Nụ cười của Phạm Lỵ Toa lập tức đông cứng lại, rõ ràng mọi hành vi của Bùi Nguyên Minh hôm nay, đều làm cho nàng trở tay không kịp.
Trong tưởng tượng của cô ta, hẳn là anh sẽ thẳng thắn từ chối, thậm chí nổi trận lôi đình rồi biến mất.
Thay vào đó,lại là một Bùi Nguyên Minh tham lam, d@m đãng.
"Bây giờ ... lúc này là quá muộn."
"Hơn nữa, số lượng lớn hàng chục tỷ Mỹ kim như vậy, điều động sẽ có chút phiền phức."
Nụ cười của Phạm Lỵ Toa vô cùng bất đắc dĩ.
"Chỉ là Bùi Đại Thiếu, anh đừng lo lắng, chỉ cần anh làm như vậy, sau khi làm xong tiền sẽ lập tức vào tài khoản!"
"Anh sẽ không bị bỏ sót một khoản nào."
Nụ cười trên mặt Bùi Nguyên Minh lập tức giảm đi, anh lạnh lùng nói: " Phạm Thánh nữ, cô coi ta là tiểu hài ba tuổi dễ lừa gạt sao?"
"Thiên Trúc vĩ đại, đã hứa với ta ngay cả đệ nhất họ, đương nhiên dốc toàn lực để thu phục ta Bùi Nguyên Minh."
"Để cho cô Phạm Thánh nữ qua đêm với ta trước **, cô không nguyện ý."
" Để các ngươi đập trước cho ta chục tỷ Mỹ kim, các ngươi cũng không muốn!"
" Hóa ra người Thiên Trúc các ngươi, là chuẩn bị tay không bắt sói, đúng không?"
"Tại sao anh không bán tôi sau khi tôi làm những việc cho anh?"
Phạm Lỵ Toa mí mắt nhói lên, nụ cười càng phát ra miễn cưỡng: "Bùi Thiếu, anh đang nói cái gì vậy? Chúng ta rất thành tín."
"Thành tín?"
Khóe miệng Bùi Nguyên Minh hiện lên một nụ cười.
"Nếu cô thực sự có thành tín, cô sẽ không chuẩn bị thứ này."
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh nhìn một cái, trực tiếp cầm lấy một cây trâm cài trên sườn xám của Phạm Lỵ Toa, bóp nhẹ một cái.
"Krac" một tiếng "Lộng xoạt", bên trong có linh kiện điện tử rơi xuống, chính là camera bí mật.
Chậm rãi bóp những linh kiện điện tử này thành bột, Bùi Nguyên Minh cầm lấy điện thoại di động của Phạm Lỵ Toa trên bàn, “Drop? Một tiếng bóp thành hai mảnh.
Sau đó, anh gằn từng chữ một: "Phạm Thánh nữ hôm nay làm việc quan trọng,muốn lập ước, còn một vẻ ôm ấp yêu thương, mặc cho quân tử hái."
" Thoạt nhìn như là cô định mua ta, nói trắng ra là cô định đào hố cho ta, đúng không?"
"Dù tôi có đồng ý với các điều khoản của cô hay không, thì tối nay cô sẽ đăng video quay lén lên mạng."
"Đến lúc đó, chỉ cần các ngươi tùy tiện cắt nối và l*иg tiếng một chút, tôi, Bùi Nguyên Minh, sẽ trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người hò hét đòi gϊếŧ!"
"Vậy thì tôi sẽ mất tư cách thi đấu, và nói không chừng, đều sẽ bị người dùng trứng thối đập chết khi ra đường."
"Ta chỉ có thể nói cô, người Thiên Trúc, tâm thật đáng chết!"
" Các ngươi không chỉ là muốn ta thua trận tranh tài, các ngươi càng muốn ta thân bại danh liệt hơn, để tiếng xấu muôn đời..."
Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh ra tay rất nhanh, trên thân Phạm Lỵ Toa đã nhanh chóng giật xuống một ít camera ngụy trang tinh xảo.
Bị Bùi Nguyên Minh đem camera cuối cùng bóp nát thành bột mịn, sắc mặt của Phạm Lỵ Toa khó coi đến cực hạn.
"Được rồi, Phạm Thánh nữ, ăn cơm này đi."
" Cô trở về có thể nói cho Phạm Phá Giới một tiếng."
" Âm mưu quỷ kế không phải dùng như thế, muốn mở ngân phiếu khống, bạn phải cho mọi người thấy lợi ích thực sự."
"Mấy ngày nay ai cũng không ngốc."
"Mặc dù ngay từ đầu, ta đã không quan tâm đến những điều kiện khác nhau của người Thiên Trúc cô, nhưng ta thực sự quan tâm đến Phạm Thánh nữ."
Bùi Nguyên Minh bình tĩnh cầm tay Phạm Lỵ Toa, lấy lại thẻ ngân hàng của mình, cười đầy ẩn ý: "Phạm Thánh nữ, người Thiên Trúc các ngươi hứa hẹn, như là hoa trong gương, trăng trong nước, căn bản là chỉ có thể nhìn mà thèm."
"Nhưng Quốc Thuật Đường của ta thì khác."
"Ta hoan nghênh cô bất cứ lúc nào nghĩ rõ ràng, bỏ gian tà theo chính nghĩa!"
"Ta hứa với cô nhiều lợi ích, giống nhau sẽ không ít..."
Nói xong, Bùi Nguyên Minh xoay người rời đi với một nụ cười dài.
