"Bốp"
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lại trở tay lật Phó Văn Thiệu trên mặt đất, đạp văng mấy chục tên vệ sĩ mặt mày dữ tợn, sau đó anh mới cùng Dương Huyền Trân nghênh ngang rời đi.
Trong căn phòng lộn xộn, chỉ còn lại Phó Văn Thiệu đang bụm mặt bò dậy, với vẻ mặt sợ hãi xen lẫn oán độc.
Sau khi bước ra và lên xe, Dương Huyền Trân lộ vẻ lo lắng.
"Bùi Thiếu, tuy rằng lấy lại một tỷ, cũng không đáng chọc tức người như Phó Văn Thiệu."
"Tôi dù sao cũng là người của Dương gia, bọn hắn không dám ngang nhiên làm gì tôi."
"Nhưng Bùi Thiếu anh..."
"Không có việc gì, một tiểu nhân vật mà thôi, đến mấy lần tôi giẫm chết mấy lần, không cần để ở trong lòng."
Bùi Nguyên Minh cười cười.
"Cô đưa tiền vào tài khoản càng sớm càng tốt, để giải quyết các vấn đề tài chính đại phòng của cô."
"Bằng cách này, Dương Lão mới có thể an bài, bế quan tĩnh dưỡng an toàn tuyệt đối."
Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, Dương Huyền Trân cũng không nói thêm gì nữa, mà lái xe đưa Bùi Nguyên Minh lặng lẽ trở về khu biệt thự trong thành phố.
Căn biệt thự vốn dĩ còn u ám mờ mịt, không biết từ lúc nào đã đèn đuốc sáng trưng, trở nên rực rỡ.
Bùi Nguyên Minh tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, xuống xe đi vào.
Vừa bước vào đại sảnh biệt thự, liền thấy đại sảnh vốn không có người dọn dẹp, không biết từ thời điểm nào, đã được người thu dọn chỉnh tề.
Lúc sau nhìn thấy một nam một nữ từ trên sô pha ngồi dậy, cung kính nói: "Bùi Thiếu."
Bùi Nguyên Minh quét mắt, sau đó không nói nên lời.
"Bùi Cửu Phong, Giang Ngọc Hạ, hai người ở đây làm gì?"
Bùi Cửu Phong là con trai của Bùi Môn Bùi gia, con trai thứ ba của Bùi Văn Lâm ở cảng cược Hồng Kông.
Giang Ngọc Hạ là con gái của Giang Hoàng Lâm, phân hội trưởng phân hội cờ bạc Long Môn ở Hồng Kông.
Hai người này, tại cảng cược hai thành ở Hồng Kông, tuyệt đối được coi là đại thiếu danh viện.
Mặc dù đã từng tiếp xúc rất nhiều khi đánh bạc ở hai thành phố Hong Kong trước đây, nhưng khi hai người này xuất hiện, Bùi Nguyên Minh liền có chút không hiểu rõ.
Bùi Cửu Phong giải thích: "Bùi Thiếu, Bùi Nhã Lan kêu tôi tới. Bọn họ nói tới Nam Dương theo Bùi Thiếu học hỏi một chút."
Bùi Nguyên Minh thở dài nhìn Giang Ngọc Hạ, "Còn cô?"
“Long môn phái tôi tới đây, nói Thiếu môn chủ đang ở bên ngoài làm việc, nhất định phải có nhiều việc lặt vặt phải làm, nên đưa tôi tới.” Giang Ngọc Hạ hì hì cười một tiếng, hiển nhiên cô cũng biết thân phận của Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh gật đầu, cũng không biết nói gì.
Dù không thích hợp, nhưng là anh lần này, đúng là một mình tới tân thành.
Bùi Nhã Lan bọn họ đã bố trí nhân lực, thà rằng có còn hơn không.
Chẳng bao lâu, dưới sự sắp xếp của Bùi Cửu Phong, Bùi Nguyên Minh và nhóm của anh, đến một câu lạc bộ tư nhân bí mật dùng bữa tối.
Bùi Nguyên Minh nhìn xem nơi này, khuynh hướng kiểu trang trí tung cẩu, Bùi Cửu Phong vẻ mặt rất quen thuộc, anh nhịn không được nói: "Cửu Phong, cậu đối với tân thành rất quen thuộc sao?"
“Vâng cũng có hơi hơi quen thuộc.” Bùi Cửu Phong cười đắc ý.
"Bùi Thiếu, nói thật với anh, lúc trước tôi không có tư cách, tôi tại cảng cược vì Bùi Môn lộ mặt, là giúp cảng cược ở Hồng Kong làm nhiều lần sự tình."
"Tôi đến Tân Thành không nhiều, nhưng là cũng không ít. Tôi ở đây ít nhiều cũng có mối liên hệ. Đó là lý do tại sao Bùi Nhã Lan kêu tôi đến phối hợp với Bùi Thiếu."
"Nhưng mà, Bùi Thiếu lần này ở Tân Thành làm gì vậy?"
