Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 76: Vô đề

“Ngoại giới nói, Ốc Lam sở dĩ đạt được thành tựu như vậy là bởi có một siêu cấp thiên tài. Đây là sự thực.” Âu Dương Trạch tuyên bố đáp án, tử sĩ kia có thể được đến tin tức, đồng thời truyền ra ngoài, là nhận được đồng ý ngầm, mà có năng lực làm như vậy chỉ có hai người. Thời điểm bọn họ hỏi nguyên nhân, Mộc Linh Hạo nói, Cảnh Nhi nghĩ buồn chán, bọn họ muốn ra ngoài hoảng hoảng. Sợ đến bọn họ nói không ra lời, vừa lúc Phỉ Ân Bá Đức đế quốc lên ngôi điển lễ mời, hai người quyết định đến Phỉ Ân Bá Đức đế quốc.

Vì phòng ngừa có kẻ đui mù chọc tới hai người, mọi người mới có thể cùng đến, cả trực thuộc vệ đội đều mang theo, chính là muốn đuổi trước người khác đối bọn họ động thủ đem những người đó giải quyết, mục tiêu của bọn họ là không cho hai người nhấc lên tinh phong huyết vũ, tuy rất khó. Đây không phải sao, mới đến đã có kẻ đui mù đối Cảnh thuyết giáo, Cảnh là ngươi có thể tùy tiện nói sao? Ngươi phía sau nói không quan hệ, làm trò trước mặt Cảnh nói cũng không quan hệ, chỉ cần không xuất thủ, Cảnh sẽ không động thủ, thế nhưng vì sao trước mặt Linh lão đại nói, phải biết Linh lão đại yêu nhất chính là Cảnh, nói hắn hắn không thèm để ý, nói Cảnh nhất định mất mạng, may là, lần này chỉ là một cảnh cáo nhỏ. Dù sao còn không bắt đầu ngoạn, đã động thủ rất buồn chán. A, anh thế nào có ý nghĩ như vậy, đình chỉ, anh là người chủ nghĩa hòa bình.

“Mộc Cảnh điện hạ, Ốc Lam kỳ tích, người sáng lập hư nghĩ chân thực, người phát minh năng nguyên tinh, người khai mở tinh lộ. Thiên tài khiến Ốc Lam cải biến.” Âu Dương Trạch nói ra giới thiệu thật dài, khiến những người này minh bạch, vì sao Cảnh có thể có xưng hào điện hạ, tuy đây không phải nguyên nhân chính yếu, những chuyện khác của y, không cần phải để người ngoài Ốc Lam biết, không phải sao?

Người Phỉ Ân Bá Đức đế quốc trừng lớn mắt, nhìn Cảnh. Những thứ Ốc Lam khiến vũ trụ khϊếp sợ toàn bộ xuất từ tay người này? Đó là tuyệt thế tài hoa thế nào? Bọn họ căn bản vô pháp tưởng tượng một người có thể thiên tài đến tình trạng này. Ốc Lam đối y tôn trọng không phải không có lý do, nếu như Phỉ Ân Bá Đức đế quốc có thiên tài như vậy, trở thành thành viên hoàng thất tuyệt đối không người phản đối.

Đây là siêu cấp thiên tài kia? Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức, Duy Ân. Tát Đa Lợi Á, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ cũng trừng lớn mắt, thiên tài bọn họ vừa nghị luận cứ như vậy xuất hiện trước mặt. Đây là nguyên nhân Mộc gia không người nhúng chàm? Xác thực có hai cường lực như vậy, Ốc Lam ai dám nhúng chàm Mộc gia? Mộc gia nguyên lai mới là Ốc Lam tứ đại gia tộc chi thủ, có lẽ nói, Ốc Lam căn bản là trong tay Mộc gia.

“Linh lão đại cùng Cảnh vẫn ẩn cư, không hỏi qua chính vụ, lúc này được quý quốc mời, hai người bọn họ cũng muốn xem lễ, điện hạ sẽ không chú ý đi?” Âu Dương trạch như vậy nói. Anh có thể nói hai người bởi buồn chán, muốn ra ngoài hủy diệt thế giới sao?

