Editor: Quiin
Tiết Tịch không quen biết người này, không muốn liên quan. Dù sao cũng là khách của Tiết Dao.
Nhưng lại nghe Tôn Nhã Nhã nói một câu “Người câm điếc” khiến cô phải dừng bước chân.
Trong cô nhi viện thường xuyên sẽ có một số đứa trẻ khuyết tật bị vứt bỏ...
Cô nhìn về phía Hạ Nhất Nhất.
Cô gái nở một nụ cười đầy thiện ý với cô, thuần khiết giống như trẻ thơ.
Cô gái câm này có vẻ rất đáng yêu?
Tiết Tịch chỉ sang sô pha bên kia, ý bảo cô gái ngồi qua kia, đôi mắt của cô gái bị câm điếc bỗng dưng sáng ngời, gật đầu.
Chờ sau khi ngồi xong, đôi mắt cô gái trông mong nhìn Tiết Tịch, như một con mèo đang chờ đợi chủ nhân tới vuốt ve, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tính tình Tiết Tịch luôn đạm mạc, nhưng lúc này không khỏi mềm nhũn.
Cô cũng đi qua ngồi xuống.
Cô gái câm ngồi an tĩnh, hai tay đặt trên bàn trà, như đang chuẩn bị đánh một bản dương cầm.
Nhưng đang đánh được một nửa lại giống như gặp khó khăn, ngón tay ngừng ở trên bàn trà, cô gái nhíu mày, bộ dạng buồn rầu chọc người ta thương tiếc.
Tôn Nhã Nhã ngồi ở đối diện lập tức mở miệng chế nhạo: “Ái chà, cô ta còn thật sự nghĩ mình có thể làm được à? Một người câm điếc, tham gia làm cái gì?”
Tiết Tịch nhàn nhạt ngước mắt, nhìn về phía cô ta, mở miệng bênh vực người của mình: “Em có biết về Beethoven không?”
Tôn Nhã Nhã: “?”
Tôn Nhã Nhã mất một lúc mới hiểu được ý của Tiết Tịch, cô ta bật cười: “Chị sao có thể đem cô ta so với Beethoven? Chị cho rằng lấy lòng cô ta thì Hạ phu nhân sẽ đối xử tốt với chị sao?"
"Cho dù chị có nói cỡ nào thì đứa câm này cũng không trả lời, nó cũng không biết mách ai đâu! Chị đừng lãng phí thời gian với cô ta nữa!"
Tiết Dao xem trọng thanh danh nhất. Liều mạng học tập, đàn dương cầm, nỗ lực xây dựng hình tượng danh giá, sao có thể đối xử không tốt với khách?
Nhưng mà không nói lời khinh thường Hạ Nhất Nhất, cũng sẽ không kể tội!
Lúc này, Hạ Nhất Nhất được nói đến ngẩng đầu lên, không biết mình đang bị chế nhạo. Cô gái móc điện thoại di động ra, đánh một dòng tin nhắn: [ Chị Tiết Dao, tí nữa em muốn đàn một khúc nhưng có một đoạn em không rõ, chị có thể chỉ cho em một chút được không? 】
Tiết Dao nhìn lời này, cười nhạo một tiếng.
Nhưng cô ta vẫn gật đầu, chỉ lên cây dương cầm trong phòng khách ở lầu hai, ý bảo Hạ Nhất Nhất lên đó đàn.
Hạ Nhất Nhất ra dấu hiệu với Tiết Dao tỏ vẻ cảm ơn, sau đó đi đến cây dương cầm trước mặt.
Tay cô bé chỉ đặt ở mặt trên, linh hoạt như nước chảy mây trôi đàn lên, chờ tới khi cô bé dừng lại, lúc này mới lấy di động ra viết: 【Chỗ này có chút không đúng? 】
Đương nhiên là không đúng.
Tiết Tịch ở bên cạnh có thể nghe có một đoạn có chút không hợp lắm.
Khúc nhạc này có lẽ là tự cô gái sáng tác. Rất có thiên phú, chỉ là có chút sơ sót. Cô gái câm này tuy rằng nghe không được, nhưng đối với âm nhạc rất nhạy bén!
Tiết Dao hơi khó chịu, cô ta đối với cây dương cầm này rất quen thuộc. Rốt cuộc cũng biết được thực lực của Hạ Nhất Nhất, cô ta nhìn chằm chằm cô gái bỗng nhiên cười: “Đúng vậy, không đúng.”
Hạ Nhất Nhất nhìn chằm chằm miệng cô ta, dựa môi ngữ đọc ra ý lời nói, lại lần nữa viết: 【 Không đúng chỗ nào? 】
Tiết Dao trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Nhất Nhất, cô ta khom lưng, ngón tay đặt trên dương cầm, đem khúc nhạc vừa rồi đàn lại một lần nữa.
Tiết Tịch nghe xong liền nhíu mày.
Sau khi Tiết Dao sửa lại, càng không đúng!
Hạ Nhất Nhất theo trực giác cũng cảm thấy như vậy, cô gái nghi hoặc nhíu mày, đánh chữ trên điện thoại: 【 Như vậy thật sự là được rồi sao? 】
Tiết Dao sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm cô gái: “Hạ tiểu thư, nếu em không tin chị, vậy em hỏi chị làm gì?”
Thấy cô ta nổi giận, Hạ Nhất Nhất nóng nảy, cô bé vội vàng xua tay, lại lấy ra di động đánh chữ: 【 Thực xin lỗi, chị Tiết Dao, chị đừng nóng giận, em tin chị 】
Cô gái cắn môi, dựa theo chỉnh sửa của Tiết Dao đàn lại một lần, một đoạn này qua vừa nghe cảm thấy không tồi, nhưng chỉ cần người có nghiên cứu về dương cầm người đều có thể nghe ra trong đó không hợp!
