệng giật giật, ngước nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, nghiến răng nghiến lợi nói: " Vương bát đản, mặc kệ ngươi là ai, ngươi thật sự dám động ta sao?"
"Ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Mình cảm thấy thế nào ấy nhỉ?, hôm nay không phải lần đầu tiên nghe được câu nói này..."
Bùi Nguyên Minh lẩm bẩm.
Sau đó, anh vung tay tát vào mặt Lý Tiểu Bảo một cái "bốp".
" Động tới ngươi, có chuyện gì sao?"
Lý Tiểu Bảo bị Bùi Nguyên Minh một tát này, rút lật ngã ngồi về trên ghế.
Trên mặt hắn ta, thoáng chốc đã xuất hiện một vết đỏ lòng bàn tay, sắc mặt vô cùng xấu xí.
" Tiểu tử, ta hôm nay đem lời đặt xuống ở đây, mặc kệ ngươi là ai, ngươi có bản lĩnh ngươi liền chơi chết ta!"
" Bằng không mà nói, ta ngày mai gϊếŧ cả nhà ngươi!"
"Lý Tiểu Bảo ta, luôn luôn nói được thì làm được!"
Bùi Nguyên Minh súng trong tay chỉ vào đám người mặc âu phục, nhẹ giọng nói: " Dựa vào cái gì gϊếŧ cả nhà của ta, dựa vào đám rác rưởi này sao?"
Lý Tiểu Bảo vô thức nhìn qua, lúc này mới chợt thấy Bùi Cửu Phong, thản nhiên ném người mặc âu phục cuối cùng ngã lăn xuống đất, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái.
Có thể trở thành thủ vệ bên người Bùi thiếu, thế nào khả năng thân thủ sẽ kém đâu?
Chỉ bất quá tại cảng cược Bùi Môn ở Hong Kong, ánh sáng của Bùi Cửu Phong hoặc là bị Bùi Cửu Thiên che mất, hoặc là chính Bùi Nhã Lan che giấu.
Bây giờ khi đến Tân Thành, anh ta tự nhiên lộ ra nanh vuốt của mình.
Lý Tiểu Bảo không thể nghĩ rằng, người của mình lại không thể chống đỡ được một hoặc hai hiệp.
Giờ phút này hắn mí mắt đều đang run rẩy, nhưng khóe miệng vẫn là cứng ngắc: " Vương bát đản, để xem các ngươi sẽ đánh lại như thế nào?"
" Có thể đánh thì sao?"
"Nếu ngươi có bản lĩnh, để cho ta gọi điện thoại, có tin hay không, ta trong phút chốc sẽ gϊếŧ hết các ngươi!"
"Gọi điện thoại? Gọi cho ai?"