Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 81: Tán thành

Ngày thứ hai Ốc Lam đến Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, đã vì vũ trụ mang đến thật lớn trùng kích. Mộc Linh Hạo cùng Cảnh xuất hiện khiến mọi người đem lực chú ý chuyển về phía hai nhân vật như vậy, cả lên ngôi điển lễ của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc đều thiếu quan tâm, không ai phát hiện Phỉ Ân Bá Đức đế quốc cùng Ốc Lam nho nhỏ tiếp xúc, dù sao khiến tất cả chú ý chính là thiên tài khiến Ốc Lam đạt được thành tựu khiến vũ trụ đều bị khϊếp sợ, còn có người sở hữu vệ tinh vũ khí Áo Lôi Tây Á kinh khủng, huống chi, hiện tại phương pháp tu luyện thịnh hành vũ trụ, chính là hai người công bố, người có thể phát minh phương pháp tu luyện như vậy, thực lực bản thân làm sao, thế nào không dẫn nhân chú ý, từ trong miệng nhân viên nghênh tiếp hôm qua, mọi người biết hai người dùng phương thức không gian khiêu dược xuất hiện, nói cách khác hai người trình độ thấp nhất đều là cấp bậc đại sư, vũ trụ cực mạnh chính là bọn họ.

Nếu như không phải hai người ở hoàng cung Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, truyền thông ký giả đã sớm chen chúc mà vào, người Ốc Lam khác không may mắn như vậy, từng ký giả đều muốn trên người người Ốc Lam đào móc một điểm tin tức, đáng tiếc dưới trí não nhắc nhở, tin tức các phóng viên nhận được cùng truyền lưu ra ngoài không sai biệt, Chiến Thần bệ hạ cùng Cảnh điện hạ sau khi đối Ốc Lam tiến hành cải cách, đã ẩn cư. Một ít quốc gia cải biến sách lược, muốn tiếp xúc hai người, nhưng không cách nào tiếp cận. Phỉ Ân Bá Đức đế quốc xuất phát từ coi trọng, ngày thứ hai đem chỗ ở của hai người an bài sâu trong hoàng cung, một tòa cung điện hoa lệ, ngoại nhân căn bản vô pháp tiến nhập.

“Sư phụ, ở đây ngài thoả mãn chứ?” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức đem chỗ ở của Mộc Linh Hạo cùng Cảnh an bài ở một cung điện yên lặng mà xa hoa, tuy là yên lặng nhưng muốn tới đây nhất định phải trải qua chủ điện cách đó không xa, bọn họ có thể biết rõ có người nào tới đây, không phải giám thị, mà là đủ phòng ngừa những kẻ đui mù. Biết quan hệ hai người, cậu không dám qua loa an bài, một nơi như vậy không bị quấy rối, hẳn sẽ làm sư phụ thoả mãn.

Mộc Linh Hạo gật đầu. Khiến Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức an tâm. Theo sau đám người Duy Ân. Tát Đa Lợi Á, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ cũng an tâm, bọn họ thương lượng đã lâu mới quyết định nơi này, đêm đó bảo người thu thập tốt, chỉ chờ hai người vào ở, cả người hầu cũng là nghiêm túc tuyển chọn, không nhiều lời, trung tâm. Những nhân vật trọng yếu của Ốc Lam vô giúp vui, một bên nghe bọn họ nói chuyện, một bên nhìn tòa cung điện, thực sự không sai, không hổ là nghệ thuật quốc gia Phỉ Ân Bá Đức, mỗi một chỗ đều tràn ngập mỹ cảm.

“Người hầu ở đây ta đều an bài người không nhiều lời.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức tiếp tục nói.

“Người hầu không cần.” Mộc Linh Hạo nói, hắn không muốn sinh hoạt cùng Cảnh xuất hiện kẻ dư thừa. Hắn cùng Cảnh chỉ cần dùng ky khí người hầu là được, nhiều năm như vậy, hắn nghĩ ky khí người hầu thật thích hợp, không nhiều lời, không chiếm lĩnh không gian ở chung, là người hầu tốt nhất.

“Thế nhưng,…” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức còn muốn tiếp tục nói gì.

“Người hầu, ta có.” Cảnh chen vào nói, y hẳn là để Mộc Linh Hạo gặp một lần đám người hầu của y, tuy không phải rất tín nhiệm, thế nhưng gia hạn khế ước, có lực ước thúc nhất định, sẽ không vô dụng, phụ thân sẽ dùng được, những người đó không nhược, chính là ánh mắt nhìn y luôn nghĩ kỳ quái. Cảnh không nhận ra ánh mắt bọn họ, Đế nói cho y, không quan hệ, những người đó không cần lưu ý, nếu như phản bội gϊếŧ là tốt. Khiêm nói, ánh mắt này không phải ác ý, nhưng thật là ánh mắt khiến người đáng ghét. Khắc Lạc Duy lại là, bọn họ, là rất hữu dụng, hảo hảo dùng mị lực của ngươi lợi dụng một chút. Y không rõ, chỉ là biết ba người khác không tín nhiệm, nhưng cho phép những người này hầu hạ, y liền cho phép, tới giờ vẫn không xuất hiện kẻ phản bội, thực sự kỳ quái. Là lực lượng khế ước sao?

