Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3397: Phạm Mục Cương

Tuy nhiên, môn phải nước ngoài thành lập môn phái ở trong Đại Hạ trước giờ luôn là chuyện mà triều đình Đại Hạ không cho phép, cho nên mấy năm nay người Thiên Trúc đều không có cách thành công.

Không ngờ lúc này nhà họ Kim lại đưa ra một tờ giấy chứng nhận như thế?

Ngay cả Phạm Mục Cường luôn tỏ ra bình tĩnh lạnh lùng, lúc này biểu hiện của anh ta cũng có chút phấn khích.

Thứ này, đáng tiền hơn cả Phạm Mục Cương.

Nếu sớm biết Phạm Lưu Tam chết thì có thể đổi lại được giấy phép và cơ hội như thế, nói không chừng Phạm Mục Cương đã sớm ra tay đánh chết anh ta rồi!

Hơn nữa, chỉ cần có xuất phát điểm, thế thì người Thiên Trúc sẽ có cơ hội xâm nhập giang sơn Đại Hạ, thậm chí có cơ hội giẫm đạp lên hòn đá tảng như Long Môn.

Như thế, một khi hai quốc gia đối đầu nhau, người Thiên Trúc sẽ có thể giành được lợi thế.

Nói một cách đơn giản, giấy phép như vậy là một cơ hội, và cũng là lương duyên.

Không chút do dự, Phạm Mục Cương giật lấy tập tài liệu và nghiêm nghị nói: “Cô Kim, xin cô nói cho ông Kim biết!”.

"Chỉ cần có Thương hội Thiên Trúc của tôi ở đây một ngày, thì nhà họ Kim sẽ mãi mãi là bạn của Tiên Phong Tự và cả nước Thiên Trúc!"

"Chúng tôi sẽ chia sẻ lợi ích với nhà họ Kim, trong bất kỳ tình huống nào cũng đảm bảo lợi ích nhà họ Kim đi đầu"

"Chỉ đáng tiếc, Phạm Kim Luân sư phụ của tôi bởi vì cái chết của con trai, nên bây giờ đã nghỉ ngơi trong phòng cạnh! Không thì, ông ta chắc sẽ ra đây, đích thân tỏ lòng biết ơn"

"Đợi mọi chuyện tang lễ xong xuôi, mối thù được giải quyết, chúng tôi nhất định sẽ đến chào hỏi!"

"Sau này, cô có gặp phải khó khăn gì cũng có thể nói với tôi, Phàm Mục Cương tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!"

Nói tới đây, Phạm Mục Cương vô thức nhìn vào chiếc tất đen của Kim Cửu Muội, cố gắng kìm nén ý muốn chạm vào nó.

"Được, tôi nhất định sẽ nói lại cho ba tôi biết!"

"Cầu chúc cho tình bạn của chúng ta mãi mãi bền chặt!"

Kim Cửu Muội không thích ánh mắt như thiêu đốt kia của Phạm Mục Cương, dù sao thì trong ấn tượng của cô ta, người Thiên Trúc toàn thân đều là mùi cà ri.

Chẳng qua chỉ là vì lợi ích của nhà họ Kim, cô ta mới đành hít một hơi thật sâu, cố nén cơn buồn nôn của mình xuống, khẽ thì thầm: "Anh Mục Cương, đợi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch khuây khỏa, tôi rất ngưỡng mộ Lăng Xiêm Cơ của nước Thiên Trúc.

"Hi vọng anh Mục Cương có thể dẫn tôi đi xem thử không!"

Phạm Mục Cương nghe được ý tức trong lời nói của Kim Cửu Muội, lúc này mới bật cười: "Nếu cô Kim có hứng thú, tôi nhất định sẽ thu xếp..."

"Đến lúc đó, khi hai nhà chúng ta thật sự có quan hệ thân thích với nhau.."

"Ầm."

Đúng lúc này, cánh cửa của tiểu viện đột nhiên vang lên một tiếng, trực tiếp bị một chiếc Mercedes-Benz G hung hăng tông mở ra.

Hai tên thuộc hạ của Thiên Trúc xông tới lập tức bị đánh bay đi, lúc rơi xuống đất toàn thân đều có giật.

Ánh mắt Phạm Mục Cương lúc này đột nhiên phát lạnh, cả giận nói: "Khốn kiếp, là ai đang ngang

ngược ở đây?"

Ánh mắt Kim Cửu Muội cũng lạnh đi, cô ta hất tay phải, trong tay có thêm một cây súng màu vàng vô cùng tinh xảo.

Và hơn hai mươi cao thủ của Thiên Trúc cũng rống lên, tay cầm kiếm Khanda xông ra khỏi nhà tang lễ.

Lúc này, cửa xe mở ra.

Tay trái Bùi Nguyễn Minh nhấc theo một người bước xuống với vẻ mặt lãnh đạm.

"Gϊếŧ!"

Mấy tên cao thủ Thiên Trúc cầm trường kiếp Khanda cũng chẳng nhiều lời, trực tiếp rút kiếm chém ra.

Đối với bọn họ mà nói, bất luận kẻ nào đến đây gây chuyện, đều không thể tha thứ.

"Bốp."

Bùi Nguyên Minh vung ra một cái tát, đánh bay mấy tên cao thủ Thiên Trúc lăn quay dưới đất, sau đó mới điềm tĩnh nói: "Phạm Kim luân, cút ra đây."

"Ông phải cho tôi một lời giải thích!"