Đây là tình huống gì? Hai người này là phụ tử sao? Tính báo bọn họ nhận được hai người này là phụ tử không sai đi? Dù là không phải phụ tử, bọn họ cũng là nam tính? Nhưng, đây là tình huống gì, cử động như vậy là thói quen giữa Ốc Lam phụ tử sao? Nụ hôn như vậy cho dù là người yêu cũng không dám trước công chúng làm? Ốc Lam tột cùng là nơi thế nào? Ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc quấn quýt, một thoáng không phục hồi tinh thần.
“Ta đồng ý.” Nụ hôn cùng Cảnh sau khi kết thúc Mộc Linh Hạo tâm tình tốt.
“Ôi chao, đồng ý cái gì?” Vẫn chưa hồi thần Âu Dương Ngạo hỏi. Thỉnh tha thứ cậu, không nghe rõ.
“Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức.”
Nghe tên mình Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cấp tốc lấy lại tinh thần, “Có.”
“Ta thu ngươi làm đồ đệ.” Mộc Linh Hạo nói, dù sao hắn có Âu Dương Ngạo cái này đồ đệ, nhiều thu một người cũng không quan hệ.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức vội vã theo quy củ của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, một gối quỳ xuống đất, tay phải đặt ở ngực, cúi đầu, tay trái bối sau lưng, cung kính nói.
“Xin Chiến Thần bệ hạ cũng thu tôi làm đồ đệ.” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ vô giúp vui, một cường nhân như vậy ở trước mặt, nếu như không bái sư, không phải rất xin lỗi chính mình.
“Xin cũng thu tôi làm đồ đệ.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á quỳ xuống, hảo hữu kinh ngạc nhìn cậu. Cao ngạo Duy Ân bái sư. Duy Ân dùng ánh mắt nói, tôi cũng có suy nghĩ biến cường.
Mộc Linh Hạo nhìn ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, trong lòng có suy nghĩ, lực lượng quả nhiên mỗi người đều truy đuổi.
“Tốt.” Mộc Linh Hạo đáp ứng, khiến ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc mừng rỡ bái sư.
“Sau này các cậu là sư đệ của tôi.” Âu Dương Ngạo sau khi ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc bái sư xong, hài lòng nói.
“Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức ngươi thực lực cao nhất xếp thứ nhất, Duy Ân. Tát Đa Lợi Á ngươi thông minh nhất xếp thứ hai, Lỗi xếp thứ ba, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ ngươi thứ tư, Ngạo, ngươi thứ năm.” Mộc Linh Hạo quyết định trình tự mọi người.
“Vì sao, vì sao?” Âu Dương Ngạo không cam lòng gọi, vì sao cậu nhỏ nhất.
“Ngươi quấy rầy ta cùng Cảnh Nhi.” Mộc Linh Hạo lạnh lùng nói ra nguyên nhân.
Âu Dương Ngạo lập tức câm miệng, cậu thế nào đã quên, cậu quấy rầy sư phụ, sư phụ làm sao bỏ qua cậu. Phụ thân đều là lỗi của cha. Bất mãn của Âu Dương Ngạo có đối tượng phát tiết.
“Á Nặc Lai, hợp tác cùng Ốc Lam trước khi đăng cơ đàm xong, ngoại nhân không tất yếu phải biết. Ngươi sau khi đăng cơ, thông cáo truyền thông, chỉ cần đạt cấp hai mươi, muốn đột phá, vậy tới tìm ta, ta sẽ dạy bọn họ phương pháp, nhưng bọn họ phải đáp ứng điều kiện của ta.” Mộc Linh Hạo đối đại đệ tử mới ra lò của mình phân phó.
“Dạ, sư phụ.” Cậu sẽ không hỏi là điều kiện gì, điều kiện này là nhìn người mà định, muốn nhận được gì sẽ nỗ lực gì, không phải sao?
“Sư phụ, có thể hỏi một chút ngài cùng Cảnh, ôi chao, Cảnh đại ca là…” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ rất thẳng thắn hỏi ra nghi hoặc.
“Ngạo.” Ý Mộc Linh Hạo là hỏi Âu Dương Ngạo. Sau đó ôm lấy Cảnh tiêu thất, đã khuya, hắn còn muốn cùng Cảnh ngủ.
“Như vậy tiểu sư đệ, nói cho chúng ta biết đi.” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ rất đắc ý nhìn Âu Dương Ngạo vẻ mặt phiền muộn. Thấy Âu Dương Ngạo như vậy cậu thực sự vui vẻ, cậu rốt cục đè ép Âu Dương Ngạo.
Đối xưng hô của Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ, Âu Dương Ngạo cam chịu, không biện pháp, ai kêu cậu đắc tội sư phụ.
“Tôi cũng rất muốn biết. Tiểu sư đệ.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á khôi phục khuôn mặt tươi cười bình thường, không quên gọi xưng hô khiến Âu Dương Ngạo phiền muộn.
