Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3712

Bùi Nguyên Minh khẽ cười, nghiêng đầu về phía Giang Ngọc Hạ nói: "Trước tiên cô đưa Nguyễn Khả Khả đến bệnh viện gần nhất. Một lát nữa chúng ta sẽ tới."

Nói xong, Bùi Nguyên Minh vỗ vỗ mặt Lý Tiểu Bảo, nhẹ nói: "Ừm! Vì ngươi tự tin như vậy, ta liền cho ngươi một cơ hội!"

"Cửu Phong và ta chờ ngươi trên bãi biển nửa giờ."

" Ngươi cứ việc lấy điện thoại gọi người!"

"Nếu người mà ngươi gọi tới, có thể hù ngã ta, ta không cần ngươi động thủ, ta liền phế bỏ hai tay hai chân của mình."

" Nhưng là, nếu như dọa không ngã ta, ngươi liền xong đời!"

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh thuận tay tát Lý Tiểu Bảo một cái chúi nhủi, sau đó đưa đám người Bùi Cửu Phong nghênh ngang rời đi.

Cảnh tượng này, khiến Lý Tiểu Bảo và những người khác chết lặng ngây ra như phỗng.

Bởi vì đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một người kiêu ngạo như vậy ở Tân Thành.

Bất kể hậu quả như thế nào, Bùi Nguyên Minh lại dám động tới người của Lý gia như vậy, đều vượt qua nhận thức của đám người.

Một lúc sau, Lý Tiểu Bảo mới run rẩy đứng lên, lớn tiếng hét: "Gọi người, gọi người cho ta!"

" Hôm nay ta không chơi chết tên vương bát đản kia, ta sẽ mang họ của hắn!"

Một tên thuộc hạ thận trọng nghiêng người nói: "Lý Thiếu, chúng ta có nên báo cáo cảnh sát hay không, để cho cảnh sát bắt những người đó đi!"

"Muốn thu thập thế nào cũng được!"

" Báo cảnh sát!?"

Lý Tiểu Bảo nhe răng cười xấu một tiếng, sau đó một bàn tay đem thủ hạ kia đập bay.

"Nói nhảm nhí!"

"Lão Tử sao có thể báo cảnh sát mất mặt xấu hổ như vậy!"

" Mà lại báo cảnh sát, chẳng phải là tiện nghi cho tên vương bát đản kia!"

"Lão Tử muốn đem người đều gọi tới, cho tên khốn đó biết, xúc phạm Lão Tử rốt cuộc là như thế nào!"

"Để tên khốn đó hiểu rằng, ở Tân Thành, họ là Nguyễn, hoặc họ Lý, hoặc họ Dương!"

" Bằng không mà nói, ai đều không có tư cách đi ngang!"

Mặc dù Lý Tiểu Bảo không phải là đại thiếu cấp cao nhất của Lý gia, nhưng cái tên Lý gia tam thiếu, cũng đủ để hắn tỏa sáng, diễu võ giương oai.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã khi nào ăn bạt tai đâu?

Đặc biệt, một số cái gọi là đại thiếu không có mắt, từ nơi khác tới du lịch, đều không phải cả đám, bị hắn dẫm đến kêu cha gọi mẹ sao?

Hắn ta đã sợ ai bao giờ?

Hôm nay, sự không biết tự lượng sức mình của Bùi Nguyên Minh, đã khiến Lý Tiểu Bảo tức điên.

Hôm nay không chơi chết Bùi Nguyên Minh, hắn khẳng định là thề không làm người!

Trên bãi biển, Bùi Nguyên Minh đang cầm trong tay một ít trái cây đặc trưng Nam Dương, vừa ăn vừa thản nhiên chờ đợi.

"Tôi có tư liệu của Lý Tiểu Bảo, Bùi Thiếu xem qua đi."

Bùi Cửu Phong lấy điện thoại ra, mở lên một phần tư liệu.

"Tuy rằng không phải là thiếu gia đứng đầu trong tam đại gia tộc của Nam Dương, nhưng tại Lý Gia ít nhiều có chút phân lượng."

" Tại tân thành, mặc dù không tính là nhất hô bách ứng, nhưng là bằng hữu trên đường của hắn rất nhiều."

" Chúng ta chỉ có hai người, sẽ có chút gì thua thiệt hay không? Anh có muốn tôi gọi người đến hay không?"

Rõ ràng, Bùi Nguyên Minh không thèm quan tâm tới nhân mạch(quan hệ) của Lý Tiểu Bảo, điều này khiến Bùi Cửu Phong có chút lo lắng.

Dù có thể chiến đấu, nhưng anh ta cho rằng song quyền nan địch tứ thủ.

