Cố Hải thay đổi tư thế cởi bỏ quần ra để lộ ra Tiểu Hải Tử, Bạch Lạc Nhân nhìn chằm chằm về phía vật dưới thân Cố Hải. Cố Hải bắt gặp được ánh mắt Bạch Lạc Nhân
"Lâu rồi không được gặp nó cậu có thèm muốn với Tiểu Hải Tử của tôi lắm rồi phải không"
Bạch Lạc Nhân trừng mắt nhìn Cố Hải miệng chửi "Lưu Manh"
Cố Hải cười hắc hắc đưa miệng xuống lấp đày đôi môi Bạch Lạc Nhân, Tiểu Hải Tử cạ cạ vào phía ngoài của tiểu cúc. Thấy Bạch Lạc Nhân biểu tình có chút nôn nóng Cố Hải lại đưa đẩy
"Cậu có muốn không, van xin tôi đi"
Bạch Lạc Nhân quay mặt sang một bên không thèm nhìn Cố Hải "Mặt dày"
Cố Hải bày tỏ vẻ mặt thản nhiên "Không cầu xin tôi sẽ không cho cậu sung sướиɠ"
"Vậy đổi chỗ đi" Đôi mắt Bạch Lạc Nhân sáng bừng lên nhìn Cố Hải thèm khát.
Cố Hải nghĩ trong lòng, không được đã nhịn nhiều năm như vậy sao vừa gặp lại đã bị cậu thượng thì còn thể thống gì nữa.
Cố Hải banh hai chân Bạch Lạc Nhân ra đưa Tiểu Hải Tử vào một chút rồi lại rút ra. Bạch Lạc Nhân khó chịu ưỡn người lên.
Cố Hải vẫn kiên quyết "Cậu không cầu xin tôi sẽ không để cậu sung sướиɠ"
Bạch Lạc Nhân vẫn không khuất phục "Có kẻ nào cầu xin người khác chiếm hết tiện nghi của mình không hả?"
Cố Hải thúc mấy cái vào tiểu cúc sau đó lại dùng lại "Cậu có cầu xin không?"
Thấy Bạch Lạc Nhân im lặng Cố Hải lại tiếp tục hành hạ tiểu cúc
Biểu tình Bạch Lạc Nhân bắt đầu trở nên gấp rút, mặt đỏ bừng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Cố Hải. Cố Hải bị ánh mắt ấy làm xao xuyến, đã xa cách nhau lâu như vậy sao mình không để cậu ấy sung sướиɠ. Cố Hải cúi người ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng, miệng kề bên tai thỏ thẻ "Tôi sai, tôi sai, mới gặp lại cậu đã hành hạ cậu như vậy..." Vừa nói xong Cố Hải cảm nhận có một vòng tay ôm qua cổ Cố Hải "Làm tôi sung sướиɠ đi"
Cố Hải bị lời nói vừa rồi làm cho phấn khích. Nhẹ nhàng dùng những động tác điêu luyện để tiến vào cơ thể Bạch Lạc Nhân. Cả hai hòa quyện vào nhau như hai giọt nước.
Tôi muốn cùng là một với cậu, tôi muốn mãi bên cậu, tôi muốn sẽ cùng cậu không rời xa, đi hết quãng đời còn lại mãi mãi không thể tách rời. Đã lâu lắm rồi không cảm nhận được mùi vị này, tôi muốn từ từ cảm thụ nó, khắc sâu nó vào trong tim. Bởi vì tôi yêu cậu.
Tiếng báo động tập hợp vang lên. Bạch Lạc Nhân giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh phòng một lượt, cậu thở dài rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cảm giác này mấy năm nay vẫn không hề thay đổi. Bạch Lạc Nhân vô cùng sợ ngủ vì khi cậu ngủ cậu lại mơ về những hình ảnh năm xưa, đến khi thức dậy mọi thứ xung quanh đều trở về với hiện thực, cảm giác lạnh lẽo trong tim, cảm giác thất vọng tràn trề, đầu óc luôn phải mặc định rằng chuyện này sẽ qua đi.
.................................