Nói đến đây Bùi Cửu Phong một vẻ mài đao xoèn xoẹt , xem ra chỉ cần Bùi Nguyên Minh mở miệng, như vậy núi đao biển lửa hắn đều sẽ vượt qua.
Bùi Nguyên Minh gật đầu, tùy tiện gắp một que xiên nướng kiểu Nam Dương, sau đó cười nói: "Lần này ta đến Tân Thành cũng không có chuyện gì lớn."
"Đầu tiên, chính là cứu tỉnh Dương Đế Minh bị Thiên Trúc quỷ tu phạm thế tôn đánh bại, bảo đảm an toàn tính mạng ông ấy."
"Thứ hai, là xem Dương Huyền Trân có thể ổn định tình hình của Dương gia không, lúc cần thiết giúp nàng một tay."
Nghe được Bùi Nguyên Minh nói vậy, Bùi Cửu Phong cùng Giang Ngọc Hạ hai mặt nhìn nhau, hai người đều là nhìn nhau một cái.
Một lúc sau, Giang Ngọc Hạ hơi do dự: "Bùi Thiếu, anh thật sự chuẩn bị lội một chuyến nước đυ.c Dương gia sao?"
“Nước ở Dương gia rất đυ.c sao?” Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày.
Bùi Cửu Phong gật đầu nói: "Bùi Thiếu, anh có chỗ không biết, Dương Gia mặc dù là một trong tam đại gia tộc của Nam Dương, nhưng từ khi Dương Đế Minh bị thương mấy năm trở lại đây, trạng thái Dương gia càng ngày càng suy tàn,." . "
"Trước khi Dương Đế Minh trở lại Nam Dương lần này, nội bộ của Dương gia đã sa sút đến cực điểm."
" Nguyên nhân vì muốn chiếm cứ vị trí chủ đạo, đại phòng chết không ít người, đối mặt với tình huống của Dương gia là bất lực."
"Nhị Phòng và Tam Phòng được nâng đỡ bởi những đại nhân vật của Nam Dương. đôi bên ra tay đánh nhau, ai cũng không phục ai."
"Còn Dương Đế Minh lần này mạnh mẽ tới đây. Tuy rằng trực tiếp ổn định cục diện, nhưng đại phòng đã sớm bên ngoài mạnh bên trong xuy."
" Mặc dù ỷ vào Dương Đế Minh tranh đoạt về một vài thứ, nhưng là phạm thế tôn sớm tìm tới cửa."
"Dương Đế Minh lạc bại, hôn mê bất tỉnh, Dương Gia thế cục lại lần nữa hỗn loạn không thôi."
"Dù bây giờ Dương bang chủ đã trở lại, nhưng bây giờ cũng là song quyền nan địch tứ thủ."
"Nói đơn giản, Bùi Thiếu, anh muốn giúp Dương bang chủ ổn định cục diện, cũng không dễ dàng như vậy."
" Bởi vì Dương Gia Nhị Phòng, Tam Phòng đại nhân vật sau lưng, có liên quan đến Nam Dương hai đại gia tộc khác, Võ Minh Tân Thành và những thế lực lớn khác."
"Nếu anh muốn xen vào..."
Vừa nói, Bùi Cửu Phong trên mặt lộ ra vẻ nhức đầu.
Giang Ngọc Hạ nói thêm: "Bùi Thiếu, người ở Tân Thành khác với người ở Đại Hạ."
"Con người chúng ta, dù tốt hay xấu, ít nhất cũng có điểm mấu chốt trong hành vi của mình."
"Nhưng những người ở Tân Thành, vì lợi nhuận, thường dùng bất cứ thủ đoạn nào."
"Tóm lại, nếu anh muốn giúp Dương bang chủ, có khả năng sẽ tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm."
Bùi Nguyên Minh cắn một miếng xiên que, sau đó khẽ cười
Bùi Cửu Phong thở dài, nghiêng người nói: "Bùi Thiếu, tiếp theo chúng ta phải làm gì? Trực tiếp đứng ở phía sau Dương bang chủ phất cờ hò reo sao?"
“Không vội.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói:"Vẫn chưa tới lúc các ngươi động thủ, xem trước tình hình một chút đi."
"Ầm -"
Đúng lúc này, cánh cửa của căn phòng nơi có vài người đang ngồi, đột nhiên bị người phá tan.
Cánh cửa mở ra, một thiếu nữ mặc váy Givenchy màu đen loạng choạng bước vào, sau đó lảo đảo ngã xuống dưới chân Bùi Nguyên Minh.
Khi ánh mắt Bùi Cửu Phong và Giang Ngọc Hạ lạnh đi, vài người đàn ông mặc vest xuất hiện ở cửa.
Bọn hắn cấp tốc quả quyết dựng cô gái Givenchy dậy một cách nhanh chóng và dứt khoát, và chuẩn bị kéo cô ấy ra ngoài.
Cô gái đầu tóc rối bù nhất thời không nhìn rõ mặt, nhưng dáng người rất ưu nhã, khiến Bùi Nguyên Minh có cảm giác quen thuộc.
Và lúc này, cơ thể cô ấy ướt đẫm rượu, hơi thở gấp gáp và đôi mắt vô lực.
