Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 52: Chị Tịch!

Editor: Coral

Chu Thuyền trợn to hai mắt, anh ta cảm thấy hình như mình nhìn lầm rồi, dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa…

Cô gái mặc một bộ đồ thể thao màu lam nhạt, đôi mắt được che phủ bởi lớp sương mù quen thuộc cũng theo tiếng nói từ từ nhìn lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Thuyền hít một ngụm khí lạnh.

Có chị Tịch ở đây, Tiết gia còn dùng đủ mọi cách nhờ vào các mối quan hệ tìm anh ta làm gì?

Người làm đứng bên cạnh anh ta giải thích: “Sau khi thầy Chu tới, thì nghe thấy tiếng đàn ngay lập tức đi lên đây luôn, vậy nên...”

Hôm nay, Chu Thuyền chính là khách quan trọng nhất của Tiết gia, Lưu Y Thu đã dặn dò người làm nhất định phải lễ phép với anh ta.

Chu Thuyền muốn đi lên, người làm cũng không tiện ngăn cản, lúc này mới dẫn đến tình huống Chu Thuyền xuất hiện ở sau lưng mọi người.

Tới thì tới, Lưu Y Thu cũng không ngại những chuyện này, chẳng qua thầy Chu Thuyền nhìn thẳng chằm chằm Tiết Tịch là có ý gì? Chẳng lẽ vì con bé kia lớn lên quá xinh đẹp, Chu Thuyền thấy sắc nên tâm tư trỗi dậy?

Lưu Y Thu nhíu mày liếc mắt nhìn Tiết Dao, không hổ danh là mẹ con, Tiết Dao lập tức hiểu ý của bà ta ngay, di chuyển sang bên cạnh, chắn giữa Chu Thuyền và Tiết Tịch!

Lưu Y Thu đi nhanh tới, trên mặt nở nụ cười thật tươi: “Thầy Chu Thuyền, thầy có thể tới, đúng là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi! Hay là chúng ta đi xuống lầu uống chén trà trước, để bọn nhỏ cũng chuẩn bị một chút, sau đó mới kiểm tra đánh giá có được không?”

Chuyện có thêm vài người kiểm tra đánh giá, bà ta cũng đã nói qua với Chu Thuyền.

Nhưng mà, chị Tịch cũng muốn kiểm tra đánh giá?

Chu Thuyền nuốt một ngụm nước miếng: “Không, không cần đâu.”

Lưu Y Thu ngẩn người: “Thầy không muốn uống trà? Vậy thầy muốn kiểm tra đánh giá ngay bây giờ sao?”

Đã sớm nghe Chu Thuyền làm việc như sấm rền gió cuốn, là một người nóng tính, không ngờ tính cách lại còn hấp tấp như vậy.

Đã như vậy, bà ta dứt khoát bắt đầu giới thiệu: “Được rồi, vậy tôi xin giới thiệu bốn người tham gia cuộc đánh giá hôm nay một chút.”

Bà ta chỉ vào Tiết Dao đầu tiên nói: “Đây là Tiết Dao con gái tôi, trình độ dương cầm đã đạt cấp mười, tìm thầy là muốn tiếp tục học chuyên sâu hơn, con bé có thể chịu khổ cực, thành tích học tập cũng không tệ, thầy hoàn toàn có thể kiểm tra kỹ năng của nó! Dao Dao, con đàn một khúc đi.”

Tiết Dao nhân tiện đi lên phía trước, khôn khéo lại khiêm tốn nói: “Thầy Chu, mong thầy có thể cho em một cơ hội!”

Sau khi nói xong, cô ta đi tới cạnh chiếc đàn dương cầm, hít một hơi thật sâu, đàn một bài mà mình đã luyện kỹ từ trước.

Tiếng nhạc lưu loát bay bổng trong không khí.

Chu Thuyền cũng lấy lại tinh thần, anh ta lắng nghe tiếng nhạc, thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn Tiết Tịch.

Mà Lưu Y Thu sau khi giới thiệu Tiết Dao xong, nhìn về phía Hạ phu nhân, thấy đối phương tha thiết nhìn bà ta, Lưu Y Thu cong môi cười.

Hạ phu nhân nổi tiếng xinh đẹp nhất Tân Thành, thái độ kiêu ngạo lại khó hòa đồng. Tiết gia và Lưu gia thuộc nhà giàu trung bình, nhưng thật ra cũng chỉ kém giới thượng lưu một chút.

Mấy ngày nữa sẽ có một buổi tiệc từ thiện, nếu như Hạ phu nhân bằng lòng dẫn bà ta cùng tham gia, như thế thì việc bà ta muốn tiến vào giới thượng lưu coi như thành công.

Chuyện này rất có lợi đối với chuyện thừa kế của chồng bà ta trong tương lai, tranh đoạt tài sản Tiết gia.

Nghĩ tới đây, Lưu Y Thu nhìn thoáng qua Diệp Lệ.

Giống như hôm nay, Diệp Lệ chẳng khác nào một người tàng hình. Từ lúc Hạ phu nhân vào cửa đến giờ, chưa từng nhìn Diệp Lệ một lần, cũng không nói với bà một câu.

Nghĩ đến đây, thì Tiết Dao cũng đàn xong, đứng lên nhìn về phía Chu Thuyền.

Lưu Y Thu cũng hỏi: “Thầy Chu, thầy cảm thấy thế nào?”

Anh ta cảm thấy không ra làm sao cả.

Trong lòng Chu Thuyền oán thầm một câu, nhưng người đó không phải là em gái của chị Tịch sao?

