Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3651: Phạm Thánh nữ, cô không phiền sao?

Bọn họ biết, Bùi Nguyên MInh không thiếu tiền, nên đơn giản lấy đủ địa vị làm con bài mặc cả.

Phải biết, Phạm Lỵ Toa, Phạm Phá Giới, Phạm Lưu Tam những nhân vật này, tại Thiên Trúc cũng bất quá chỉ là loại họ thứ hai mà thôi.

Mà người Thiên Trúc đưa ra điều kiện, thế mà là đệ nhất họ.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần Bùi Nguyên MInh gật đầu và được sắc phong đệ nhất họ, thì khi anh đi trên đường phố Thiên Trúc, những người thuộc đẳng cấp thứ hai sẽ phải quỳ gối khi gặp anh!

Thậm chí anh có thể ngang hàng với hoàng tử của hoàng tộc trong Thiên Trúc, con cháu của anh cũng có thể kết duyên với hoàng tộc Thiên Trúc.

Thân phận như vậy, địa vị như vậy, không phải người bình thường có khả năng kháng cự.

Bình thường mà nói, chuyện như vậy, thời điểm đầu thai có liền có, không có thì cả một đời cũng không bao giờ không có.

Và lần này, điều kiện người Thiên Trúc đưa ra, cùng một lần nữa may mắn đầu thai, cũng không có khác nhau quá lớn.

" Trừ sắc phong đệ nhất họ bên ngoài, đối với Bùi Thiếu, anh ở Thiên Trúc sau này sẽ không lo lắng, Thiên Trúc sẽ cho anh mấy chục tỷ Mỹ kim làm phí an gia."

"Trong khu vực trung tâm của đất nước, vạch ra ba trăm mẫu sẽ được chỉ định là thái ấp của Bùi Thiếu anh."

"Tam đại chùa Thiên Trúc, Tiên Phong Tự, Quan Âm Ngàn Tay Tự, Kim Cương Tự, đồng thời thuê anh làm trưởng lão hộ pháp!"

"Trong tương lai, thân phận của anh tại Thiên Trúc sẽ vượt xa tam đại yêu tăng!"

Nói đến đây, Phạm Lỵ Toa nghiêng người, thấp thoáng lộ ra một đường cong chết người, giọng nói mềm nhẵn, ôn nhu thoang thoảng: "Từ nay về sau, Bùi Thiếu anh tại Thiên Trúc, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!" "

"Danh vọng, địa vị, sự giàu có, mỹ nhân, mọi thứ anh muốn, anh đều có thể có được!"

"Như anh nói, Bùi Thiếu, ta tám kiếp kiếm được không tới 100 triệu ở Thiên Trúc."

"Nhưng là Bùi Thiếu, anh ở Đại Hạ, có thể có được thân phận của đệ nhất họ sao?"

Đang khi nói chuyện, Phạm Lỵ Toa chậm rãi mở hộp ra, bên trong có một khối kim bài bằng vàng đúc chữ "một".

Cô mê say nhìn khối kim bài, chậm rãi nói: "Bùi Thiếu, chỉ cần bây giờ anh gật đầu, đệ nhất họ sẽ là của anh!"

“Ngay cả khối kim bài bằng vàng, đại biểu cho thân phận đều làm ra rồi sao?” Bùi Nguyên MInh híp mắt nhìn xem thứ này.

Giờ phút này, anh cũng không có trực tiếp cự tuyệt, mà là quan tâm nhìn Phạm Lỵ Toa, chậm rãi nói: "Tôi thật tò mò, các ngươi người Thiên Trúc đã cho tôi nhiều cái tốt như vậy, đến cùng muốn tôi làm cái gì?"

"Trả giá cực lớn như vậy, chỉ sợ ta làm không được?"

"Cô tại sao không nói thẳng đi, rốt cuộc muốn tôi trả giá cái gì?"

"Mặc dù tôi rất hứng thú đến các điều khoản của cô, nhưng là để tôi gϊếŧ người phóng hỏa, tôi nhất định cự tuyệt."

