Nghe thanh âm như vậy, Âu Dương Ngạo sợ đến nhảy dựng, đây là thanh âm của Cảnh đại ca. Ba người của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc trong nháy mắt lĩnh ngộ chủ nhân thanh âm này, bọn họ mới nghe được truyền thuyết kinh khủng của người này, cũng như Âu Dương Ngạo sợ đến từ vị trí đứng lên.
Một góc thư phòng, chậm rãi xuất hiện hai thân ảnh, một người băng lãnh, một người bình tĩnh, Mộc Linh Hạo cùng Cảnh. Mọi người mang theo đường nhìn sợ hãi nhìn hai người, bọn họ vừa nói không ít chuyện của hai người, hiện tại bị nắm. Về phần phương thức đột nhiên xuất hiện như vậy, bọn họ không sợ, bởi đối hai cường giả tuyệt đối này mà nói, cái gì đều có thể, tuy bọn họ vẫn có điểm bị doạ nhảy.
Cảnh cùng Mộc Linh Hạo ngồi xuống sô pha lớn nhất trong thư phòng, mọi người nơm nớp lo sợ đứng nhìn hai người ngồi xuống, không dám động. Hai người thế nào đột nhiên xuất hiện?
“Ngồi.” Mộc Linh Hạo lạnh lùng nói.
Mọi người nghe lời ngồi xuống, ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc sau khi ngồi xuống, rất có ăn ý dùng ánh mắt ý bảo Âu Dương Ngạo lên.
‘Vì sao là tôi.’ Đây là ý ánh mắt Âu Dương Ngạo.
‘Ngài ấy là sư phụ cậu.’ Ánh mắt Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức.
‘Cậu là chủ nhân.’ Ánh mắt Âu Dương Ngạo.
‘Cậu cùng bọn họ quen nhất.’ Ánh mắt Duy Ân. Tát Đa Lợi Á.
‘Là nam nhân liền lên.’ Ánh mắt Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ.
Mọi người thực sự rất có ăn ý, hẳn là có thể trở thành hảo bằng hữu.
“Sư phụ, ngài thế nào ở đây?” Âu Dương Ngạo cười hỏi, tuy nụ cười có điểm cứng ngắc, bất quá nhìn ra được đây là cười. Âu Dương Ngạo trong lòng thống khổ, Cách thúc, cháu hiện tại biết cảm thụ của chú, chú ở đây thì tốt, cháu nhất định cho chú lên.
“Lời của ngươi rất nhiều.” Mộc Linh Hạo nói. Vốn hắn cùng Cảnh Nhi hảo hảo ngắm phong cảnh, thế nhưng Lạp Phỉ Nhĩ sát phong cảnh báo lại, nói Âu Dương Ngạo tiết lộ tình báo, sau đó hắn cùng Cảnh Nhi thấy Âu Dương Ngạo cùng ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc nói chuyện. Nhiệm vụ cho Lạp Phỉ Nhĩ tựa hồ quá ít, Mộc Linh Hạo vừa nhìn nội dung mọi người nói chuyện vừa nghĩ. Chuyện như vậy nhất định trải qua Âu Dương Trạch ngầm đồng ý, lấy năng lực logic của Lạp Phỉ Nhĩ nhất định biết, Lạp Phỉ Nhĩ giải thích là hắn không nhận được thông tri, Âu Dương Ngạo thuộc về nhân vật trọng yếu, phải trực tiếp thông tri chủ nhân, để chủ nhân xác định có phải hành vi phản bội hay không. Tuy như vậy không sai, thế nhưng dám đánh nhiễu hắn cùng Cảnh Nhi một chỗ, lượng công việc của Lạp Phỉ Nhĩ tựa hồ quá ít, phải tăng thêm, một Ốc Lam xem ra là thiếu. Về phần Âu Dương Ngạo, cùng ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, cho điểm giáo huấn nhỏ.
