——————————-
Tác giả : DD
Cả đêm ấy 5 nguời ở bên cạnh chăm sóc Phục Duy, không rời nó một giây phút nào, đến sáng tinh mơ hôm sau….
-Ơ, a, ui, đau quá! – nó
-Hum, ủa, Phục Duy, em tỉnh rồi à, đây đâu, từ từ thui, để anh đỡ em dậy! – anh 3
-Anh…anh 3 đó hả, sao rồi? Anh tỏ tình thành công không? – nó háo hức hỏi anh 3
-À, em mới vừa tỉnh, để anh đi mua gì ăn cho em nha! – anh 3
-Đứng lại, nói, thất bại rồi phải không?
-Ừm – anh 3 khẽ gật đầu
-Biết ngay mà, ây da, anh đúng là…đúng là chán thiệt chứ, em liều cả tính mạng để anh đi tỏ tình vậy mà…
-Anh xin lỗi!
-Thui, không sao đâu, kể lại cho em nghe đầu đuôi câu chuyện đi, em sẽ tìm cách giải quyết cho!
-Ừ, chuyện là…..
————–
-Ôi giời ạ! Anh ngốc quá, sao lại nói ra thân thế của mình chi vậy?
-Tại anh nghĩ trước sau gì em ấy cũng biết nên…
-Bị nó từ chối, anh buồn lắm phải không?
-Ừ! Anh…anh bùn lắm!
-Thui, không sao đâu, đừng buồn, thật ra theo em nghĩ Minh Thắng nó cũng thích anh nữa đó!
-Sao em biết?
-Dựa vào lời kể của anh, em cũng suy đoán thui! Mà anh muốn biết lòng nó nghĩ gì không?
-Muốn, muốn chứ! Nhưng…bằng cách nào?
-Dễ thui, đợi em xuất viện đã! Hihi!
————————
Ba ngày sau, Phục Duy được xuất viện về nhà, ngay lập tức nó đã bày binh bố trận cho cuộc chiến cuối cùng, mang một ý nghĩa quyết định….
-Anh 3, tới lúc đó anh sẽ làm như vầy nè…..Nếu nó không chịu nhận anh sẽ…..Rồi đó anh hiểu chưa?
-Anh hiểu rồi!
-Tốt! Còn anh 2, anh 4, anh 5, em út sẽ…Hiểu chưa nè?
-Hiểu rồi!
-Một nguời vì mọi người, mọi nguời gì một nguời! Yeah!
——————————
Tối đêm đó, Minh Thắng một mình đơn thân độc mã đi về nhà, bình thường sẽ có Phục Duy đi chung nhưng giờ nó đang bị thương nên cậu đành phải lẻ loi cất bước, bất ngờ từ đằng sau một bọn nguời đánh thẳng vào cổ cậu, làm cậu bất tỉnh nhân sự…
—————————-
-Tụi bây! Tạt nước cho nó tỉnh đi!
Ào…
-Ưm, lạnh quá, đây là vậy? Các nguời là ai? Sao lại bắt tui?
-Vì mày là nguời yêu của thằng Phục Hàn , nên tụi tao mới bắt mày tới đây!
-Ai nói với các người vậy, tui và anh ta chẳng có quan hệ gì cả!
-Thật không? Vậy nó có bị đánh chắc mày cũng không quan tâm đâu nhỉ?
-Anh có ý gì vậy?
-Tụi bây đâu! Lôi nó vô đây!
Hai tên đàn em ra ngoài kéo một nguời quần áo rách rưới rướm máu, miệng rỉ máu đỏ, tay chân bầm tím vào, đó không ai khác mà là anh 3…
-Anh…Phục Hàn – Minh Thắng nói khẽ
-Tao hỏi lại lần cuối, mày với hắn có quan hệ yêu thương không? – tên đại ca đập bàn quát lớn.
-Tui…ơ…tui
-Tao hỏi có không?
-Không có!
-Không có?
-Không có!
-Được lắm tụi bây đâu, đánh thằng Phục Hàn cho tao!
Hai tên đàn em đỡ anh 3 lên một cái cây rồi trói lại, chúng bắt đầu lấy dây roi quất tới tấp vào thân thể ảnh, từng nhát từng nhát như xuyên thủng lớp vải mỏng, xé tan da thịt, thấu tận tim gan, tiếng hét thất thanh trong oằn oại của anh 3 có vẻ như không thể làm Minh Thắng xiêu lòng…
-Tao hỏi lại lần cuối, mày, mày đó, có phải là nguời yêu của hắn không?