Phạm Lỵ Toa khẽ cười, vươn ngón tay vuốt ve mu bàn tay Bùi Nguyên MInh: "Bùi Thiếu, không xảy ra những chuyện đó!"

"Anh nên tự tin vào bản thân hơn!"

"Anh nên tin rằng, đối với Thiên Trúc chúng ta, tài năng như anh mới là của cải lớn nhất ..."

"Dù đó là năng lực hay thực lực của anh, điều đó cho thấy rằng, anh có thể xứng đáng với những phần thưởng hào phóng đó!"

Phạm Lỵ Toa nở nụ cười ngọt ngào.

"Đương nhiên, để cho thấy Bùi Thiếu anh chân tâm thật ý muốn trở thành người Thiên Trúc, chúng ta bên này cần anh cho một điểm nho nhỏ công trạng gia nhập."

"Rốt cuộc là 1,3 tỷ người Thiên Trúc, mỗi người đều muốn được là đệ nhất họ."

"Thiên Trúc quốc trực tiếp cho Bùi Thiếu chuyện tốt nhiều như vậy, anh cũng phải để cho 1,3 tỷ người của Thiên Trúc quốc hiểu được, giá trị của anh đầy đủ!"

"Nếu không, làm thế nào anh có thể thuyết phục công chúng?"

“Công trạng gia nhập?” Bùi Nguyên Minh ngoài miệng cười một tiếng, “Đừng nói với tôi, chính là tranh tài ngày mai?

"Bùi Thiếu quả nhiên cực kì thông minh, chỉ cần một chút cũng có thể nhìn thấu."

Phạm Lỵ Toa nhẹ nhàng cười một tiếng..

" Phạm Phá Giới đại sư nói, chỉ cần ngày mai ba người Lạc Tiên thua."

"Vậy chúng ta liền cho anh mấy chục tỷ Mỹ kim ngay tại chỗ, đồng thời, khối kim bài vàng tượng trưng cho thân phận đệ nhất gia tộc này, cũng sẽ được trao cho anh!"

" Tứ phong (Quà tặng) và đất phong (thái ấp) cùng những lợi ích khác, cũng sẽ ngay lập tức chuẩn bị!"

"Đồng thời, chúng ta còn chuẩn bị thu xếp chuyên cơ để cho anh rời khỏi Đại Hạ, đi Thiên Trúc vĩ đại của chúng ta!"

"Chỉ cần anh muốn mang theo người thân, bằng hữu, chúng ta cũng sẽ thu xếp thích hợp!"

"Chúng ta đảm bảo với Bùi Thiếu, anh sẽ sống vô cùng thoải mái ở Thiên Trúc!"

"Cho dù anh vì Thiên Trúc mà làm cái gì, chỉ cần anh không muốn bị thiên hạ biết đến, chúng ta cũng sẽ không nói ra!"

"Thiên hạ sẽ chỉ biết là Long Môn, là Đại Hạ tài nghệ không bằng người!"

" Mà sẽ không hiểu, Bùi Thiếu anh vất vả công cao!"

Nói đến đây, đường cong chết người của Phạm Lỵ Toa gần như dán vào trên mặt Bùi Nguyên Minh, cô cười nói: "Bùi Thiếu, Lạc tiên ba người bây giờ rất tin tưởng anh. Muốn cùng bọn họ làm chuyện gì, đối với anh mà nói, dễ như trở bàn tay."

"Chỉ cần anh gật đầu Bùi Thiếu, đêm nay tôi sẽ là người của anh!"

Nghe được Phạm Lỵ Toa nói vậy, Bùi Nguyên Minh cao hứng nói: "Các ngươi chỉ đơn thuần là muốn ta phế ba người Lạc tiên kia?"

"Vấn đề là, các ngươi đã nghĩ kỹ một chút chưa."

"Tuy rằng ta có thể phế ba người Lạc tiên kia, nhưng chính ta còn chưa lên trận!"

"Ta hoàn toàn có thể lợi dụng cô, về sau, chỉ mình ta cũng có thể vượt qua tất cả các ngươi Thiên Kiêu Thiên Trúc."

