Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 78: Cảnh cáo

“Các cậu đang đánh chủ ý sư phụ cùng Cảnh đại ca đi.”

Nghe Âu Dương Ngạo nói, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức không phủ nhận “Đúng vậy, Ốc Lam tồn tại hai người như vậy, phương thức bọn họ hôm nay đến là không gian khiêu dược, theo chúng tôi biết chỉ khi đạt được cấp bậc đại sư mới có thể thông qua tinh môn tiến hành truyền tống cự ly dài, mà không gian khiêu dược cho tới giờ, còn không khả năng thực hiện. Bọn họ là làm như thế nào, chúng tôi không biết. Chúng tôi có thể được ra kết luận chính là bọn họ siêu việt cấp mười lăm đại sư. Đối tồn tại như vậy trước khi điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

“Đại sư?” Âu Dương Ngạo có chút cười nhạo nói hai chữ này. Đại sư thế nào so được với bọn họ.

“Có gì sai?” Nghe ra cười nhạo trong giọng nói Âu Dương Ngạo, Duy Ân. Tát Đa Lợi Á hỏi, sẽ không là tư liệu tu luyện có vấn đề đi? Không, Ốc Lam còn không đến mức cả người bổn quốc cũng tính toán, bọn họ so sánh qua, tư liệu tu luyện là thật, cùng Ốc Lam một chữ không kém.

“Không có gì sai, thế nhưng đó chỉ là tiêu chuẩn của chúng ta, không nên dùng trên người sư phụ cùng Cảnh đại ca.” Âu Dương Ngạo ngữ khí là kiêu ngạo. “Gia Lặc, cậu muốn đối sư phụ cùng Cảnh đại ca so đi?” Âu Dương Ngạo hỏi Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ.

“Phải, bọn họ rất mạnh.” Trong mắt Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ thiêu đốt chiến ý.

“Gia Lặc, nhớ kỹ lời tôi nói sao? Có vài thứ không nên vọng tưởng, có chút chênh lệch là vô pháp bù đắp. Những lời này tôi chỉ chính là sư phụ cùng Cảnh đại ca, cường của bọn họ chúng ta đời này vô pháp đuổi theo, vĩnh viễn đừng vọng tưởng đuổi theo.” Trong lời Âu Dương Ngạo mang theo tôn sùng cùng khổ sáp, nghĩ tới chính mình đã từng không biết trời cao đất rộng.

“Cái gì? Khi chúng ta đến cấp hai mươi, không lâu sau sẽ đuổi theo bọn họ.” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ bất mãn nói, chênh lệch thì thế nào, thời điểm đạt được cực mạnh, không phải sẽ đuổi theo, cậu đối chính mình rất có tự tin.

“Cấp hai mươi?” Âu Dương Ngạo buồn cười, “Trước không nói cậu có thể đạt được cấp hai mươi hay không, cho dù đạt được cũng không có thực lực như sư phụ cùng Cảnh đại ca.”

“Có ý gì?” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ nghe như vậy, không tức giận mà là chăm chú nhìn Âu Dương Ngạo.

“Tôi không phải đã nói, đó là tiêu chuẩn của chúng ta, không nên dùng trên người sư phụ cùng Cảnh đại ca.” Âu Dương Ngạo lặp lại lời vừa nói. Ba người khác chờ cậu tiếp tục, “Khi tôi đạt đến cấp mười, đã từng hỏi qua, đến cấp hai mươi, tôi cũng có lực lượng như sư phụ cùng Cảnh đại ca sao? Các cậu biết bọn họ là thế nào trả lời không?”

Ba người lắc đầu.

“Không đáng nhắc tới, đây là đáp án. Cấp hai mươi? Cấp bậc cường đại nhất? Chê cười, đối hai người bọn họ cái gì cũng không phải.” Âu Dương Ngạo hồi ức, từ khi đó bắt đầu, Âu Dương Ngạo đã không hy vọng xa vời đuổi theo, cậu minh bạch chênh lệch không thể bù đắp

Ba người im lặng, cả truyền kỳ cấp hai mươi cũng không tính gì.