“Làm sao, có thể mời được Chiến Thần bệ hạ cùng Mộc Cảnh điện hạ, là vinh hạnh của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc. Thực sự nghĩ không ra, lên ngôi điển lễ của tôi có thể mời đến hai vị.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cấp tốc đem kinh ngạc vân vân tình tự ẩn dấu, hai người như vậy làm sao có thể chậm trễ.

Đáng tiếc, hai người được chào hỏi khinh thường để ý.

Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cười có chút cương, nắm chặt tốt tình tự của mình, hữu lễ đối mọi người nói, “Như vậy chúng ta xuất phát đi.”

Bất luận là Ốc Lam hay Phỉ Ân Bá Đức đế quốc đều cùng xuất phát, ký giả canh giữ xung quanh không cảng đem hình ảnh ghi lại, đồng thờ phát hiện phía trước đoàn người Ốc Lam không phải thân là Ốc Lam chấp chính quan Âu Dương Trạch, mà là hai người tới giờ chưa từng gặp, hai người này là ai? Các phóng viên nhiệt huyết bắt đầu thiêu đốt, bọn họ sẽ điều tra rõ.



Trên xe,

“Thật không ngờ Ốc Lam còn có hai nhân vật này.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á nói.

“Hai người bọn họ rất mạnh.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức rất trực quan nói, lấy thực lực đến gần đại sư của cậu, cũng vô pháp phát hiện trình độ hai người, thâm bất khả trắc là đánh giá. Cả sức quan sát cậu luôn tự hào, trước mặt hai người đều vô dụng, nhìn không thấu, phân không rõ, cảm giác nói cho cậu, không nên làm tức giận hai người kia, bằng không sẽ rất đáng sợ.

“Hừ.” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ hừ nhẹ, cậu tuyệt không thừa nhận cậu trước mặt cái gì Mộc Linh Hạo bị áp chế, cậu có thể hướng Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi, thậm chí Vệ Thiên Liệt những người có trình độ như vậy khiêu chiến, bởi cậu thấy được hy vọng thắng lợi, thế nhưng chống lại Mộc Linh Hạo, cậu không cảm giác một điểm phần thắng. Còn không động thủ trước hết chịu thua, đây đối cậu mà nói là lần đầu tiên.

“Đối Ốc Lam, thi thố của chúng ta phải điều chỉnh.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nói, cậu không muốn có cơ hội chọc tới hai người như vậy.

“Tôi sẽ chú ý.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á đồng ý, bọn họ còn không thăm dò thực lực của hai người kia, cậu sẽ không làm chuyện ngu dốt một trí giả không làm, chỉ bằng Áo Lôi Tây Á xuất quỷ nhập thần, cậu đã không hành động thiếu suy nghĩ.

“Đem nơi ở đoàn người Ốc Lam an bài trong hoàng cung.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức kế nói, cùng với để bọn họ ở nơi nhìn không thấy, không bằng đến gần an bài, phương tiện quan sát.

“Tôi đã biết.” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á bắt đầu đối người phía dưới an bài, đem đoàn xe Ốc Lam lái vào hoàng cung.

Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ chuyển đôi ngươi, lo lắng cái gì.

“Gia Lặc, không nên nhạ phiền phức.” Vừa nhìn cử động của hảo hữu, Duy Ân. Tát Đa Lợi Á chỉ biết Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ nhất định muốn khiêu chiến hai người kia.

“Nga.” Thật là, cậu rất không cam lòng. Như vậy còn không động thủ đã chịu thua là sỉ nhục, cậu muốn lật lại.

“Không có phần thắng.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức khẳng định nói.

“Biết.” Thấy Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức ngữ khí nghiêm túc, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ chỉ có thể nghe lời.