Hạ Nhất Nhất vẫn cảm thấy không thích hợp, nhưng cô gái không dám ở dò hỏi, vẻ mặt mờ mịt bất lực.
Tiết Dao đứng ở bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên tia đắc ý.
Toàn bộ Tân Thành, chỉ có trình độ dương cầm của Hạ Nhất Nhất cao hơn so với cô ta, bây giờ bản nhạc mở đầu đã vô dụng, Hạ Nhất Nhất còn lấy cái gì để tranh với cô ta?
Khi cô ta còn đang đắc ý, một giọng nói đạm mạc truyền đến: “Không đúng.”
Tiết Dao sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu.
Tiết Tịch đã chạy đến trước mặt Hạ Nhất Nhất, khi cô gái ngẩng đầu lên, Tiết Tịch duỗi tay làm ngôn ngữ của người câm điếc: “Cô ta nói không đúng.”
Trong cô nhi viện, để giao lưu với những là dùng ngôn ngữ của người câm điếc, cô có học qua, đã gặp qua là không quên được.
Hạ Nhất Nhất nhìn thấy ngôn ngữ của người câm điếc, đôi mắt sáng ngời, sau đó cũng dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói chuyện với cô.
Tiết Dao hơi sửng sốt, ở bên cạnh xem hãi hùng khϊếp vía, hai người đang nói cái gì?
Tiết Tịch biết đàn dương cầm sao? Hay là đã nhìn thấu âm mưu của cô ta?
Lúc này, khóe mắt cô ta liếc thấy đoàn người lên lầu, Tiết Dao vừa động, làm ra bộ dạnh nhu nhược đáng thương: “Tiết Tịch, cô đừng dạy hư Nhất Nhất, khúc này này không nên đàn như vậy, chị sao lại có thể nói bậy như vậy?”
Lời này vừa nói ra, mấy người cũng lên lầu, Lưu Y Thu đi đến, dò hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiết Dao không nói lời nào, Tôn Nhã Nhã ra mặt chỉ vào Tiết Tịch cáo trạng: “Hạ tiểu thư tìm Dao Dao chỉ bảo một chút, là Tiết Tịch nói bậy với Hạ tiểu thư, có cô giáo đến, không phải chị ta đang làm lãng phí thời gian ở đây hay sao?”
Lời này vừa nói ra, Lưu Y Thu lập tức liếc nhìn Hạ phu nhân, làm ra bộ dạng sốt ruột: “Tịch Tịch, con không biết gì về đàn dương cầm, nên đừng ở chỗ này gây thêm phiền phức! Mau để Dao Dao chỉ bảo tiểu thư một chút.”
Không biết đàn dương cầm?
Hạ phu nhân nhíu mày, rất không vui.
Tiết Yến Mĩ mắng càng to: “Tiết Tịch, sao cháu lại thế? Chuyện mình không hiểu thì cũng đừng khoa tay múa chân! Hay là cháu ghen ghét người khác đàn dương cầm giỏi, nên mới cố ý quấy rối ở đây? Sao cháu xấu tính như vậy hả?”
Diệp Lệ xông tới, che ở trước mặt Tiết Tịch, bà dò hỏi: “Tịch Tịch, con biết đàn đàn dương cầm không?”
Tiết Tịch gật đầu, chậm rãi trả lời: “Biết một chút.”
Hạ phu nhân sắc mặt càng trở nên kém hơn.
Tiết Dao trong lòng cười nhạo một chút, trên mặt làm ra bộ dạng muốn khóc: “Chị, chị không thể chỉ bậy cho Hạ tiểu thư đâu...”
Hạ Nhất Nhất vẻ mặt mê mang.
Bọn họ nói chuyện quá nhiều, quá nhanh, cô gái không đọc khẩu hình kịp, không rõ chuyện gì đang xảy ra,
Lúc này, Tiết Tịch nhìn về phía cô gái, dùng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi: “Em tin chị không?”
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
Một lúc sau, cô gái kiên định gật đầu.
Tiết Tịch tiếp tục dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “Xem kỹ, chị chỉ đàn một lần.”
Cô gái câm gật đầu.
Tiết Tịch tiến lên một bước, ngón tay ấn trên phím đàn.
Ngay sau đó, âm thanh trong trẻo như suối phát ra.
Chỉ có một câu, tốc độ cũng không nhanh, người không hiểu dương cầm sẽ cảm thấy giống nhau...
“Vớ vẩn!”
Tiết lão phu nhân mắng: "Chỉ ấn có mấy cái mà cho rằng mình biết đàn dương cầm rồi sao? Trình độ dương cầm của Dao Dao là cấp mười! Còn mày ngay cả cấp bậc đều không có, ở chỗ này chỉ loạn xạ cái gì?”
Lúc này ——
“Ba ba ba!” tiếng vỗ tay truyền đến, mọi người lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Chu Thuyền không biết đã tới đây từ khi nào rồi, đang vỗ tay: “Một đoạn này sửa không tồi.”
Anh ta đứng khuất sau đám người, bị che mất tầm nhìn, không thấy người bên trong là ai.
Nhưng lúc này anh ta được mọi ngươi nhường đường, rốt cuộc cũng nhìn thấy người con gái đứng bên cạnh dương cầm là ai.
Chu Thuyền ngây người ra.
Này mẹ nó đây không phải... chị Tịch hay sao!