"Bùi Thiếu nói đùa."

Phạm Lỵ Toa khẽ cười, trên mặt tràn đầy khen ngợi đối với Bùi Nguyên Minh.

"Chỉ cần anh phế được ba người Lạc Tiên, anh sẽ cùng hội, cùng thuyền với chúng ta."

"Tại sao anh phải cùng chúng ta ăn thua đủ, chiến đấu đến cùng?"

"Nó không tốt cho anh chút nào..."

"Đương nhiên, nếu như Bùi Thiếu anh trở mặt không quen biết, chúng ta chỉ có thể coi như chính mình xui xẻo."

"Nhưng dựa theo những gì chúng ta biết về Bùi Thiếu, anh không phải là người thiển cận!"

"Rốt cuộc, so với mấy chục tỷ Mỹ kim, thân phận đệ nhất họ, mới là quan trọng nhất, không phải sao?"

Giờ phút này, Phạm Lỵ Toa ra vẻ hoàn toàn tin tưởng Bùi Nguyên Minh, nhất thời mềm lòng như nước.

Xem ra, chỉ cần Bùi Nguyên Minh gật đầu, nàng liền sẽ lập tức hiến thân. (quá ghế)

Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười cười, không có trực tiếp mở miệng.

Trong lòng anh biết rất rõ, về độ hèn hạ bẩn thỉu của người Thiên Trúc mà nói, không thể ngây thơ mà tin tưởng anh như vậy được.

Ngay cả cái gọi là cuộc gặp gỡ hôm nay, tán tỉnh lôi kéo, cũng chỉ là một trận chiến.

Nheo mắt nhìn nữ nhân mê hoặc chúng sinh trước mặt, Bùi Nguyên Minh ánh mắt lóe lên, một lát sau mới khẽ mỉm cười nói: "Được rồi, vì Phạm Thánh nữ có thành ý, ta đáp ứng điều kiện của các ngươi!"

"Ngày mai, ta để cho ba người Lạc Tiên mất đi hiệu quả chiến đấu!"

"Tuy nhiên, tôi cần đạt được thứ mình muốn trước đã."

Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh chủ động nắm lấy tay Phạm Lỵ Toa, bắt đầu di chuyển.

"Phạm Thánh nữ, cô không phiền sao?"

Phạm Lỵ Toa thân thể cứng đờ.

Lời nói của Bùi Nguyên Minh khiến nàng vạn phần ngoài ý muốn, xem ra trong kế hoạch của cô, Bùi Nguyên Minh nhất định sẽ cự tuyệt thẳng thắn chuyện này.

Chẳng qua nàng vẫn là thật nhanh khôi phục nụ cười, nhẹ giọng nói: "Hoan nghênh Bùi Thiếu, bỏ gian tà theo chính nghĩa!"

"Chỉ là tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý, Bùi Thiếu, sao không đợi đến khi tới Thiên Trúc rồi sẽ tâm sự với nhau?"

Nghe được lời nói của Phạm Lỵ Toa, Bùi Nguyên Minh trên mặt dường như có chút tức giận, sau đó hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Phạm Thánh nữ, đây là muốn lật lọng rồi sao?"

"Tôi không nhận được bất kỳ quyền lợi nào, vậy mà tôi phải làm việc?"

"Làm sao có thể không cho tôi một chút ngọt ngào nào?"

"Nếu hôm nay Phạm Thánh nữ không tiện, như vậy chúng ta liền đổi phương thức một chút đi."

"Đây là thẻ ngân hàng của ta, cô trước tiên nện vào 10 tỷ Mỹ kim!"

" Các ngươi cũng không cần lo lắng, ta lấy tiền mà không làm việc!"

"Rốt cuộc là ta đối với Phạm Thánh nữ cô, quan tâm nhiều hơn!"

" Ta càng thêm chờ mong, tại Thiên Trúc được cùng Phạm Thánh nữ cô lẫn nhau tâm sự!"

Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Minh trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra, nhét vào trong tay Phạm Lỵ Toa.