Hôm nay sẽ viết H hí hí
"Nhân Tử, thời gian qua cậu đi đâu hả?" Cố hải ánh mắt đã phủ nước nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cảm thấy kì lạ nhưng đối với tâm tình của người trước mắt bỗng tâm can cậu trở nên mềm yếu, Bạch Lạc Nhân cuối mặt xuống mắt chung thủy với mặt đất "Tôi gia nhập quân ngũ"
Cố Hải bên kia tiến lại gần tay siết chặt vai Bạch Lạc Nhân "Cậu sao phải chịu khổ như vậy" sau đó liền ôm chầm lấy con người trước mặt. Cái ôm chặt đến nổi khiến Bạch Lạc Nhân không thể thở nổi, nhưng cái ôm này cũng khiến trái tim Bạch Lạc Nhân cảm thấy vô cùng ấm áp. Đã bao nhiêu năm rồi cậu chưa nhận được sự ấm áp như vậy. Cậu mặc kệ nổi đau cơ thể, giờ phút này chỉ cần cái ôm nay là đủ dù có phải hy sinh tất cả cậu cũng chấp nhận. Vòng tay Bạch Lạc Nhân cũng vòng qua eo Cố Hải, tay đặt trên lưng cậu ấy.
"Tôi bỏ đi cậu có buồn không?"
Bạch Lạc Nhân cảm thấy bàn tay ôm lấy cậu càng lúc càng siết chặt hơn
Cố Hải ôn nhu trả lời "Tôi rất buồn, tôi muốn phát điên vì nhớ cậu"
Bạch Lạc Nhân giọng nói cũng trở nên ôn nhu "Tôi cũng nhớ cậu"
Giọng nói bỗng chút run run, nước mắt hạnh phúc trên khóe mắt cả hai tuôn trào. Cả hai ôm nhau trong đứng đó một lúc lâu, Cố Hải lên tiếng
"Cậu chịu cực rồi ngồi xuống đây nào"
Bạch Lạc Nhân ngồi xuống bên cạnh Cố Hải. Tay Cố Hải vươn ra ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Bạch Lạc Nhân. Khuôn mặt trẻ con nay đã thay bằng một khuôn mặt cứng đầy nét đàn ông. Bạch Lạc Nhân năm xưa đã cực kỳ cuốn hút nay càng cuốn hút hơn.
"Cậu sao lại vì tôi mà chịu nhiều khổ cực như vậy, tôi nhìn cậu như vậy tôi cảm thấy rất đau lòng"
"Tôi phải ra đi bởi vì tôi sợ một ngày nào đó bọn họ lại tổn thương đến cậu" Bạch Lạc Nhân nói hết ra, trong lòng cảm thấy được giải tỏa.
Cố Hải quay người đem khuôn mặt Bạch Lạc Nhân xoay qua, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhỏ bé. Đã bao lâu rồi chúng ta không được nhìn nhau gần như vậy.
Cố Hải giọng nói nghiêm chỉnh "Tôi không quan tâm đến chuyện quá khứ nữa nhưng tương lai cậu đừng rời bỏ tôi bởi vì khi không có cậu bên cạnh tôi không phải đang sống nữa mà chỉ là tồn tại mà thôi"
Đôi tay Bạch Lạc Nhân đưa lên khuôn mặt Cố Hải lau đi giọt nước mặt vừa rơi xuống. Làn da có hơi đen đi một chút, gầy đi một chút nhưng ánh mắt nhìn cậu vẫn đầy nhu tình. Tay Bạch Lạc Nhân đưa đến đôi môi đang ôn nhu vuốt ve nó thì Cố Hải mở miệng nuốt ngón tay cậu vào, dùng lưỡi dịu dàng mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Lông trên người Bạch Lạc Nhân bỗng dựng hết lên. Cảm xúc bỗng dâng trào, Bạch Lạc Nhân lấy ngón tay mình ra thay thế bằng đôi môi của mình. Hai bờ môi hòa quyện vào nhau, hai cái lưỡi quấn lấy nhau như muốn nuốt trọn tất cả vào trong bụng. Từng giọt nước lọt ra khóe miệng cũng bị liếʍ sạch. Tôi không muốn bỏ xót bất cứ thứ gì thuộc về cậu, tôi muốn chiếm lấy cậu, tôi muốn giữ cậu mãi bên tôi.