Nể mặt Tiết Tịch, Chu Thuyền ho khan một tiếng: “Không tệ.”

Hai chữ này, tức khắc làm cho Tiết Dao giương cằm lên.

Ở trong giới dương cầm, Chu Thuyền nổi tiếng là rất nghiêm khắc, có thể đánh giá ra hai chữ không tệ, điều này nói nên việc khảo sát đã thành công!

Lưu Y Thu kìm nén lại vẻ vui mừng, lúc này mới chỉ vào Hạ Nhất Nhất giới thiệu: “Người này là Hạ tiểu thư, thiên phú về dương cầm của con bé không ai sánh bằng. Lúc con bé mười tuổi đã thi được chứng chỉ dương cầm cấp mười, chỉ tiếc là, sau một lần bị bệnh năm mười tuổi, thì trở nên không nghe không nói được nữa.”

Thừa nhận việc Tiết Dao không bằng nó thì như thế nào?

Một người câm điếc, trừ khi là thân thích, nếu không thì chẳng ai muốn tiêu hao tinh thần và thể lực để dạy.

Hạ phu nhân nghe câu nói sau cùng thì ánh mắt trở nên u ám, bà không trách Lưu Y Thu, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra.

Hạ phu nhân dùng thủ ngữ nói chuyện với Hạ Nhất Nhất, cô gái hiểu ý, đem đoạn Tiết Tịch vừa chỉ đàn một lần.

Chu Thuyền nghe xong, cuối cùng đáng giá hai chữ: “Đáng tiếc.”

Trên thế giới này, chỉ có một Beethoven!

Việc dạy người câm điếc, khó càng thêm khó, cô gái quả thực là có thiên phú trời cho. Nhưng có điều là Chu Thuyền lại không phải là nhà từ thiện.

Hai chữ này, đã khẳng định là không thể.

Trong mắt Hạ phu nhân và Hạ Nhất Nhất lộ vẻ thất vọng.

Lưu y Thu thở phào nhẹ nhõm, đã loại bỏ được uy hϊếp lớn nhất. Bà ta chỉ vào Tôn Nhã Nhã nói: “Đây là Tôn tiểu thư, họ hàng của nhà chúng tôi, chơi dương cầm cũng rất tốt.”

Trình độ của Tôn Nhã Nhã thì lại càng tầm thường.

Nếu như bình thường, khẳng định Chu Thuyền sẽ phun ra những lời thô lỗ, khiến người khác nghi ngờ về nhân sinh, nhưng trước mặt chị Tịch, anh ta chỉ lắc đầu, không dám nhận xét gì.

Ba người đàn xong, cuối cùng Lưu y Thu mới nói: “Đây là Tiết Tịch, con bé không có biết gì về dương cầm.”

Một câu nói đã giới thiệu xong Tiết Tịch, Lưu Y Thu đang định thay Tiết Dao nói gì đó, thì Diệp Lệ đã sốt ruột mở miệng nói trước: “Tịch Tịch chúng tôi rất có thiên phú về học tập, con bé học cái gì cũng rất nhanh, cho nên thầy Chu xin thầy cho nó một cơ hội.”

Lưu Y Thu thở dài nói: “Chị dâu, em biết chị sốt ruột, nhưng khoảng cách của Tịch Tịch thật sự là quá lớn.”

Diệp Lệ còn muốn tranh thủ nói thêm cái gì, nhưng âm thanh kinh ngạc của Chu Thuyền vang lên: “Chưa học đàn dương cầm bao giờ?”

Làm sao có thể như thế!

Lần trước Tiết Tịch đàn, trình độ đã hoàn toàn cao hơn anh ta.

Lưu Y Thu thấy anh ta phản ứng lớn như vậy, thì tranh thủ thêm mắm thêm muối: “Đúng rồi thầy Chu, thật ra Tiết Tịch lớn lên ở cô nhi viện, chỗ đó có người nào dạy về dương cầm, hơn nữa đứa nhỏ này phản ứng có chút chậm, sẽ rất khó cảm nhận âm thanh của dương cầm, ôi!”

Chu Thuyền đờ ra: “Cô nhi viện? Chỗ đó không có người dạy về dương cầm…”

Lưu Y Thu cảm thấy giọng của Chu Thuyền có gì đó không đúng.

Tiết Dao bên cạnh thấy tình huống này, giả mù sa mưa nói: “Thầy Chu, em biết mang một người chưa từng học về dương cầm đến cho thầy kiểm tra đánh giá, chính là xỉ nhục thầy...”

Sau khi nói xong, thì nhìn Tiết Tịch: “Chị, nếu mà chị cảm thấy hứng thú, không bằng để em dạy cho chị?”

Bất kể như thế nào, không phải người tốt bụng sẽ luôn đúng sao?

Tiết Dao nghĩ tới đây, chỉ thấy thầy Chu, một người nổi tiếng trong giới dương cầm, bỗng nhiên đẩy mọi người trước mặt ra, không thể tưởng tượng được vọt tới trước mặt Tiết Tịch, hô lớn: “Chị Tịch, chị thật sự chưa từng học qua dương cầm?”

“...”

Trong phòng khách lầu hai, tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, một đám người không thể tin được nhìn về phía Chu Thuyền và Tiết Tịch.

Vừa rồi bọn học có nghe lầm không?

Chu Thuyền gọi Tiết Tịch là gì?

Có thể là gì cũng được. Nhưng không thể nào là…chị Tịch chứ?