Trên một chiếc xe khác, ngồi Âu Dương Trạch, Âu Dương Ngạo, Mộc Lỗi,

“Cha không biết hai người bọn họ ở đây bao lâu, mấy người chúng ta sau lên ngôi điển lễ khẳng định trở về, không dừng ở đây.” Âu Dương Trạch nhìn con trai của anh nói, “Cha sẽ không đem con mang về, nhiệm vụ hiện tại của con chính là giải quyết tất cả kẻ đui mù đừng cho hai người bọn họ động thủ.”

“Phụ thân, điều đó không khả năng.” Âu Dương Ngạo nhìn phụ thân cười khổ, cậu tình nguyện quay về Ốc Lam tiếp thu sự nghiệp phụ thân. Sư phụ cùng Cảnh đại ca muốn như thế nào không phải cậu có thể ngăn cản, giải quyết kẻ đui mù lại thế nào, bọn họ muốn động thủ ai có thể quản.

“Tận lực đi.” Âu Dương Trạch cũng biết chính mình làm khó con trai, “Chú ý Cảnh là được, Cảnh không phải một người chủ động xuất thủ, nhưng là có người đối Cảnh xuất thủ Linh lão đại nhất định không bỏ qua, con phải chú ý.”

“A, con đã biết.” Cậu có thể thế nào, cậu còn học nghiệp không kết thúc. A, vì sao đương niên muốn tới Phỉ Ân Bá Đức đế quốc học cái gì chỉ huy hạm đội, Âu Dương Ngạo hối hận.

“Khổ cực cậu.” Mộc Lỗi đồng tình nói, sau khi điển lễ kết thúc, cậu lập tức cùng đám người Trạch thúc ly khai, Mộc gia có rất nhiều chuyện phải xử lý, cậu không phải trốn tránh.

“Lỗi, lưu lại đi.” Âu Dương Ngạo đáng thương nhìn Mộc Lỗi.

“Thân là Mộc gia gia chủ, tôi có rất nhiều chuyện phải xử lý.” Mộc Lỗi chính kinh nói.

“A.” Âu Dương Ngạo không cam lòng, vì sao như vậy, sớm biết nên ngoan ngoãn thừa kế gia nghiệp, hiện tại cả mượn cớ cũng không có.



Trên xe của Mộc Linh Hạo cùng Cảnh,

Xe chuyên dụng của hoàng thất hoa lệ tôn quý không cần nói, đối tư ẩn bảo hộ rất chú trọng, nhân viên lái xe tuyệt đối không thấy người phía sau, càng không cần phải nói nghe được người phía sau nói chuyện, tất cả con đường nhìn trộm toàn bộ không tồn tại.

“Bọn họ sợ hãi.” Ôm lấy Cảnh Nhi, thưởng thức mái tóc của Cảnh, Mộc Linh Hạo mang theo trêu tức nói. Thời điểm biết bọn họ muốn ra ngoài, đám người Trạch chuẩn bị công tác thực sự hảo ngoạn, cho như vậy có thể ngăn cản bọn họ.

“Không thú vị.” Cảnh nhàn nhạt nói. Những người khác có phản ứng gì cùng y không quan hệ.

“Đúng vậy.” Cảnh Nhi của hắn vẫn như vậy đạm mạc, như vậy lãnh đạm bình tĩnh thật tốt, đối những kẻ ngoài hắn, Cảnh Nhi không cần quan tâm nhiều, Mộc Linh Hạo trong lòng nghĩ, không khỏi toát ra người của Vô Xá, nếu như là những người đó Cảnh Nhi tuyệt đối không phản ứng như vậy. Mộc Linh Hạo toan khí bắt đầu tràn lan, nghĩ tới vừa nãy Cảnh Nhi của hắn nhìn chằm chằm một người không liên quan, còn chủ động hỏi tên, hơn nữa người kia lớn lên không sai, hừ, người của Vô Xá ta không biện pháp, đối người này ta làm gì, Cảnh Nhi tuyệt đối không can thiệp, đợi trò chơi kết thúc, ta muốn ngươi rất thảm. Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức rất không may mắn ngay từ đầu đắc tội Mộc Linh Hạo. (Trên một chiếc xe khác Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức rùng mình một cái, xảy ra chuyện gì, thế nào có dự cảm không tốt.)