Cố Hải luồn tay vào áo Bạch Lạc Nhân xoa nhẹ trên tấm lưng sau đó chuyển dần xuống phía dưới, từng ngón tay lần mò vào trong quần. Tay cách lớp qυầи ɭóŧ, ra sức nhào nặn mân mê đôi mông săn chắc tròn trịa
Cố Hải dùng ánh mắt gian tà nhìn Bạch Lạc Nhân giọng nói cũng đầy da^ʍ ngữ
"Cậu tham gia quân ngũ quả không phí, cặp mông săn chắc như thế này, thao sẽ rất sướиɠ nha"
Bạch Lạc Nhân đang hưởng thụ cảm giác ánh mắt mụ mị ngước lên nhìn Cố Hải
"Ai cho cậu thao"
Cố Hải ra sức bóp chặt, Bạch Lạc Nhân mặt nhăn mày nhíu dùng tay đưa ra phía sau cản hành động của Cố Hải nhưng bị ngăn lại
"A..a.. tôi đau"
Cố Hải nghe thấy lời này ánh mắt bỗng trở nên nhẹ nhàng tay thả lỏng lần này tay trực tiếp đưa vào trong vuốt ve
"Tôi làm cậu đau a. Để tôi đền bù"
Nói xong Cố Hải liền dùng sự ôn nhu nhẹ nhàng đưa đẩy. Tay Cố Hải đưa lên cởi từng cái nút áo, một tay vừa cởi một tay vừa đưa xuống phía dưới Bạch Lạc Nhân qua lớp quần dày cảm thụ được tiểu quái vật đang hung hãn muốn thoát ra
Hai đôi môi đang quyến luyến nhau tách rời Cố Hải lại chọc ghẹo
"Cậu thật là da^ʍ tà a"
Bạch Lạc Nhân trừng mắt nhìn Cố Hải tay liền đưa xuống dưới nắm chặt vật bên dưới
Cố Hải đau đớn nước mắt ứa ra miệng gấp rút
"A...a... đừng bóp nữa tôi chết mất"
Bạch Lạc Nhân buông tay mặt quay sang một bên không thèm nhìn Cố Hải
Cố Hải kéo đầu Bạch Lạc Nhân lại
"Cậu thật ác độc, lỡ nó có tổn hại gì cậu lấy gì mà xài hả?"
Bạch Lạc Nhân hung hăn đẩy Cố Hải ra nhưng bị cậu ta ép sát cơ thể, miệng hung hăn lấp đày khuôn miệng cậu. Lưỡi Cố Hải nhẹ nhàng tách miệng Bạch Lạc Nhân ra tiến sâu vào bên trong như muốn ăn sạch cậu ta không chừa lại một chút gì sót lại.
Cơ thể Bạch Lạc Nhân dần thả lỏng ra, tay cũng nhẹ nhàng mở từng nút áo ra, tay liền vân vê hai điểm nhỏ trên ngực. Cố Hải hừ một tiếng. Bạch Lạc Nhân đưa miệng từ từ tiến xuống phía dưới, lưỡi đánh một vòng quanh cằm những cọng râu đâm nhẹ vào lưỡi, một luồng điện chạy dọc cơ thể cậu. Bạch Lạc Nhân rùng mình một cái, đưa tay xuống phía dưới nhẹ nhàng vuốt ve làm tiểu quái thú đang từ từ thức tỉnh.
Cố Hải ngăn bàn tay đang làm trò xằng bậy của Bạch Lạc Nhân lại, đưa bàn tay tới con quái thú trong quần của mình. Bạch Lạc Nhân ngước lên liếc nhìn Cố Hải một cái, Cố Hải cười cười lại. Bạch Lạc Nhân lại tiếp tục đưa lưỡi xuống dưới yết hầu của Cố Hải cắn nhẹ một cái lên nó tạo nên một vết đỏ trên cổ như đánh dấu chủ quyền. Người này đã là của tôi, không cho phép bất kì ai đυ.ng đến.