Âu Dương Ngạo nhìn trí não của mình cười khổ, cậu thế nào đã quên, những phụ trợ trí não này thế nhưng ưu tiên nhất trung với sư phụ cùng Cảnh đại ca, cậu nói nhất định bị nghe. A, làm sao bây giờ? Phụ thân sẽ không không thông tri chủ hệ thống sửa chữa số liệu đi, sau đó trí não của cậu lập tức đưa lên tin tức của Lý Thiên Cách, xin lỗi, chủ hệ thống còn không sửa chữa, cuộc nói chuyện của cháu chú nhận được thông tri của Lạp Phỉ Nhĩ, đừng lo, vừa nhận được tin, chú gọi hồ ly chết tiệt sửa. Yên tâm, không việc gì.
Cái gì kêu không việc gì, hiện tại đã có việc. Âu Dương Ngạo lệ trong lòng. Phụ thân, nếu như con có việc con nhất định không bỏ qua cha, đều là sai của cha, gọi con đến cảnh cáo người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, lại không huỷ bỏ mệnh lệnh, cha nhất định là cố ý, cha là trả thù con đúng hay không?
Mà Âu Dương Trạch cùng Lý Thiên Cách một chỗ, lộ ra nụ cười hồ ly, không sai, anh là cố ý, hừ, ai kêu Ngạo dám rời nhà trốn đi, anh sửa chữa một bộ phận, bằng không trí não ở thời điểm Ngạo mở miệng sẽ cảnh cáo, anh là cố ý để Ngạo nói, Lạp Phỉ Nhĩ nhất định thông tri Cảnh, sau đó nhất định quấy rầy Linh lão đại cùng Cảnh ở chung, Linh lão đại nhất định không bỏ qua Ngạo, ha ha ha, ta thực sự thông minh. Cũng không ngẫm lại ý nghĩ như vậy khả năng giấu được Mộc Linh Hạo? Cuộc đời chấp chính quan của Âu Dương Trạch có thể tiếp tục kéo dài.
“Chiến Thần bệ hạ, thỉnh không cần trách cứ Âu Dương Ngạo, cậu ấy chỉ là hảo tâm nhắc nhở chúng tôi không nên phạm sai lầm, để chúng tôi không mạo phạm hai vị.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức mở miệng.
“Việc này là Trạch cho phép.” Mộc Linh Hạo nói, cũng để mọi người minh bạch hắn không phải đến khởi binh vấn tội.
“Chiến Thần bệ hạ có chuyện mời phân phó.” Trước mặt cường giả như vậy, cho dù thân là người thừa kế cường quốc vũ trụ đều biết, cũng phóng thấp bộ dáng.
“Ngươi dừng lại ở trình tự này đã bao lâu?” Mộc Linh Hạo hỏi.
“Không hổ là Chiến Thần bệ hạ, ngài đã nhìn ra. Tôi chỉ kém một bước cấp bậc đại sư, thế nhưng nhiều năm như vậy vẫn vô pháp vượt qua.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức biết ý Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo nhìn ra cậu đã ở đỉnh phong cấp mười bốn.
Nghe lời Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức, Âu Dương Ngạo cùng Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ khϊếp sợ không ngớt, trong vũ trụ đã có người đã đạt được một bước này. Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ nhìn hảo hữu, cậu không biết hảo hữu cường như vậy, là cậu rất không quan tâm. Duy Ân. Tát Đa Lợi Á chú ý tới tình tự của Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ, dùng ánh mắt ý bảo không nên suy nghĩ nhiều, một hồi nói cho cậu. Thấy ánh mắt Duy Ân. Tát Đa Lợi Á, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ chỉnh chỉnh tư tự, hiện tại không phải thời gian nghĩ những điều này, một hồi lại hỏi.
Âu Dương Ngạo giật mình, theo cậu biết cho dù là hiện tại đẳng cấp rất cao đám người Liệt thúc cũng là cấp mười bốn, đó là sư phụ có lúc chỉ đạo, mà Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức là dựa vào chính mình, thiên túng chi tài [1], nguyên lai là chỉ người như vậy? Lỗi, tôi cùng cậu xem ra lại lạc hậu.