“Cho nên, không cần đánh chủ ý sư phụ cùng Cảnh đại ca, các cậu không thể trêu vào bọn họ.” Âu Dương Ngạo nghiêm túc nhìn ba người. “Lúc này tôi không biết vì sao sư phụ cùng Cảnh đại ca xuất hiện, thế nhưng khi tôi nghe được, các cậu biết phản ứng thứ nhất của tôi sao?”

“Đồng tình? Thương hại?” Chú ý tới biểu tình khi đó của Âu Dương Ngạo, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nói.

“Không hổ là Á Nặc Lai điện hạ, quan sát rất tỉ mỉ.” Âu Dương Ngạo tán dương, “Không sai, là đồng tình, tôi suy nghĩ thứ nhất là Phỉ Ân Bá Đức đế quốc các cậu chọc tới bọn họ.”

“Bọn họ cường như vậy?” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á nghiêm túc hỏi.

“Có, tôi thích nơi đây, cũng thích các cậu, nếu như bởi nguyên nhân khác, nơi đây bị hủy, tôi không lời nào để nói, thế nhưng bởi chọc tới bọn họ mà bị hủy, thực sự rất đáng tiếc, bởi có một số việc có thể tận lực tránh cho. Tuy tôi không biết có thể thành công hay không, thế nhưng mấy năm tình nghị tôi vẫn nhắc nhở các cậu. Không nên chọc tới bọn họ.” Âu Dương Ngạo lời cuối cùng dừng một chút, là nghiêm trọng cảnh cáo.

“Tôi đã biết.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á không biểu tình nhìn Âu Dương Ngạo.

“Không nên cho không quan trọng. Các cậu biết Nguyệt Cầu của Ốc Lam đi?” Âu Dương Ngạo tiếp tục nói.

“Biết, Nguyệt Cầu rất kỳ quái, từng tự nhiên tinh đều có Nguyệt Cầu, không có Nguyệt Cầu sẽ không có tự nhiên tinh. Thế nhưng Nguyệt Cầu của Ốc Lam theo chúng tôi điều tra là không khả năng duy trì dẫn lực, triều tịch còn có từ trường của Ốc Lam, Ốc Lam các cậu tuy nói là Áo Lôi Tây Á thay thế công năng Nguyệt Cầu, thế nhưng Nguyệt Cầu nghiền nát như vậy là thế nào hình thành, rất nhiều chuyên gia đều nghi hoặc.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á nói ra tư liệu cậu bắt được.

“Nguyệt Cầu ban đầu không phải như vậy. Trước đây Ốc Lam có hai chính quyền, một là Liên Bang, một là Nguyệt Cầu.” Âu Dương Ngạo nói bí mật của Ốc Lam, đây là nhận được Âu Dương Trạch cho phép.

“Nga.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á nghe, “Đây là bí mật của Ốc Lam.”

“Cũng không phải bí mật, mỗi người Ốc Lam đều biết, chỉ là không cho phép nói, từ khi sư phụ cùng Cảnh đại ca ẩn cư, tất cả tin tức về bọn họ đã bị phong tỏa, hiện tại chỉ có vài thứ công khai.” Âu Dương Ngạo không sao cả nói, “Thứ không nên nói, tôi nghĩ các cậu cũng biết.”

“Cậu yên tâm, cậu đêm nay nói, ngoại trừ chúng tôi, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức làm lĩnh đạo đại biểu ba người biểu thị thái độ.

Âu Dương Ngạo gật đầu, điểm phẩm đức ấy ba người này có. Đây cũng là nguyên nhân cậu nguyện ý cùng ba người đi lại.