Sau tết công việc ứ động khiến Cố Hải phải ở lại công ty để giải quyết những hợp đồng còn tồn động, Diêm Nhã Tịnh cũng ở lại giúp đỡ Cố Hải xem các bản hợp đồng. Đang lúc rảnh Diêm Nhã Tịnh đi đến một siêu thị gần đó mua một chút đồ ăn. Quay trở về nhìn thấy Cố Hải ngẩng đầu nhìn lên trần, ánh sáng phả xuống khuôn mặt Cố Hải khiến những góc cạnh càng trở nên sắc nét. Diêm Nhã Tịnh bước vào đầu Cố Hải lại cúi xuống mắt châm châm nhìn đống hồ sơ. Diêm Tịnh Nhã bày thức ăn ra bàn trà quay sang nói với Cố Hải
"Anh nghỉ ngơi một chút, thức ăn em đã bày ra rồi"
Cố Hải ngước lên nhìn ánh mắt vẫn đờ đẫn, tay để cái hồ sơ đang xem xuống, đứng lên bước đến chỗ bàn trà. Ngồi xuống Cố Hải ăn qua loa một chút định đứng lên tiếp tục công việc thì bị cánh tay Diêm Nhã Tịnh giữ lại.
"Anh nghỉ ngơi chút đi, công việc quan trọng nhưng sức khỏe quan trọng hơn"
Cố Hải cũng có chút mệt mỏi nên cũng không kháng cự
"Em có một việc muốn hỏi anh, làm việc với anh lâu như vậy em chỉ cảm nhận được ở anh là một tổng giám đốc lạnh lùng, ít thể hiện cảm xúc của mình với người xung quanh, có nhiều lúc ở bên cạnh anh nhìn ánh mắt của anh em cảm thấy lạnh lẽo vô cùng." Nhã Tịnh dừng một chút rồi lại nói "Khác với cái lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh lúc đó tràn đầy hạnh phúc. Chính là thời điểm đó anh làm em không thể nào quên được nụ cười của anh."
Diêm Nhã Tịnh đã cùng Cố Hải trải qua ba năm cùng nhau làm việc, cô luôn muốn tìm cơ hội để nói ra những suy nghĩ trong trái tim mình. Từ cái khoảnh khắc lần đầu cô gặp mặt Cố Hải, cô đã muốn có được người đàn ông này. Cái ngày mà Cố Hải đến tìm cô mời cô làm phó tổng cho công ty, trong lòng Nhã Tịnh đã mừng rỡ vô cùng. Nhưng đã ba năm mà Cố Hải vẫn không có bất cứ thái độ nào thể hiện anh ta có tình cảm với cô. Cô đã chờ đợi cái ngày để quyết nói ra nỗi lòng cất giấu bấy lâu nay và hôm nay chính là cái này đó.
"Cô cảm thấy tôi trước đây và bây giờ rất khác nhau?" Cố Hải im lặng một lúc lâu rồi mới nói
"Đúng vậy" Diêm Nhã Tịnh thật thà.
Cố Hải cầm trên tay tách trà "Tôi sinh ra trong một gia đình, ba tôi là quân nhân, từ nhỏ ông đã tập cho tôi sống nghiêm túc, hiện tại tôi vẫn là một người nghiêm túc"
"Vậy cái khoảng thời gian anh trốn chạy, bị người khác truy bắt, anh nghiêm túc vậy tại sao bị người ta tìm đến?" Diêm Nhã Tịnh không buông tha
Cố Hải vẫn im lặng, thật ra đó là lúc cậu cảm nhận được nhiều tình cảm nhất do được bên Bạch Lạc Nhân. Trước khi gặp Bạch Nhân, cậu đúng là một người nghiêm túc luôn tuân theo lối sống của quân đội, nhưng kể từ khi gặp Bạch Lạc Nhân, Cố Hải lại không thể kiểm soát được tâm tình khi ở bên cậu ấy. Cậu có thể chỉ vì một câu nói ôn nhu của Bạch Lạc Nhân mà cảm thấy vui vẻ hung phấn, cũng có thể vì lời nói ác ý mà trở nên khó chịu bức bối. Cậu còn chẳng quan tâm đến tương lai của mình sẽ ra sao, chỉ cần được ở bên Bạch Lạc Nhân thì mọi thứ đối với cậu điều vô cùng tốt đẹp.