"Tiểu hồ ly, tiểu tiện nhân, ngươi còn dám chạy!?"
" Ngươi muốn chết sao?"
Một người đàn ông tóc dài giật ngược tóc cô gái lên, trực tiếp hai bàn tay quăng tới.
"A --"
Thiếu nữ kêu thảm một tiếng, nhưng khuôn mặt xinh xắn lúc này cũng lộ ra, để người thấy rõ ràng mặt mũi của nàng.
Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút, lập tức nhận ra.
Nguyễn Khả Khả?
Bạn thân nhất của Dương Huyền Trân?
"Tiểu tiện nhân, Lý Thiếu là muốn mời ngươi uống rượu, là muốn cho ngươi mặt mũi!"
" Ngươi thế mà còn sĩ diện, còn nói cái gì không thắng tửu lực?"
" Ngươi quả thực là không biết chết sống!"
"Lý Thiếu chẳng qua là để ngươi làm một chút việc, để ngươi cho nữ nhân kia một ít thuốc!"
" Sau khi chuyện thành công sẽ còn cho ngươi 10 triệu, ngươi còn dám từ chối!"
" Ta cho ngươi biết, ngươi đừng có làm bộ làm tịch!"
" Bằng không ta chơi chết ngươi!"
Trong lúc nói chuyện, người đàn ông tóc dài đã giáng cho Nguyễn Khả Khả hai cái tát, khiến cô choáng váng và gần như bất tỉnh.
"Hự -"
Người đàn ông tóc dài nện thẳng đầu gối vào bụng Nguyễn Khả Khả, phát ra một tiếng vang trầm, sau đó cười lạnh một tiếng: "Thành thật một chút đi! Đừng lãng phí khí lực của chúng ta!"
Trong lúc nói chuyện, một vài người mặc vest lại dựng lên Nguyễn Khả Khả, định lôi cô ra khỏi phòng.
Khi rời đi, Người đàn ông tóc dài hướng Bùi Nguyên Minh và những người khác, uy hϊếp: "Nhớ kỹ, các ngươi không nhìn thấy gì, nếu không Lão Tử sẽ chơi chết các ngươi!"
"Ngừng lại."
Bùi Nguyên Minh ngẫu nhiên cầm lên một xiên khác, cắn một cái rồi thản nhiên nói: "Ai cho các ngươi đi?"
"Để người đó ở lại, để lại thêm một triệu nữa chi phí y tế, tự chặt hai tay, ta cho các ngươi một con đường để sống sót."
Bùi Nguyên Minh không biết những người này có thù oán gì với Nguyễn Khả Khả.
Nhưng khi Nguyễn Khả Khả đón anh ở sân bay, xem như có chút giao tình, cô lại còn là bạn thân của Dương Huyền Trân, cho nên anh về tình về lý, đều phải xuất thủ cứu người.
" Đem người lưu lại!?"
" Tiểu tử, ngươi nghĩ mình là ai?"
Tóc dài nam nhân sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh: "Ngươi biết ta là ai không?"
"Ngươi có biết cô ấy là ai không?"
"Ta nói cho ngươi biết, nước ở đây cực kỳ sâu, ngươi tốt nhất đừng xen vào việc của người khác!"
"Bằng không thì bị ném đến Nam Thái Bình Dương cho cá ăn, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi trước!"
Đang khi nói chuyện, hắn còn một chân đạp lăn bàn rượu, chuẩn bị cho Bùi Nguyên Minh cùng những người khác một màn hạ mã uy.
Hắn muốn cho nhóm người nước ngoài này biết rằng, ở Tân Thành, một mẫu ba phần đất này, không nên tùy ý ra mặt.
"Rầm" một tiếng, bàn rượu bị lật úp, chén bát lộn xộn.
" Bữa cơm này là huynh đệ của ta, bày tiệc cho ta mời khách, giá trị rất cao, phải bồi thường."
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt lên tiếng.
"Để người ở lại, trả 10, chặt gãy tay và một bàn chân, sau đó liền có thể xéo đi."
"bùm -"
Không đợi nam tử tóc dài nổi giận, cửa phòng lần nữa mở rộng.
Lần này, hơn 20 tên áo đen tràn vào, theo sau là bảy tám nam nữ mặc y phục tung cẩu.
Nam Âu phục giày da, nữ trang điểm tinh tế.
Và ở giữa đám đông, là một thanh niên mặt mũi độc ác với đôi bông tai.
Hắn đứng thẳng, đầu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, trên tay cầm một điếu xì gà đắt tiền.cả người toát ra vẻ kiêu ngạo, độc đoán.
Giang Ngọc Hạ sắc mặt hơi thay đổi, đối với Bùi Nguyên Minh nói nhỏ: “Bùi Thiếu, đây là Lý gia Tam thiếu Lý Tiểu Bảo tam đại gia tộc Nam Dương, nghe nói hắn cùng đại thiếu Dương Gia Tam Phòng kết bái huynh đệ.
Nghe vậy, Bùi Nguyên Minh hơi nhíu mày, sau đó liếc nhìn Nguyễn Khả Khả.