“Cảnh, cháu lại dự định lộng bao nhiêu ky khí người hầu?” Đối ky khí người hầu của Cảnh, Lý Thiên Cách có lòng hiếu kỳ rất lớn, mỗi lần nhìn những ky khí người hầu này anh đều chú ý, bưng trà rót nước, quét dọn vệ sinh, nấu cơm trải giường, thập hạng toàn năng, anh vẫn muốn lộng một cái trở lại, nhưng không dám cùng Cảnh mở miệng. Trải qua nhiều năm như vậy, đám người Lý Thiên Cách mới bắt đầu cùng Cảnh nói, bọn họ đều biết chỉ cần không đối Cảnh động sát niệm cùng Cảnh không buồn chán, Cảnh có thể nói là vô hại. Chí ít so người chỉ cần cùng Cảnh nói chuyện liền lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương vô hại, thật lạnh, thực sự thật lạnh, đáng tiếc anh thói quen, dù sao lão đại cũng không thể đem anh thế nào, từ khi mạng lưới tình báo nhận được giúp đỡ đến từ Lạp Phỉ Nhĩ, anh dễ dàng rất nhiều, mới có thể ở tinh thần tu luyện thắng Âu Dương Trạch hồ ly kia, a, hài lòng, bất quá mỗi lần nhìn đến lão đại như vậy anh đều cảm khái thực sự trọng sắc khinh hữu. Lần này có thể hay không tìm Cảnh muốn một cái? Lý Thiên Cách ánh mắt nóng bỏng nhìn Cảnh.

Xem ra đối Thiên Cách hẳn là an bài điểm chuyện, đố phu lòng dạ hẹp hòi không thích ánh mắt nóng bỏng của Lý Thiên Cách trong lòng yên lặng tính toán thế nào an bài Lý Thiên Cách. Mà chú ý tới ánh mắt mang theo tính toán của Mộc Linh Hảo, Âu Dương Trạch không nói tỉnh Lý Thiên Cách, mỗi lần Linh lão đại xuất hiện ánh mắt này, anh trong một đoạn thời gian đều rất thảm, xem ra lượng công việc của Thiên Cách sẽ trong một đoạn thời gian gia tăng rất nhiều, rốt cục có người cùng anh bận. Về phần Vệ Thiên Liệt cùng Cao Sát chưa từng quấy rầy Mộc Linh Hạo, đương nhiên không chiếm được đặc thù quan tâm của Mộc Linh Hạo, thấy ánh mắt Mộc Linh Hạo cũng không có suy nghĩ đặc biệt, càng đừng nói nhắc nhở Lý Thiên Cách, định trước sinh hoạt nước sôi lửa bỏng kế tiếp của Lý Thiên Cách.

“Lạp Phỉ Nhĩ.” Cảnh không để ý ánh mắt nóng bỏng cùng lời nói của Lý Thiên Cách, triệu hoán hệ thống trí năng của mình.

“Chủ nhân.” Thân ảnh màu bạc đột nhiên xuất hiện khiến ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc có chút giật mình, đám người Âu Dương Trạch lại là thói quen. Âu Dương Ngạo thấy ba người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc kinh ngạc, một bên nhỏ giọng theo chân bọn họ giải thích tồn tại của Lạp Phỉ Nhĩ.

“Để người có thể đến được đến đây.” Cảnh hạ mệnh lệnh khiến những người khác rất không lý giải.

“Dạ, chủ nhân.” Lạp Phỉ Nhĩ là người duy nhất minh bạch ý chủ nhân, đám người kia là rất mạnh, thế nhưng có thể vượt qua không gian mà đến không nhiều, chủ nhân không cần kẻ yếu, để cường một điểm đến.

Thân ảnh Lạp Phỉ Nhĩ tại chỗ tiêu thất.

“Cảnh Nhi, có người gì muốn đến?” Mộc Linh Hạo hỏi. Cảnh Nhi, ngươi còn bao nhiêu sự tình ta không biết.

“Người hầu.” Cảnh trả lời.

“Ta nghĩ tới người hầu của ngươi chỉ có người máy.” Mộc Linh Hạo mị hí mắt. Có chút toan khí trong lòng nổi lên, ở nơi hắn không biết có người thϊếp thân hầu hạ Cảnh Nhi của hắn. Những người này thấy qua bất đồng diện mạo của Cảnh Nhi? Thậm chí thân thể? Mộc Linh Hạo sát khí cùng đố kị lan tràn, thế nhưng tuyệt đối không đối Cảnh.

“Khắc Lạc Duy, không thích người máy.” Những người này là Khắc Lạc Duy mang theo bọn họ xung quanh tìm.

“Cho nên?” Mộc Linh Hạo chọn mi, Cảnh thực sự không thích giải thích, đây cũng quá giản đơn.