“Ngươi muốn đạt được cấp hai mươi?” Mộc Linh Hạo tiếp tục hỏi.
“Cấp hai mươi? Chiến Thần bệ hạ, đây đối ngài không đáng kể chút nào?” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cười đáp, chỉ là trong lời nói mang theo châm chọc. Sau khi biết cấp hai mươi trong mắt hai người này kỳ thực cái gì cũng không tính, tâm lý cậu không hơn gì, mục tiêu cho tới nay ước mơ, trong mắt bọn họ không đáng nhắc tới. Tâm tình như vậy thực sự không xong.
“Nếu như ta cho ngươi vượt qua cấp hai mươi?” Mộc Linh Hạo nói khiến Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức trong đầu cấp tốc tính toán, vì sao, Mộc Linh Hạo muốn làm như vậy.
“Chiến Thần bệ hạ nghĩ muốn gì?” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức hỏi trực tiếp, nghiêm túc nhìn Mộc Linh Hạo.
“Thông minh.” Mộc Linh Hạo cười cười, băng lãnh mà ngạo nghễ, “Ta muốn vũ trụ này.”
Vũ trụ này? Ngoại trừ Cảnh, tất cả mọi người khϊếp sợ đối lời Mộc Linh Hạo, trong một chớp mắt không phục hồi tinh thần.
“Thứ tôi mạo muội,” Thiên tư xuất chúng Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức trước hết lấy lại tinh thần, “Lấy thực lực của Chiến Thần bệ hạ cùng Cảnh điện hạ, được đến vũ trụ này là dễ dàng, vì sao tìm tôi?”
“Ngươi có thể quản lý tốt vũ trụ này.” Mộc Linh Hạo nói, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức hẳn minh bạch ý hắn.
Quả nhiên, “Chiến Thần bệ hạ, là muốn tìm một người đại diện.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nói. Muốn toàn bộ vũ trụ, lại không muốn đứng ra, là cần khôi lỗi sao?
Mộc Linh Hạo gật đầu.
“Rất xin lỗi, tôi cự tuyệt.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nghiêm túc nói, “Thân là vương giả kiêu ngạo, tôi không cho phép chính mình trở thành khôi lỗi.”
Sau khi Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức kết thúc, thư phòng bao phủ dưới băng lãnh uy áp, những người khác chỉ là lan đến, tất cái nhịn không được run rẩy, mà trực diện uy áp Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức sắc mặt tái nhợt, quật cường cắn môi, lưu lại vết máu, cậu không khuất phục. Kế đó, uy áp tiêu thất.
“Tốt.” Mộc Linh Hạo rất thoả mãn, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức là nhân tuyển thích hợp nhất. Mọi người mồ hôi tẩm ướt quần áo, thời điểm uy áp tiêu thất toàn bộ ngồi phịch trên sô pha.
Mộc Linh Hạo không tiếp tục nói gì, đem Cảnh ôm vào trong lòng chờ mọi người khôi phục.
“Tự xem.” Mộc Linh Hạo không muốn nhiều lời, trước mặt đám người Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức mở một màn hình, mặt trên là bản kế hoạch.
Bọn họ sẽ cung cấp tất cả giúp đỡ để Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức thống nhất vũ trụ, không phải làm khôi lỗi, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức sở hữu quyền tự chủ tuyệt đối, điều kiện tương đương tốt, đối phương yêu cầu chỉ có một, sau khi thành công, phải thỏa mãn bất luận yêu cầu của Mộc Linh Hạo cùng Cảnh đưa ra, đương nhiên dưới tình huống Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức có thể làm được, nếu như vi ước, vậy hủy diệt toàn bộ Phỉ Ân Bá Đức đế quốc.
“Vì sao là Phỉ Ân Bá Đức? Không phải Ốc Lam?” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á đưa ra nghi vấn, cả Âu Dương Ngạo cũng nghi hoặc.
