——————————-
Tác giả : DD -Phục Duy, Minh Thắng đến rồi kìa, anh 3 đâu? Kiu ảnh xuống dưới mau – anh 4
-Ảnh…ảnh nghe điện thoại rồi chạy đi ra khỏi phòng rồi, em cũng không biết ảnh đi nữa! – nó
-Hả? Vậy bây giờ phải làm sao?
-Bình tĩnh, bây giờ mấy anh gáng giữ Minh Thắng câu giờ đừng cho nó về, em sẽ đi kiếm anh 3 về!
-Nhưng em biết ảnh ở đâu mà tìm?
-Đừng lo, không sao đâu, nhớ nha đừng cho Minh Thắng về, nhất định phải chờ anh 3!
-Ừ! Anh biết rồi!
Nó chạy như bay ra khỏi nhà, bỏ lại sau lưng là những ánh mắt ngơ ngác của mọi nguời, lòng nó như lửa đốt : “Anh 3 nhất định phải chờ em, anh nhất định phải quay về, anh nhất định không thể bỏ lỡ mối lương duyên này, anh 3, em đến đây!”
Nó chạy vừa đến nơi thì anh 3 và đàn em đang đánh nhau với một băng đảng khác, mồ hôi ướt cả áo, khuôn mặt, tóc tai của anh 3. “Giời ạ, bộ quần áo mình chọn cho ảnh mất cả 3 tiếng sửa soạn, vậy mà…Thui vậy, lỡ phóng lao thì theo lao vậy, dẫu mình không thích mấy trò đánh nhau nhảm nhí của anh 3 nhưng vì sự nghiệp vĩ đại, đành giúp ảnh một tay cho lẹ vậy”
-Anh 3, em tới giúp anh đây!
-Phục Duy! Em tới rồi à, ơ, cẩn thận kìa!
Một tên bên phe địch định đánh sau lưng nó nhưng nó đã nhanh nhẹn né đi, đá lại tên đó một cú chí mạng.
-Hừ, dám đánh lén ta à, đúng là ăn gan hùm!
Nhờ có một cao thủ Karate như nó giúp đỡ nên trận đấu diễn ra với nhịp độ thật nhanh, phe địch thất thế bị đánh tới tơi bời khói lửa, tên cầm đầu liền dùng một chiêu vô cùng hè hạ, hắn rút dao tiến lại gần Phục Hàn, một nhát xuyên qua bụng…..Phục Duy. Nó đã nhanh nhẹn đỡ cho anh 3 của mình, nó gục xuống, máu chảy đỏ cả bãi cỏ xanh, hai mắt lờ đờ, mặt tái mét, mồ hôi chảy như nước…
-Phục Duy, Phục Duy, em có sao không? Sao em ngốc vậy, đỡ giùm anh một dao chi vậy?
-Vì…vì chúng ta là anh…anh em mà. Anh…anhhh nhanh lên, về đi, về…nhà đi, mau về gặp…gặp Minh Thắng đi, nhanh đi anh…
-Nhưng mà em đang bị thương, anh phải đưa em đi bệnh viện cái đã!
-Không, em…em năn nỉ….năn nỉ anh mà, nghe lời em đi mà anh 3, anh về đi, nhanh lên!
-Nhưng…
-Nhanh lên – nó trừng mắt nhìn anh 3
-Được rồi, anh sẽ nghe lời em, em nhất định không được có chuyện gì đâu nha, tụi bây đưa em tao tới bệnh viện mau, nó mà có chuyện gì thì tụi bây biết tay tao đó, Phục Duy, em phải chờ em đó!
-Dạ, đại ca yên tâm, tụi em sẽ không để cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu!
Phục Hàn chạy như ngựa phi nước đại về nhà, nó nhìn theo mà mỉm cười mãn nguyện, đôi mắt nhắm nghiền lại….
—————————
Anh 3 thở hồng hộc, áo đẫm máu của Phục Duy, mồ hôi rơi lã chã trên mặt, chạy vào nhà :
-Anh 3, cuối cùng anh cũng về rồi, Minh Thắng chờ anh lâu lắm rồi đó? Ủa mà anh 5 đâu? Với lại sau áo anh máu không vậy? – em út
-Chút anh nói cho nghe, Minh Thắng, anh có chuyện này mún nói với em!
-Chuyện gì vậy anh? – Minh Thắng
-Thật ra, thật ra, anh….anh anh thích em, em có thể làm người yêu anh không?
-Hả? – Minh Thắng ngạc nhiên tròn xoe mắt
-Như vậy có quá đường đột không nhỉ? – anh 2
-Đây tâm nguyện của Phục Duy, anh sẽ nói thật với em, vì mún chuẩn bị cho màn cầu hôn này mà nó đã bỏ ra rất nhiều công sức, với lại vì mún anh trở về đây mà nó đã bất chấp tính mạng đỡ cho anh một dao, giờ đang cấp cứu trong bệnh viện?
-Hả? Phục Duy đang trong bệnh viện à? – anh 4
-Chúng ta mau đến đó đi, nhanh lên – anh 5 sốt ruột, lo lắng cho Phục Duy
-Vậy anh là…- Minh Thắng
-Đúng, anh là xã hội đen
-Đủ rồi, không cần nói nữa, tui sẽ không bao giờ đồng ý, bây giờ và mãi mãi, vì anh mà Phục Duy mới bị thương anh thật quá đáng.
Minh Thắng vụt chạy đi, một giọt nước mắt theo gió bay đi….
-Anh 3, anh đừng buồn, có lẽ là tạm thời Minh Thắng chưa chấp nhận được thôi – em út
-Anh…anh không sao, mình đến bệnh viện đi, anh rất lo cho Phục Duy!
-Đúng đó, nhanh đi thui! – anh 5
————-
Vị bâc sĩ già mở cửa phòng cấp cứu, bước ra với vẻ mặt đầy lo lắng :
-Bệnh nhân mất máu quá nhiều cần truyền máu gấp, nhưng bệnh viện chúng tui đã hết túi máu trùng với máu của bệnh nhân rồi!
-Có, tui, tui trùng nhóm máu với em tui nè, lấy máy tui đi! – anh 3
-Được rồi, vậy cậu mau theo tui đi làm xét nghiệm đi!
————
Cuối cùng, đèn tại phòng cấp cứu cũng tắt….
-Bệnh nhân đã qua cơn nguy kị, nhưng vẫn còn hôn mê, chúng tui sẽ đưa cậu ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt để tiện theo dõi, bây giờ mọi nguời có thể vào thăm cậu ấy rồi!
-Cảm ơn bác sĩ – anh 2