“Đương niên Nguyệt Cầu chính là ám sát sư phụ cùng Cảnh đại ca, bị Cảnh đại ca hủy diệt.” Âu Dương Ngạo nói ra đáp án, đương niên một màn khiến người run rẩy lại xuất hiện trước mắt, tồn tại cường đại như vậy, gϊếŧ chóc vô tình, quyết tuyệt không một tia thương hại, không có bất an, không có hổ thẹn, đương nhiên hủy diệt. Tựa như ở thành Tái Phỉ Tư Cảnh đại ca nói, ngăn trên đường chúng ta đi tất cả đều là tội không thể tha, cho nên gϊếŧ không tha. Người phương nào có thể định tội chúng ta, chúng ta không có tội.

Mỗi khi nhớ tới những lời này, cậu không khỏi run rẩy, muốn cường như thế nào, tàn khốc như thế nào, mục vô pháp kỷ như thế nào mới có thể nói được, làm được.

“Vũ khí gì?” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ hỏi, ngẫm lại bộ dáng Nguyệt Cầu của Ốc Lam, liên tưởng một chút vũ khí, nghĩ không ra, Phỉ Ân Bá Đức đế quốc cũng có vũ khí có thể hủy diệt tinh cầu, bất quá tiêu hao năng nguyên khá nhiều, hơn nữa rất lớn, căn bản vô pháp di động, chỉ có thể làm lực uy hϊếp.

“Nếu như là vũ khí, Ốc Lam lúc đó sẽ không tuyệt vọng thành như vậy, tôn xưng điện hạ của Cảnh đại ca ban đầu là bởi sợ hãi.” Âu Dương Ngạo nói.

Ba người hiếu kỳ nhìn Âu Dương Ngạo, chờ Âu Dương Ngạo nói ra đáp án.

“Một người, vung tay, Nguyệt Cầu liền biến thành như vậy.” Âu Dương Ngạo nói ra đáp án.

“Không khả năng!” Ba người la lên, người thế nào có thể cường như vậy.

“Là thật, đương niên người Ốc Lam trên cơ bản đều thấy được. Tôi lúc đó cũng ở đấy.” Âu Dương Ngạo hồi ức, đối ba người kể ra trải qua khi đó.

Ba người theo Âu Dương Ngạo kể ra, phảng phất thấy được người nọ đứng giữa vũ trụ, tuyệt thế cường đại phất tay hủy diệt Nguyệt Cầu, cường đại khiến người tuyệt vọng.

“Trên đời này có tồn tại như vậy.” Hạng nhất thờ phụng trí tuệ Duy Ân. Tát Đa Lợi Á khổ sáp, đối tồn tại như vậy, bất luận âm mưu đều không tác dụng, bởi nó có thể ở thời điểm bọn họ động thủ, hủy diệt tất cả.

Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ không còn đấu chí, đối tồn tại như vậy, tuyệt đối không khả năng thắng,

Đây là nguyên nhân cậu bất an sao? Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cười khổ, người cường đại như vậy tới Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, so cái gì đều đáng sợ. “Tôi có thể để bọn họ ly khai không?” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức không khỏi nói, cậu đem người rất đáng sợ lưu ở Phân Đoá Nhĩ.

“Rất khó.” Âu Dương Ngạo đồng tình nhìn Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức khó được vẻ mặt khổ não.

“Không cách nào?” Cả Duy Ân. Tát Đa Lợi Á cũng nghĩ thế nào đem hai người kia cất bước.

“Trừ phi cậu có thể nói động Cảnh đại ca.” Âu Dương Ngạo đưa ra một khả năng.

“Vì sao không phải Chiến Thần bệ hạ?” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ hỏi, nghĩ như thế nào, Chiến Thần bệ hạ trong hai người rất có khí thế, hơn nữa là phụ thân Cảnh điện hạ.