“Nói đi, tiểu sư đệ.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức bỏ đá xuống giếng.
Bất đắc dĩ nhìn ba người, Âu Dương Ngạo nói, chuyện này không khả năng gạt mấy người này, bọn họ đã nhận được sư phụ cho phép, một ngày nào đó sẽ biết, chỉ là sớm muộn.
“Sư phụ, trên thế giới này, chỉ coi trọng một người.” Âu Dương Ngạo nhẹ giọng nói, sư phụ lãnh tâm lãnh thanh không nhìn tất cả, chỉ để ý một người. “Chỉ yêu một người.”
Ba người rùng mình, bọn họ biết ý Âu Dương Ngạo. Hai người kia…
“Bọn họ là phụ tử?” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ không dám tin tưởng hỏi.
“Phải, hàng thật giá thật phụ tử.” Âu Dương Ngạo nói.
“Bọn họ thế nào sẽ?” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á trắc trở nói, thông minh như cậu, cũng bị chuyện như vậy chấn kinh.
“Không biết, khi chúng tôi biết sư phụ đã hãm xuống.” Âu Dương Ngạo đáp.
“Bọn họ không quan tâm?” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức vô cùng kinh ngạc hai người lớn mật cùng không nhìn thế tục.
“Cậu nhận thức bọn họ sẽ quan tâm? Liên Bang cao tầng cơ bản đều biết quan hệ bọn họ, thế nhưng không người dám nói.” Âu Dương Ngạo nghĩ tới đêm huyết tinh kia. Đem chuyện đêm đó nói. Chỉ đề cập tới Cao gia liều lĩnh, những chuyện khác về Cảnh đại ca cậu không dám nhiều lời, cậu không muốn chọc tới sư phụ, Cảnh đại ca thế nhưng là nghịch lân của sư phụ.
Nguyên lai Ốc Lam Cao gia là như vậy biến mất! Nguyên lai Ốc Lam trí não còn có công năng giám thị! Ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc nghe bí văn.
“Cho nên, trên thế giới này không thể đắc tội nhất chính là Cảnh đại ca. Đắc tội một mình Cảnh đại ca đã đủ đáng sợ, càng không cần phải nói gia tăng sư phụ.” Âu Dương Ngạo tổng kết.
Ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc gật đầu, minh bạch. Về phần quan hệ hai người kia, có cần lưu ý sao? Thực lực hai người ở đó, hơn nữa ai có thể ngăn cản? Thông minh bọn họ sẽ không làm chuyện ngu ngốc.
“Đúng rồi, Á Nặc Lai.” Sau khi trở thành sư huynh đệ, Âu Dương Ngạo xưng hô cũng tùy tiện. “Vì sao sư phụ muốn những người đạt cấp hai mươi tìm mình?” Âu Dương Ngạo đưa ra nghi vấn, cậu không phải rất minh bạch.
“Ngạo, cậu hiện tại đề thăng một cấp rất khó đi?” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức phản vấn.
“Phải.” Âu Dương Ngạo nói, qua cấp mười mỗi khi đề thăng một cấp đều rất khó.
“Cảm giác không tốt đi?” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức tiếp tục hỏi.
“Phải.” Biết rõ cấp tiếp theo tồn tại, nhưng không cách nào đột phá, thực sự rất khó chịu.
“Vậy cậu hẳn biết, tôi dừng lại ở cấp mười bốn đỉnh phong, vẫn vô pháp đột phá, nôn nóng trong lòng sao? Một ngày có được lực lượng, người luôn muốn trở nên càng cường, tôi khẳng định, sau khi đạt cấp mười lăm, mỗi một cấp đột phá nhất định càng khó, đối đại đa số người mà nói qua cấp mười liền vô lực đột phá, càng không cần phải nói đột phá cấp mười lăm cùng cấp hai mươi, thế nhưng mỗi một người đạt một bước này, tuyệt đối vô pháp đình chỉ truy đuổi đối lực lượng càng cường, đó quá mê hoặc. Nếu như không biết còn tốt, đã biết, sẽ vô pháp buông tay. Đối tiểu nhân vật không đạt cấp hai mươi, sư phụ không lưu ý, mà có thể đạt cấp hai mươi nhất định là nhân vật tuyệt thế, người như vậy thế nào có thể buông tha truy tìm càng cường, tôi không tin sư phụ không tính đến cái này, cho nên ngài chỉ nói phương pháp tu luyện cấp hai mươi, khi bọn họ đứng ở cấp hai mươi, muốn tiến thêm một bước nhưng không cách nào, bọn họ chỉ có thể tìm sư phụ cùng Cảnh đại ca, bất luận là yêu cầu gì, những người này đều đáp ứng, bởi trên thế giới này có thể bám trụ những người đạt cấp hai mươi đã rất ít.” Làm một hoàng đế Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức rất minh bạch tính toán của Mộc Linh Hạo, cho nên cậu mới biết Mộc Linh Hạo đáng sợ không chỉ ở lực lượng, viễn mưu của hắn càng đáng sợ. Cảnh đại ca đáng sợ ở không chỗ bận tâm, hạ thủ kinh khủng, hai người này một người đều nhạ không được.