“Cảnh Nhi.” Chuyển qua gương mặt của Cảnh, Mộc Linh Hạo đem môi ấn lên, cùng Cảnh thần thiệt giao triền.

Trải qua nhiều năm như vậy, Cảnh đã thói quen Mộc Linh Hạo thỉnh thoảng hôn sâu, cũng học xong làm sao phản ứng, khi thần thiệt hai người tách ra, kéo theo chỉ bạc.

“Ngươi học thực nhanh.” Mộc Linh Hạo đối Cảnh nói, hiện tại Cảnh đã có thể phản kích, mỗi lần hôn sâu hắn đều có điểm không cầm giữ được, thực sự mỹ vị.

“Hoàn hảo.” Đôi môi vừa bị tư nhuận càng thêm mê người, mời đối phương phẩm thường, chỉ là lời nói phun ra như vậy lãnh đạm, ngoại trừ gương mặt ửng đỏ, đáy mắt đạm mạc, ba lan bất hưng.

“Cảnh nhi, lúc nào mới có thể yêu ta?” Mộc Linh Hạo thật sâu nhìn chăm chú vào người âu yếm, Cảnh Nhi đã thói quen hắn hôn môi, có chút thân mật động tác cũng không cự tuyệt, trên thân Cảnh Nhi chế tạo vết tích mập mờ, về phần nơi khác tạm thời dừng lại. Cảnh Nhi sau khi phát hiện những vết tích này, luôn trước đem chúng tiêu trừ, không phải bởi xấu hổ các loại nguyên nhân, Cảnh Nhi nói cho hắn, Thượng Quan Khiêm không thích trên người bọn họ có vết tích, vết thương trước đây toàn bộ đều là Thượng Quan Khiêm tiêu trừ, chỉ cần phát hiện trên người bọn họ có thương ngân Thượng Quan Khiêm sẽ rất tức giận, cho nên người của Vô Xá bất luận vết tích đều không lưu trên người. Ngay lúc đó hắn nói cho Cảnh Nhi, Thượng Quan Khiêm chán ghét chính là vết thương, loại vết tích này y sẽ không lưu ý. Nhưng Cảnh Nhi rất nghiêm túc hỏi có gì khác nhau, thật là rất khả ái. Hắn vô lực ngăn cản, tuy tiếc nuối vết tích này tiêu thất, bất quá cũng động thủ giúp Cảnh Nhi bôi thuốc, ăn ăn đậu hủ. Đáng tiếc hắn cùng Cảnh Nhi còn không tiến thêm một bước phát triển, hắn muốn được đến Cảnh Nhi đồng ý, cho nên hắn có thể chờ, Cảnh Nhi của hắn ăn nhiều lắm khổ, hắn có thể nào không yêu quý y.

“Không biết.” Cảnh thản ngôn, y cả yêu cũng không hiểu, thế nào yêu, cử động mấy năm nay của Mộc Linh Hạo y xem trong mắt, nhớ trong lòng. Nhưng bản thân y không hiểu yêu, chỉ biết là y không chán ghét cử động của Mộc Linh Hạo.

“Nhanh một chút yêu ta, Cảnh Nhi.” Mộc Linh Hạo một điểm không uể oải, Cảnh Nhi của hắn chỉ là không hiểu yêu, hắn đem tình yêu của hắn cho Cảnh Nhi, hắn sẽ khiến Cảnh Nhi hiểu, thời gian của hắn cùng Cảnh Nhi còn rất dài không phải sao? Chỉ cần Cảnh Nhi bên cạnh là được.

Cảnh không nói gì thêm, bởi y không biết làm sao trả lời. Mộc Linh Hạo cũng không thèm để ý, chỉ là ôn nhu ôm lấy Cảnh. Hai người lặng im đi tới hoàng cung Phỉ Ân Bá Đức đế quốc.