“Sư phụ coi trọng nhất chính là Cảnh đại ca, chỉ cần là ý nguyện của Cảnh đại ca, sư phụ đều đồng ý.” Âu Dương Ngạo giấu diếm sự thực, cậu có thể nói cho bọn họ sư phụ yêu Cảnh đại ca, Cảnh đại ca muốn làm gì, sư phụ tuyệt đối duy trì sao.

“Khả năng khuyên bảo?” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á khổ sáp hỏi. Từ lời Âu Dương Ngạo có thể nghe ra muốn nói động Cảnh điện hạ rất khó.

“Tuyệt đối không có.” Âu Dương Ngạo khẳng định nói, nhiều năm như vậy đối Cảnh đại ca cậu cũng lý giải, đó là tuyệt đối không thèm để ý bọn họ những kẻ nhược tiểu này, muốn nói động y, quá khó khăn.

“Xem ra, chỉ có thể cẩn thận.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nhụt chí nói.

“Lại cho các cậu một nhắc nhở.” Âu Dương ngạo nhìn ba người khổ sáp, “Cảnh đại ca cái gì đều không quan tâm, chỉ cần các cậu không động thủ, anh ấy sẽ không động thủ, cẩn thận không nên chọc tới anh ấy, anh ấy có thể không lưu ý, thế nhưng sư phụ tuyệt đối không cho phép. Duy Ân, hôm nay cậu rất may mắn, sư phụ chỉ là cảnh cáo, xem ra bọn họ tạm thời không đem Phân Đoá Nhĩ thế nào.”

“Tôi đây thật đúng may mắn.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á sờ sờ đoạn tóc bị cắt bỏ.

“Cảm ơn.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức chân thành đối Âu Dương Ngạo nói, nếu như Âu Dương Ngạo không nói cho bọn họ, bọn họ thực sự phạm sai lầm rất lớn.

“Tôi nói rồi tôi thích nơi đây cùng các cậu.” Âu Dương Ngạo xua tay, “Phụ thân cũng không muốn nơi đây tinh phong huyết vũ, cho nên để tôi giải quyết những kẻ đui mù, có các cậu hỗ trợ tôi sẽ dễ dàng.”

“Nhất định.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á bảo chứng, kế hoạch của cậu phải toàn bộ sắp lại, hiện tại lấy hai nhân vật kinh khủng kia làm trọng, tất cả nhân tố không an định đều phải bài trừ. Cậu không muốn Phân Đoá Nhĩ mỹ lệ biến thành Nguyệt Cầu của Ốc Lam.

“Âu Dương ngạo, cậu sợ bọn họ sao?” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ hỏi.

Nhìn Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ nghiêm túc, Âu Dương Ngạo cười khổ, “Đúng vậy, tôi sợ bọn họ.” Sư phụ trước đây còn có thể thấy một điểm cảm tình, hiện tại toàn bộ cho Cảnh đại ca, ngoại trừ chuyện của Cảnh đại ca, sư phụ không nhìn thấy một điểm cảm tình ba động. Đám người phụ thân cũng phát hiện, tuy hữu nghị không đổi, thế nhưng luôn nghĩ có chút ngăn cách, bọn họ biết đó là chênh lệch lực lượng mang đến, vô pháp bù đắp, chỉ là tận lực duy trì đoạn hữu nghị này. Còn có Cảnh đại ca, “Sư phụ là tôi từ nhỏ sợ, mà Cảnh đại ca…” Nói tới đây, Âu Dương Ngạo không khỏi run lên một chút, nghĩ tới người trên tấm thảm màu đỏ do cánh hoa hồng sắc sắc vi cùng máu người làm thành, không thèm để ý tiêu sái bước qua, dùng ngữ điệu ôn nhu kể ra câu nói kia, mang theo tuyệt đối duy ngã, băng hàn hắc ám, quyết tuyệt tàn khốc, hình ảnh như vậy một mực trong đầu cậu, vô pháp quên đi.

“Ta thế nào?” Âm sắc lãnh đạm trong thư phòng chỉ có mấy người vang lên.