Trường hợp Lý Tiểu Bảo gọi tới hàng nghìn người, thật sự sẽ không đánh nổi.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên ném vỏ trái cây trong tay vào sọt rác, sau đó rút khăn giấy ướt ra lau lòng bàn tay, cười nhạt: "Không cần, nếu như ta chỉ giẫm có một Lý Tiểu Bảo, mà phải gọi điện cho ai đó, ta về sau còn đi lại tại tân thành thế nào?"

"Làm sao hỗ trợ Dương Huyền Trân làm chỗ dựa?"

Bùi Cửu Phong một mặt sợ hãi thán phục: "Bùi Thiếu thật là cường đại, tôi đã hiểu được, tại sao Bùi Cửu Thiên đấu không lại anh."

"Theo kịch bản này, nếu Bùi Cửu Thiên ở đây, hắn nhất định sẽ chuẩn bị một ít người, đảm bảo an toàn cho mình."

"Tuy rằng thận trọng, nhưng là mất đi dũng khí, khiến người ta coi thường."

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt liếc nhìn Bùi Cửu Phong, ý bảo Bùi Cửu Phong im lặng, không nên tiếp tục đề tài này.

"Woo-"

Chỉ trong vòng chưa đầy 30 phút, hàng chục chiếc ô tô đã xuất hiện trên bãi biển.

Từng chiếc xe này đều đạp mạnh cần ga, động cơ gầm rú, lộ ra vẻ kiêu ngạo vô cùng.

Toyota land cruiser!

Land Rover Range Rover!

Mercedes Big G!

Rolls-Royce Cullinan!

Tất cả những chiếc SUV hạng sang, chiếm cứ toàn trường.

Khi bánh xe quay, bầu trời đầy bụi bay tứ tung.

Rõ ràng, có thể cùng Lý Tiểu Bảo có giao tình, có hợp tác, nhất định phải là thế hệ thứ hai của Tân Thành.

Những người này, không có khả năng nào khác, nhưng bọn hắn có khả năng phách lối cùng diễu võ giương oai rất lớn.

Mấu chốt nhất chính là, không ít người, bên người còn mang theo ba đến năm cô gái mềm mại, chỉ quấn những miếng vải bó sát người.

Rốt cuộc, vào thời khắc mấu chốt này, khi giẫm lên người khác và tỏ vẻ phách lối, không đem theo một vài mỹ nữ, chẳng phải là mình rất không có bá đạo sao?

Mà trong tay những người này, đều mang không ít vũ khí, và bọn hắn có tất cả ống nước, gậy đánh gôn, gậy gỗ và dao bổ dưa hấu, có thể nói là cái gì cần có đều có.

Chẳng mấy chốc, bọn hắn đã tập hợp gần năm trăm người, cảnh tượng thật ngoạn mục và uy vũ.

Những người này khí thế hùng hổ vây quanh Bùi Nguyên Minh và Bùi Cửu Phong, mỗi người đều toát ra vẻ giương nanh múa vuốt, phách lối bá đạo.

Chỉ có thể nói, Lý Tiểu Bảo có thể coi là có chút năng lực, nửa canh giờ liền gọi được nhiều người như vậy, tất cả đều tới giúp hắn hò hét trợ uy, giúp hắn giẫm lên người.

Ngay sau đó, Lý Tiểu Bảo, đơn giản xử lý xong thương thế trên mặt, cùng người của mình bước ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng phô trương như vậy, hắn đột nhiên quên mất, Bùi Nguyên Minh vừa rồi giẫm lên hắn như thế nào.

Trong lòng hắn tràn đầy kiêu ngạo, cả người toát ra vẻ ngang ngược càn rỡ.

Đầu tiên, hắn ta châm một điếu xì gà đắt tiền, sau khi phun ra một vài vòng khói, hắn ta duỗi tay phải cầm điếu xì gà ra, hướng về phía trước vung lên!

" Các huynh đệ tốt!"

Hàng trăm người phối hợp rất tốt: "Lý Tâm Thiếu tốt!"

Lý Tiểu Bảo đứng thẳng người, mặt mày tỏa sáng, tại thời khắc này, hắn mới cảm giác được, mình là chúa tể của hết thảy nam nhân.

Trong đám người, không biết có bao nhiêu nữ tử thanh tú, thân thể mềm mại đang nhìn Lý Tiểu Bảo, ánh mắt bên trong đều là vẻ si mê.

Trong mắt các nàng, đây là một người đàn ông thực thụ!

Lúc này, Lý Tiểu Bảo cầm trong tay điếu xì gà, tiến lên mấy bước, với vẻ từ trên cao nhìn xuống nhìn xem Bùi Nguyên Minh, Bùi Cửu Phong, lạnh lùng nói: "Bùi Nguyên Minh, đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng!"

Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói: "Không biết Lý Tâm Thiếu sẽ cho ta cơ hội gì?"

Lý Tiểu Bảo cười lạnh một tiếng, nói: "Quỳ xuống, dập đầu, nhận lỗi, tự phế bỏ tay chân."

"Gửi hai người phụ nữ vừa rời khỏi, cùng một chỗ đưa đến trên giường của ta, để ta chơi trong ba ngày ba đêm!"

"Để ta chơi vui vẻ, vấn đề này kết thúc."

Bùi Nguyên Minh liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Ta hiện tại quyết định, phế bỏ tay chân của ngươi, để cho ngươi không bao giờ đứng lên được nữa."

"Bùi Nguyên Minh, ngươi tốt hơn là tự giác một chút!"

Lý Tiểu Bảo rất tức giận, hắn cảm thấy được, Bùi Nguyên Minh ngay trước năm trăm người kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, thực sự là không nể mặt chính mình.

" Chớ ở trước mặt ta phách lối, bằng không mà nói, dù thằng chó tập cận bình có đến, cũng không thể nào cứu được ngươi! Đây là ta nói!"

"Đừng tưởng rằng, tiểu tử bên cạnh ngươi có thể đánh, ta cho ngươi biết, nếu có thể đánh, hắn có thể đánh được năm trăm người sao?"

"Kiệt sức sẽ gϊếŧ chết hắn!"

Bùi Cửu Phong nghe vậy khẽ nhíu mày, nhìn bốn phía một chút.

Quả thật, như lời Lý Tiểu Bảo nói, hiện trường có gần năm trăm người, từng tên quỳ ở nơi đó cho anh ta vung bàn tay, đều có thể mệt chết rồi, chớ nói chi là những người này, cả đám đều khí thế hùng hổ.

" Nếu như chỉ là chút người này, chút năng lực này..."

Bùi Nguyên Minh dửng dưng nhìn lướt qua toàn trường.

"Lý Tiểu Bảo, tứ chi của ngươi có thể không giữ được."

" Vương bát đản!"

Lý Tiểu Bảo giận quá hóa cười nói.

"Họ Bùi, ngươi điên thật rồi!"

" cho ngươi biết, rất nhanh ngươi liền sẽ biết, đắc tội ta rốt cuộc kết thúc là cái gì!"

"Kết thúc?"

Bùi Nguyên Minh chế nhạo.

" Chẳng qua, mới quất ngươi mấy cái bàn tay, để ngươi đứng không dậy không nổi sao?"

" Vương bát đản, ngươi còn phách lối!!?"

Lý Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi.

" Biểu ca ta, chẳng mấy chốc sẽ đến, hi vọng một hồi ngươi nhìn thấy biểu ca ta, còn có thể phách lối như hiện tại được không?!"

Lúc này Lý Tiểu Bảo đã thực sự tức giận.

Hắn vừa mới để người tra kiểm tra chi tiết của Bùi Nguyên Minh, tìm được hồ sơ nhập cảnh của anh.

Một du khách mới đến Tân Thành, liền dám cùng bọn hắn địa đầu xà giả, vờ giả vịt xoay cổ tay sao?

Đùa gì thế! ?

Thật là một câu chuyện hài hước!?

Bọn hắn không muốn mặt mũi sao?

Bùi Nguyên Minh hờ hững cười: "Thật sao? Vậy ta ngược lại là muốn xem thật kỹ một chút, biểu ca ngươi bá đạo, có thể hù được ta hay không!"

"Bùm ----"

Đúng lúc này, từ xa lại có một tiếng động cơ ô tô cực lớn khác truyền đến.

Khoảnh khắc tiếp theo, nhìn thấy tổng cộng tám chiếc Land Rover kéo dài, lái qua một cách không vội vàng, với khí tràng cường đại dị thường.

Chẳng mấy chốc, đám người liền tự động lui sang hai bên, sau đó đoàn xe phóng tới bên cạnh Lý Tiểu Bảo và những người khác.

Cửa xe mở ra, bốn mươi năm mươi người đàn ông mặc vest đạp cửa xe bước xuống, tất cả đều đằng đằng sát khí, vô cùng dọa người.

So với những người bạn mà Lý Tiểu Bảo gọi tới, những người này chắc chắn là vệ sĩ, thủ hạ chuyên nghiệp.

Loại khí tức này, trực tiếp khiến mấy trăm người toàn trường chết khϊếp.

Sau đó, cánh cửa giữa mở ra, và một người đàn ông trung niên mặc vest trắng bước ra.

Với băng gạc quấn quanh đầu, cả người nhìn có chút chật vật, và người phụ nữ mặc áo da phía sau đang buông thõng đầu xuống.