-Không phải!
-Đại ca, nếu đã vậy thì mình giết tên Phục Hàn đi, trừ hậu họa về sau!
-Được, lấy dao ra mần thịt nó đi!
Tên đàn em rút dao ra, tiến lại gần anh 3 đang thoi thóp sau trận roi da thịt, giơ cao dao lên, chuẩn bị một nhát xuyên tâm thì…
-DỪNG LẠI!
-Tại sao chứ? Mày nói mày đâu phải là….
-Tui là nguời yêu của anh ấy!
-Nhưng tao nghe giang hồ đồn mày đã từ chối hắn rồi mà!
-Do lúc đó tui hơi kích động khi biết anh ấy là xã hội đen đã vậy còn làm cho Phục Duy bị thương nên tui đã từ chối anh ấy.
-Vậy mày có yêu hắn không?
-Tui…
-Có không?
-Có. Tui…tui yêu anh ấy!
-Vậy thì tốt! Haha!
-Các nguời cười gì vậy?
-Em nhìn kĩ nha!
Bọn “ác ôn” lần lượt gỡ khăn che mặt ra, thì ra là….
-Hả? Anh 2, anh 4, anh 5, em út? Sao mọi nguời lại…
-Còn tớ nữa nè.
Phục Duy xuất hiện với cái máy quay trên tay.
-À, thì ra mọi nguời lừa mình, Phục Duy, cậu…cậu thật quá đáng, thả mình ra đi, mình muốn về nhà!
-Về nhà nào? Chẳng phải đây là nhà cậu sao? Nguời ta nói lấy gà theo gà, lấy chó theo chó? Vì cậu mà anh 3 mình phải dùng khổ nhục kế, bị đánh te tua tơi tả bầm dập đó!
-Không sao đâu, chỉ cần biết được Minh Thắng cũng yêu anh là đau mấy anh cũng chịu được!
-Wow, anh thật là trâu bò, à không, thật là vĩ đại!
-Ai nói tui yêu anh chứ? Nhảm nhí!
-Khỏi chối nha anh dâu, em đã quay phim lại hết rồi, những lời anh nói lúc nãy sẽ là bằng chứng trước tòa! Haha!
-Cậu xưng hô gì kì vậy? – Minh Thắng xấu hổ đỏ cả mặt
-Có gì đâu mà kì, trước sau gì cậu cũng lấy anh 3 mình, kiu vậy trước cho quen, với lại cậu còn ngại gì không biết, dẫu là anh 3 mình làm XH đen nhưng ảnh không hề làm việc phạm pháp, đâm thuê chém mướn, ngược lại ảnh còn cướp giàu cho nghèo, đàn em của ảnh là những thằng nhóc mồ côi được ảnh đưa về chăm sóc rồi đi theo ảnh tới giờ lun, mình xin đảm bảo đạo đức của tụi nó đạt loại tốt 100%, hơn nữa cậu nhìn anh 3 mình đi, đẹp trai, galăng, nam tính, phóng khoáng, lịch lãm, mạnh mẽ, cá tính, chỉ hơi khờ với ham ăn xíu thui, ngoài ra không còn chỗ nào để chê hết. Cậu còn đòi gì nữa mà không vừa lòng chứ? Hơi, mệt quá, nói khô cổ họng rồi, cho em miếng nước đi!
-Mình…mình…
-Mình hỏi câu cuối cùng, cậu có yêu anh 3 mình không, có muốn ở bên ảnh trọn đời không?
-Mình…mình…
-Mình mẩy gì? Có không?
-Ưm – Minh Thắng khẽ gật đầu đồng ý
-Yeah! Oh lá la! Vậy là có rồi!
Anh 3 mừng rỡ chạy đến ôm Minh Thắng xoay một vòng, cả hai vui cười hớn hở làm cả bọn cũng vui theo, rồi đây họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, trong tình yêu không thể chừng chần do dự được phải biết nắm bắt từng giây từng phút, họ cùng hướng mắt ra cửa sổ nơi mặt trời đang lặn xuống. Hoàng hôn thật đẹp…