Thiết Ngục Mê Tình

Chương 138

Hai tay bởi vì bị trói bằng dây sau lưng máu không thể lưu thông mà trở nên tê rần, Tần Nhuế nhìn chằm chằm người đang ngồi trước mặt mình Dương Hân, không hề hỏi cô ta sẽ làm gì mình, cũng không hề quan tâm mình đang ở đâu, sẽ bị đối xử như thế nào. Cô chỉ biết, vào lúc này, trước mặt kẻ đang chơi với điện thoại trên tay của mình, chính là hung thủ sát hại Qúy Duyệt Phong.

"Tần tiểu thư cứ nhìn tôi như vậy, ngược lại khiến tôi có chút chột dạ." Từ lúc tỉnh lại cho đến giờ Tần Nhuế cũng không hề mở miệng cho đến khi Dương Hân lên tiếng nói. Chỉ thấy cô ta bỏ điện thoại lên bàn, chậm rãi đi đến chỗ mình. Một khắc sau, trên cổ liền bị một lực đạo cường đạo nắm lấy, khiến cho Tần Nhuế muốn nín thở.

"Rất tốt, chính là ánh mắt này. Tôi biết cô bây giờ nhất định là rất hận không gϊếŧ được tôi trả thù cho Qúy Duyệt Phong. Nhưng đáng buồn, là cô không thể gϊếŧ được tôi, cho dù tôi chết thì cô ta cũng sẽ không thể sống lại được."

"Cô... tại sao lại phải hại em ấy..." Từ trong kẽ răng Tần Nhuế cố nặn ra mấy chữ, khuôn mặt vì thở không được mà trở nên đỏ gay.

"Tại sao phải hại cô ta? Tần tiểu thư, hy vọng cô nên hiểu rõ, sở dĩ tôi phải gϊếŧ cô ta, chẳng qua cũng là vì lợi ích thôi. Tôi với Qúy gia không có thù oán, căn bản không có lý do gì gϊếŧ Qúy Duyệt Phong. Muốn trách thì trách cô ta quá tự phụ. Cô ta cho rằng với năng lực của chính mình thì có thể giải quyết hết mọi chuyện, cho là tôi thật sự đối với cô ta luôn trung thành. Bây giờ nghĩ lại từ lúc đầu cô ta đã không phát hiện ra biểu tình gián điệp của tôi, thật đúng là buồn cười."

"Tôi thừa nhận, tôi cũng đã từng yêu thích cô ta, cũng rất muốn cô ta làm của riêng cho mình. Dù sao một vưu vật như vậy, không có ai là không động tâm. Tôi đã cho cô ta nhiều cơ hội rồi, nhưng cô ta lại không biết nắm giữ lấy. Nhận lấy kết cục như vậy cũng đáng đời."

Nhưng câu nói của Dương Hân như là dao béng, rạch sâu trong lòng Tần Nhuế, khiến cho vết thương lòng của cô không thể khép lại mà còn mở ra lớn hơn nữa, đau đớn hơn nữa. Từ nhỏ, cô luôn được cha mẹ mình bảo vệ. Cho dù lúc tiến vào xã hội, cũng chưa từng gặp qua tại nạn lớn nào. Kiều Ốc chích ma túy cho cô, cho dù trong lòng cô cũng có hận, có oán, nhưng không đến nỗi muốn gϊếŧ cô ta.

Nhưng ả đàn bà Dương Hân trước mặt cô đây, khiến cho Tần Nhuế thật sự muốn gϊếŧ chết. Đây là lần đầu tiên cô hận một người như vậy, hận tới mức cho dù ả ta có chết trươc mặt cũng không thấy đủ!

"Tôi đáng chết? Không sai, là tôi đáng chết, nhưng Qúy Duyệt Phong cũng không phải là đã chết rồi sao? Quan hệ giữa chúng ta bất quá là thắng làm vua thua làm giặc. Cô ta chết cũng do kỹ năng không bằng người, căn bản không thể oán tôi được. Bất qua, cô ta thật sự rất yêu cô. Ngày đó, cô ta bị tội đâm một đao đầy thống khổ. Mới lúc đầu cô ta còn không rõ tại sao tội lại làm như vậy, nhưng sau đó lại vội vã chạy trốn."