Thấy Cố Hải chỉ im lặng, Diêm Nhã Tịnh không biết nói gì hơn nên liền đặt ra một câu hỏi khác "Lúc ấy anh nói với em là anh đã kết hôn nhưng theo em biết anh chưa từng kết hôn"
Cố Hải động tác uống nước bị ngừng lại một chút quay qua "Tôi từng nói với cô chuyện này?"
"Đúng mà, anh từng nói anh đã kết hôn" Diêm Nhã Tịnh vẫn muốn hỏi rõ
Cố Hải mỉm cười "Tôi nói đùa mà cô cũng tin"
Diêm Nhã Tịnh cảm nhận được nụ cười Cố Hải bày ra với cô không phải vì diễu cợt cô. Cô cảm được sự ấm áp trong nụ cười ấy. Cô lại nói "Em không tin lời nói đó là đùa giỡn"
Cố Hải ánh mắt bỗng có chút tâm tình "Đó là một người tôi rất yêu, tôi coi người ấy như vợ của mình"
Diêm Nhã Tịnh cảm thấy khó chịu "Thật ngưỡng mộ người ấy, sao em cùng anh ba năm chưa thấy người ấy một lần?"
Cố Hải lại khôi phục ánh mắt lạnh lẽo "Người ấy đã không còn bên tôi nữa, đã đi mà không để lại một lời, đã biến mất khỏi cuộc đời tôi"
Diêm Nhã Tịnh cảm thấy có lỗi nhưng quả thật nghe cậu nói này từ miệng của Cố Hải cô lại cảm thấy vui mừng. Vậy tôi còn một chút hy vọng không uổng công tôi yêu anh, mơ tưởng đến anh nhiều năm như vậy. Nếu bên anh đã không còn vướng bận nào tôi quyết sẽ chiếm lấy trái tim anh.
Cố Hải cảm thấy khó chịu nên đưa Diêm Nhã Tịnh về nhà sau đó về nhà mình trằn trọc một đêm.
Sáng hôm sau, Diêm Nhã Tịnh bày vẻ mặt hạnh phúc rạng ngờ trước mặt hàng trăm nữ nhân viên. Khiến cho bọn họ lại có cơ hội bàn tán xôn xao
Hai nhân viên phòng kế hoạch nói với nhau "cô nhìn xem kìa, chị Nhã Tịnh đêm qua ở lại làm việc cùng Cố Tổng hôm nay mặt lại rạng ngờ như ánh mặt trời thế kia, ắc hẳn tối qua đã có chuyện rất sung sướиɠ nhỉ.. hahaha...."
Cả hai cùng cười khiến mọi người trong phòng cũng nhốn nháo tò mò nghe câu chuyện. Trên miệng họ cười nhưng trong lòng thật ra rất tức giận. Một người đàn ông cáo phú soái như vậy lại bị người khác đoạt mất thật không cam tâm.
Đến lượt Cố Hải bước từ phòng mình ra. Thật ra Cố Hải đã có thói quen nếu không ngủ được sẽ đến công ty rất sớm để xem xét các kế hoạch. Chủ yếu là để bớt đi cái thời gian nghĩ về chuyện gì đó. Trên mặt Cố Hải là một biểu tình lạnh lùng, còn lạnh hơn hằng ngày, nếu ngày xưa có truyền thuyết về Medusa ai nhìn vào mắt con quái vật này sẽ bị hoá thành đá thì ngày nay có Cố Hải chỉ cần nhìn vào ánh mắt lạnh tanh của cậu ấy sẽ bị sự lạnh lẽo vây kín đến lúc hoá thành băng đá lúc nào không hay biết.
Quả thật, các lời bàn tán lại ầm ĩ hơn. Mọi người nói do Diêm Nhã Tịnh tự mình nghĩ nhiều, nhìn biểu tình của vị Cố Tổng chắc hẳn chẳng có chuyện gì xảy ra hoặc nếu có chuyện gì xảy ra thì vị Cố Tổng này cũng chỉ coi Diêm Nhã Tịnh như một trò tiêu khiển. Nhưng quả thật biểu tình lạnh lùng này mọi người vẫn không thể giải thích tại sao. Mọi người nói đó chính là nét quyến rũ của Cố Tổng, vị này quá bí ẩn, khó đoán, khiến người bên cạnh luôn tò mò muốn tìm hiểu, cũng như muốn lột từng lớp áo trên người anh ta.