“Chúng ta khắp nơi du lịch, sau đó những người này chủ động đi theo.” Không sai, là chủ động đi theo, Khắc Lạc Duy dẫn bọn họ đi nơi của những người này, biểu diễn một chút vũ lực cùng những thứ khác, những người này liền chủ động cùng bọn họ ký kết khế ước, nhận bọn họ là chủ, không rõ. Hỏi Khắc Lạc Duy, y nói, chủng tộc này đều là suốt đời chỉ biết thừa nhận một chủ nhân, vì chủ nhân có thể hi sinh tất cả, là chủng tộc có trung thành chi danh hiếm có trong vũ trụ, rất nhiều cường giả đều thu phục người của chủng tộc này đến vì chính mình phục vụ. Trung thành sao? Cả Khắc Lạc Duy khi nói những lời này đều hàm chứa trào phúng. Đế cũng nói, có thể sử dụng là được, phản bội gϊếŧ chết là tốt. Khiêm nói, chủng tộc này quá khứ xác thực không có ghi lại phản bội, thế nhưng trên thế giới nhiều nhất chính là ngoài ý muốn.

“Chủ động đi theo?” Ngực hỏa diễm thiêu đốt càng hung, đối những người còn không xuất hiện, Mộc Linh Hạo đã có địch ý không nhỏ, những người này tuyệt đối đối Cảnh Nhi của hắn có ý đồ gây rối. Cảnh Nhi của hắn tuyệt đối không xem thấu tâm tư xấu xa của bọn họ, Cảnh Nhi là không tín nhiệm người, nhưng ở phương diện này quá trì độn.

Cảnh gật đầu. Mộc Linh Hạo sắc mặt càng trầm.

“Phụ thân, những người này đối ngươi hữu dụng.” Cảnh không rõ, vì sao phụ thân tức giận, cũng không rõ vì sao y muốn khiến phụ thân không nên tức giận. Nhất định là quan hệ đồng bạn, y cũng không thích khiến đồng bạn khác tức giận.

“Những người này sẽ nghe mệnh lệnh của ta?” Mộc Linh Hạo hỏi.

“Phụ thân, ngươi là đồng bạn ta tán thành, vi phạm ngươi chính là vi phạm ta. Kẻ vi phạm ta, coi là phản bội, kẻ phản bội, gϊếŧ không tha.” Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo nghiêm túc nói.

Nghe Cảnh nói, Mộc Linh Hạo tâm tình biến tốt một chút, “Cảnh Nhi, ngươi nói ta là ngươi tán thành?” Mộc Linh Hạo biểu tình từ âm trầm chuyển thành nhu tình, ngữ khí nặng nề cũng bắt đầu phi dương, thậm chí mang theo chờ mong.

“Ngươi là đồng bạn ta tán thành.” Cảnh lập lại một lần, khẳng định nói.

Bắt đầu là bởi mệnh lệnh của Đế, nhiều năm như vậy tất cả của Mộc Linh Hạo y dần quan tâm, trước bất luận cảm tình Mộc Linh Hạo đối y, thực lực không nói, trọng yếu nhất là tâm cơ. Y am hiểu chính là đồ vật, vùi đầu nghiên cứu, đối nhân tính nhận thức là y khiếm khuyết, có lẽ nói, trong Vô Xá chân chính đối nhân tính lý giải toàn diện nhất không có, thế giới Đế tồn tại căn bản không có tín nhiệm, bọn họ có thể khiến Đế tin cậy có thể nói là kỳ tích, Đế cũng thừa nhận ban đầu là hữu tâm lợi dụng bọn họ; Khắc Lạc Duy còn có Khiêm trước khi tiến nhập Ma Phương kinh lịch qua phản bội của người trọng yếu, trong Vô Xá chỉ có y còn đối nhân tính bảo trì một chút hy vọng có thể quên đi không tính, cho dù trải qua rất nhiều cũng như vậy. Đế nói, ta sẽ hảo hảo nhìn ngươi, không cho ngươi bị người lừa, đối người ta không thừa nhận, tuyệt đối không nên tín nhiệm. Khiêm nói, có đôi khi thật đúng đố kị ngươi. Khắc Lạc Duy nói, ngươi a, một ngày tín nhiệm đối phương, chính là khăng khăng một mực, không có hoài nghi. Mà chính y ngoại trừ đồng bạn sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào. Đối nhân tính bọn họ chỉ nhìn thấy một mặt xấu nhất.

Mộc Linh Hạo hòa bọn họ không giống, cửu cư thượng vị, đối bằng hữu từng có đồng tâm, đối nhân tính thiện ác phân rất rõ, không giống người của Vô Xá cực đoan, cho nên hắn có thể rất tốt lợi dụng người, tựa như biểu hiện cho tới nay của hắn, Ốc Lam nhân dân, còn có Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, đều vững vàng nắm giữ trong tay, trốn không thoát. Đối Mộc Linh Hạo tán thành không chỉ là bởi mệnh lệnh của Đế, mà là đến từ bản thân y.