Người nghe được đáp án, ngực run rẩy, mưu tính sâu xa chính là như vậy, thời điểm công bố phương pháp tu luyện đã tính kế đến, Chiến Thần chi danh, danh phù kỳ thực.
“Tôi cần phải trở về, tôi sẽ đem chuyện đêm nay cùng phụ thân nói một chút.” Âu Dương Ngạo nhìn đồng hồ, sau đó nói.
“Tốt. Đàm phán cùng Ốc Lam tôi sẽ cùng Âu Dương chấp chính quan hiệp thương.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cùng Âu Dương Ngạo cáo từ.
Chờ Âu Dương Ngạo ly khai, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức đối Duy Ân. Tát Đa Lợi Á, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ nói: “Đêm nay chúng ta ngủ không được, đến thương lượng một chút chuyện sau này.”
Đêm nay đăng hoả thư phòng không tắt. Mà cao tầng Ốc Lam sau khi nhận được Âu Dương Ngạo tự thuật, cũng một đêm không ngủ, thương lượng một đêm, có Mộc Linh Hạo cùng Cảnh, bọn họ không sợ Ốc Lam có hại, chỉ là đối số phận sau này của Ốc Lam có chút ưu thương, sau này vũ trụ thống trị giả không phải Ốc Lam, không biện pháp, Ốc Lam cho dù có Cảnh giúp đỡ, thế nhưng nội tình vẫn rất cạn. Phỉ Ân Bá Đức đế quốc xác thực là quốc gia có thế lực thống nhất vũ trụ, hơn nữa nó chiếm được hai người cực mạnh tán thành, không người có thể phản đối.
Các đại truyền thông sau khi trở lại, dưới Ốc Lam hữu ý tiết lộ, thân phận của Mộc Linh Hạo cùng Cảnh bị người biết, khiến truyền thông hưng phấn không ngớt, tin tức lớn, Chiến Thần bệ hạ sở hữu Áo Lôi Tây Á, siêu cấp thiên tài Cảnh điện hạ khiến Ốc Lam quật khởi.
Trong một đêm rất nhiều người ngủ không được này, Mộc Linh Hạo cùng Cảnh không bị ảnh hưởng.
Nơi Phỉ Ân Bá Đức đế quốc vì Ốc Lam an bài mang theo mỹ lệ đặc hữu của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, đoàn người Ốc Lam cơ bản đều biết quan hệ hai người, tuyệt không dám quấy nhiễu, Mộc Linh Hạo cùng Cảnh đơn độc ở một sân, không để bất luận kẻ nào hầu hạ.
Trở lại nơi ở, đương nhiên là tắm rửa thay quần áo. Mộc Linh Hạo cầm khăn mặt mềm nhẹ vì Cảnh lau khô tóc, Cảnh dưới Mộc Linh Hạo yêu cầu không dùng lực lượng khiến tóc cấp tốc khô. Mộc Linh Hạo thích cảm giác chiếu cố Cảnh Nhi, khiến hắn có cảm giác hạnh phúc, cứ như vậy một chút tẩm nhập thói quen sinh hoạt của Cảnh Nhi, thẳng đến Cảnh Nhi không ly khai hắn.
“Ngươi rất yên tâm Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức?” Tựa trong lòng Mộc Linh Hạo.
“Hắn rất thông minh, người thông minh sẽ không làm chuyện không nắm chắc, sẽ tuyển chọn một phương đối chính mình có lợi, cộng thêm lực lượng của hắn, hắn hiểu được lấy hay bỏ, né tránh nguy hiểm.” Một bên chà lau mái tóc của Cảnh, Mộc Linh Hạo một bên giải thích. Đây là đế vương tâm thuật, Cảnh Nhi không hiểu.
“Thì ra là vậy.”
Nói hết lời, hai người an tĩnh, bọn họ đã thói quen an tĩnh như vậy, bọn họ không phải người nói nhiều, an tĩnh như vậy thường xuyên xuất hiện.
“Ngủ đi.” Đem mái tóc của Cảnh lau khô, Mộc Linh Hạo kéo Cảnh, khẽ hôn đôi môi Cảnh, đắp lên chiếc chăn mềm mại, nhắm mắt.
Cảnh thói quen thuận theo nhắm mắt, trong lòng Mộc Linh Hạo, trong bộ ngực ấm áp cùng tiếng tim đập trầm ổn nhập miên.
…