Miệng Bạch Lạc Nhân tiếp tục hành trình đến với điểm nhỏ trên ngực ra sức bú ʍúŧ. Cố Hải bị cảm giác đê mê làm ngây ngất vươn người lên phía trước. Hơi thở trở nên gấp rút, âm thanh thở dốc, những tiếng rên nhè nhẹ khiến cả không khí trong căn phòng tràn đầy du͙© vọиɠ.
Tay Cố Hải ôm trên người Bạch Lạc Nhân cố ổn định giọng nói lại
"Tôi yêu cậu rất nhiều"
Bạch Lạc Nhân ngừng động trong chót lát miệng đang tiến xuống phía bụng cơ bắp hoàn hảo của Cố Hải không hề ngước lên
"Tôi cũng vậy"
Cố Hải nghe được câu nói này trong lòng như có hàng trăm đóa hoa đang nở rộ. Cố Hải nhanh chóng ngồi dậy tay nâng Bạch Lạc Nhân lên đùi mình, miệng bắt đầu liếʍ dọc theo cơ thể. Bạch Lạc Nhân ôm lấy đầu Cố Hải người hơi ngã về phía sau hưởng thụ cảm giác mà Cố Hải mang lại.
Cố Hải đặt Bạch Lạc Nhân nằm xuống, dùng miệng lần mò xuống bụng Bạch Lạc Nhân. Tay nhanh chóng cởϊ qυầи Bạch Lạc Nhân ra lộ ra một con quái thú đang ẩn hiện phía dưới cái qυầи ɭóŧ. Cố Hải liếʍ ngoài qυầи ɭóŧ, Bạch Lạc Nhân rêи ɾỉ ướn người lên, tay đè đầu Cố Hải xuống hạ bộ của mình. Cố Hải dùng miệng kéo qυầи ɭóŧ xuống để lộ ra một tiểu quái thú trắng hồng đang hung hãn ngẩng cao đầu nhìn Cố Hải. Cố hải ngước mắt nhìn khuôn mặt đang tràn đầy dâʍ ɖu͙© của Bạch Lạc Nhân. Miệng hả ra nuốt trọn tiểu quái thú vào trong, đầu không ngừng đưa lên xuống, vật nóng bỏng trong miệng tù từ to lên thêm, Bạch Lạc Nhân mặt đỏ bừng ánh mắt cầu xin nhìn Cố Hải
"Cậu... đừng ...a...a"
Cố Hải càng mυ'ŧ nhanh hơn, cơ thể Bạch Lạc Nhân quằn quại nhưng vẫn cố thưởng thụ cảm giác sung sướиɠ này. Tay Cố Hải đưa đến xương cụt vuốt ve phía ngoài nhìn thấy Bạch Lạc Nhân vẫn đang chìm đắm trong du͙© vọиɠ, cậu ta nhẹ nhàng đưa ngón tay vào phía trong. Cố Hải mỉm cười, nhiều năm qua tiểu cúc vẫn chật như vậy chắc chắn chưa bị ai cướp mất, hôm nay tôi phải chiếm lấy cho chính mình.
Bạch Lạc Nhân hơi nhăn mặt nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, Cố Hải với lấy chai dầu bôi trơn trong tủ ở đầu giường nhẹ nhàng bôi lên cúc khẩu và ngón tay của cậu. Lần này Cố Hải đưa hai ngón tay vào trong, Bạch Lạc Nhân nhăn mặt nhiều hơn cố thoát ra nhưng bị Cố đè lại. Cố Hải cố gắng nhẹ nhàng
"Sẽ không đau đâu, tôi sẽ cố gắng nhẹ nhàng"
Ngón tay Cố Hải đưa vào rút ra nhẹ nhàng, rồi tiếp tục cho ngón tay thứ ba nhập cuộc
"Cậu có cảm thấy dễ chịu không"
Bạch Lạc Nhân hai má ửng hồng nhìn Cố Hải
"Dễ chịu..."
Căng thẳng quá để mai đăng tiếp