“Đế chế thống trị rất tốt.” Mộc Linh Hạo nói. Hắn muốn chính là độc tài chính phủ, dân chủ chế độ rất phiền phức. Người thông minh đều minh bạch, Mộc Linh Hạo muốn chính là một chính phủ cùng chưởng quyền giả hoàn toàn có lực thống trị, mà không phải dân chủ chính phủ dài dòng, cùng một thống trị giả nắm giữ không được thực quyền.
“Điều kiện tốt như vậy, tôi làm sao không đáp ứng.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cười nói. Chỉ cần là một thượng vị giả có hùng tâm, ai không có dã vọng thống nhất vũ trụ, không, hẳn là nói, chỉ cần là người biết vũ trụ, đều từng có dã vọng như vậy, đem toàn bộ vũ trụ nắm trong tay.
“Như vậy tôi có một yêu cầu.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nhìn Mộc Linh Hạo ôm lấy Cảnh.
Ngẩng đầu nhìn Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức.
“Xin thu tôi làm đồ đệ. Xin cho tôi lực lượng so cấp hai mươi càng mạnh.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nói, cậu sẽ không bỏ qua mộng tưởng trở thành cường giả, Mộc Linh Hạo có thể làm được, mà trở thành sư đồ là một quan hệ bảo đảm, sẽ không bị tùy tiện bỏ qua, không phải sao?
“Cảnh Nhi, ngươi nói?” Cúi đầu nhìn Cảnh bình tĩnh, Mộc Linh Hạo hỏi.
“Lực lượng của hắn ta rất cảm thấy hứng thú.” Cảnh nhàn nhạt nói.
“Nga, là dạng lực lượng gì?” Mộc Linh Hạo nhíu, khiến Cảnh Nhi cảm thấy hứng thú, thực sự khó chịu, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức này tột cùng muốn hay không?
“Giác quan thứ sáu. Tiến thêm một bước có thể là dự tri.” Dự tri, cho dù là trong đại vũ trụ cũng là lực lượng rất thưa thớt.
“Vậy thật đúng thú vị.” Mộc Linh Hạo cười cười. “Khi chúng ta đến, ngươi cảm giác được gì?”
Nghe hai người nói, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cùng những người khác giật mình, dự tri ôi chao? Lực lượng rất thần kỳ.
“Bất an cùng chờ mong.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức thành thật trả lời.
“Nga, ngươi xem được tương lai của ta cùng Cảnh Nhi sao?” Mộc Linh Hạo cảm thấy hứng thú hỏi.
“Không thể.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức trả lời.
“Hắn hiện tại căn bản không có lực lượng dự tri, cho dù tương lai có một ngày hắn đạt được trình độ như vậy, cũng không thể thấy tương lai của chúng ta. Không ai thấy được tương lai của chúng ta, tương lai của chúng ta là tự mình quyết định, chúng ta siêu việt tương lai, phá vỡ quá khứ, trình độ như chúng ta, chỉ có pháp tắc nhìn không thấy có thể ước thúc chúng ta.” Cảnh đối Mộc Linh Hạo nói, đó là tuyệt đối tự tin.
Nghe lời như vậy Âu Dương Ngạo cùng ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc khϊếp sợ nhìn người nói, tột cùng muốn cường như thế nào mới có thể nói ra lời như vậy, coi rẻ tất cả, không phục số phận, không nhìn hết thảy.
Nhìn Cảnh bộ dáng tuyệt đối tự tin, Mộc Linh Hạo bị mê hoặc, Cảnh Nhi dạng này luôn khiến hắn vô pháp tự giữ, hôn lên đôi môi Cảnh, cử động như vậy khiến ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc không biết rõ còn khϊếp sợ lời Cảnh, lần thứ hai rơi vào trình độ khϊếp sợ càng nghiêm trọng, thật lâu không nói gì.
Âu Dương Ngạo cũng không nói gì.
…
[1] Thiên túng chi tài: kỳ tài ngút trời