Phạm Lỵ Toa khóe miệng vừa động, lộ ra vẻ xấu hổ quá thành tức giận, nhưng lại không chút biến sắc đem tay phải bỏ vào bên trong túi xách.
Một tấm thẻ chi phiếu, im ắng trượt xuống.
Ngay lúc vừa lấy lại thẻ ngân hàng, Bùi Nguyên Minh đã hoán đổi, nhét một thẻ ngân hàng khác vào tay Phạm Lỵ Toa.
Phạm Lỵ Toa từ khóe mắt liếc nhìn, lấp lóe lên một tia do dự.
...
Bỏ qua sự vướng bận sâu kín trong nội tâm của Phạm Lỵ Toa, sau khi Bùi Nguyên Minh rời khỏi khách sạn Asan, trước tiên anh gọi điện thoại cho Âu Dương Niên, chính là để báo sơ cuộc gặp gỡ lần này với Phạm Lỵ Toa, miễn cho có người đối với chuyện này làm mưu đồ lớn.
Có thể nói, buổi tối hôm nay, nếu không phải anh mở miệng ngay từ đầu đối với người Thiên Trúc, những điều kiện kia anh không có bất kỳ hứng thú gì.
Dù là chỉ có một chút tâm động, hơn phân nửa đều sẽ bị Phạm Phá Giới đùa chơi đến chết.
Không chỉ cuối cùng cái gì đều lấy không được, hơn nữa còn sẽ bị ngàn người chỉ trỏ, để tiếng xấu muôn đời.
Sau khi trải qua chuyện đêm nay, Bùi Nguyên Minh cũng trở nên cảnh giác hơn với năng lực tình báo của người Thiên Trúc.
Bởi vì những điều kiện tối nay người Thiên Trúc đưa ra, đều được thiết kế dựa trên hình tượng do Bùi Nguyên Minh cố ý tạo ra.
Điều này cũng cho thấy rằng, người Thiên Trúc hẳn là còn có một mạng lưới tình báo bên trong Đại Hạ, đủ để thu thập thông tin bọn hắn cần.
Nghĩ vậy, Bùi Nguyên Minh gửi tin nhắn cho Công Tử Hải, phân phó anh ta theo dõi một chút chuyện này.
Sau đó, anh gửi tin nhắn cho Diệp Khinh Mi, phát một đầu thông tin, để nàng cùng Thôi Nhã Tuyết phối hợp, đi Thiên Trúc một chuyến.
Nguyên bản, anh chỉ muốn dùng Phạm Liệt Toa kích động một chút Phạm Phá Giới, để người Thiên Trúc tiếp tục nội chiến.
Nhưng bây giờ, Phạm Phá Giới giở trò đen tối như vậy, Bùi Nguyên Minh không ngại thật sự lôi kéo Phạm Lỵ Toa qua, trực tiếp làm Phạm Phá Giới tức hộc máu.
Sau khi Bùi Nguyên Minh sắp xếp xong mọi thứ, lại có một cuộc gọi khác đến.
Người gọi đến là Nạp Lan Yên Nhiên, sau khi kết nối, giọng nói hoảng hốt của cô từ bên kia truyền đến: "Chủ nhân, không ổn rồi, Lạc Tiên ba người xảy ra chuyện."
Bùi Nguyên Minh mí mắt giật giật, trong tiềm thức nói: "Bọn họ xảy ra chuyện gì?"
“Tôi không biết, họ đột nhiên hôn mê trong bữa ăn tối nay.” Giọng Nạp Lan Yên Nhiên run lên, “Tôi ngay lập tức mời đội Lỗ Đạo Thiên đến, nhưng họ không tìm ra được nguyên nhân gì.”
"Ông Lỗ Đạo Thiên nói rằng, họ dường như đang chìm trong giấc ngủ sâu."
"Không ai có thể đánh thức họ!"
Lúc nói lời này, giọng nói Nạp Lan Yên Nhiên cũng kích động đến cực điểm.
Bây giờ là thời khắc mấu chốt nhất của trận chiến giữa Long Môn và Thiên Trúc.
Nếu ngày mai thắng ba trận nữa, người Thiên Trúc có thể thu dọn đồ đạc và lăn đi xa hết sức có thể.
Nhưng không ngờ, cả ba người Lạc Tiên bây giờ lại toàn bộ xảy ra chuyện.
Điều này có nghĩa là, có khả năng cao bọn họ ngày mai xác suất rất lớn không có cách nào ra tay.
Trong trường hợp này, người Thiên Trúc rất có thể sẽ lật bàn.
Rốt cuộc, ba người Thiên Kiêu của Thiên Trúc đều chưa từng ra tay, cũng không ai biết bọn hắn mạnh đến mức nào.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, không cần tra cũng đoán được, trong truyện này chắc chắn có bàn tay tay của người Thiên Trúc.
Chỉ có thể nói, người Thiên Trúc đủ nham hiểm và hung ác, đã đồng thời chuẩn bị thực hiện hai thủ đoạn cùng lúc.
Chỉ bất quá Bùi Nguyên Minh biết rất rõ, vì để tránh cho mang tiếng xấu thiên cổ, vì để tránh cho triệt để chọc giận Đại Hạ, Phạm Phá Giới hiện tại, hẳn là cũng không dám chơi chết Lạc Tiên ba người, bởi vì như vậy quá rõ ràng.
Vì vậy, anh hiện tại cũng không quá lo lắng, vừa nghĩ tới liền nói: "Hôm nay có người khả nghi, hoặc người ngoài tới Quốc Thuật Đường của chúng ta không?"