"Tôi đi theo sau lưng cô ta, nhìn cô ta liên tục bấm điện thoại. Tôi còn tưởng là cô ta đang cầu cứu Qúy Mục Nhiễm, lại không nghĩ rằng cô ta lại gọi cho cô. Tôi không biết nên khen cô ta si tình, hay là nên chửi cô ta là quá ngu. Rõ ràng cô ta có thể nói ra thân phận thật sự của tôi, nhưng câu nói sau cũng chỉ nói với cô không nói gì về tôi."

"Đừng nói nữa..." Trong lúc nói chuyện Dương Hân cũng buông tay bóp cổ mình ra. Tần Nhuế vội vã hô hấp lấy không khí, đồng thời nghiêng đầu qua, muốn nhịn không cho nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt của mình. Mặc dù trong mộng cô cũng mơ thấy cảnh Qúy Duyệt Phong bị hại, nhưng lại không thể tưởng tượng những lời nói thật sự kia của Dương Hân.

"Tôi không nói làm sao có thể khiến cô khó chịu được chứ? Cô biết không, cô ta đứng là một cô gái tốt, cô ấy càng như vậy, lại càng khiến cho người ta có du͙© vọиɠ muốn phá hủy. Sau đó, tôi đem cô ấy ép vào vách núi, phái dưới chính là đáy biển không thấy đáy, trong lúc tôi muốn gϊếŧ chết cô ấy, thì cô ấy lại nói với tôi, món hàng kia là giả."

"Ha ha, giả! Đáng chết! Ngay lúc đó cô ấy lại nói với tôi món hàng đó là giả! Cô biết không? Tôi đã lãng phí suốt hai năm, chính là vì món hàng kia! Kết quả chỉ vì câu nói kia của cô ta mà khiến cho hai năm cố gắng của tôi đánh đổ hết! Cho dù gϊếŧ chết cô ta 10 lần, 100 lần, 1000 lần, cũng không thể hả giận!"

"Tôi đã dùng chính cây súng này, trực tiếp bắn vào trong tim cô ta, sau đó đá cô ta xuống vách núi. Nhìn máu cô ta chảy ra nhiễm đỏ nước biển, tôi hy vọng xác cô ta sẽ bị sinh vật biển tới rỉa gặm cho hết. Cho dù cô ta chết, cũng không thể giữ lại một phần xinh đẹp như lúc còn sống! Ha ha, sao hả? Có phải thú vị lắm không? Hả?"

Dương Hân giống như tên điên mà rống lên, Tần Nhuế đem biểu tình hung hãn kia thu vào trong mắt, trên mặt như cũ cũng không lộ vẻ gì. Cô như là một vị khách lạnh nhạt đang xem người khác kể chuyện của họ, nghe về thảm kịch của một người khác.

"Tại sao không nói lời nào? Cô nhất định là biết món hàng kia ở đâu đúng không? Chỉ cần tôi có thể tìm được món hàng kia! Ông chủ cũng sẽ cho tội quay về tổ chức! Tôi sẽ không bị bọn họ đuổi ra ngoài! Cũng sẽ không lưu lạc tới mức này! Nói cho tôi biết món hàng kia ở đâu? Mau nói cho tôi!"

"Tôi không biết món hàng kia ở đâu, cho dù biết, cũng sẽ không nói cho cô. Dương Hân cô nên đi khám bác sĩ tâm lý đi." Tần Nhuế nói chuyện lỳ lạ, thái độ của cô đầy khinh thường càng khiến cho đối phương thêm điên cuồng hơn mà hành động."Cô nói gì? Cô kêu tôi đi khám bác sĩ tâm lý? Tôi nói cho cô biết, tôi không có vấn đề gì! Quan hệ của cô và Qúy Duyệt Phong, thì cô ta nhất định sẽ không gạt cô!"

Dương Hân vùa nói, xoay người tìm trong túi ra một cái bọc bột màu trắng. Trải qua chuyện của Kiều Ốc, Tần Nhuế không phải là không biết đó là thứ gì. Thấy Dương Hân cầm ống tiêm đi tới chỗ mình, Tần Nhuế yên lặng nhắm hai mắt lại. Cô nhớ lại thời khắc lúc mình giới độc cùng Qúy Duyệt Phong từng li từng tí mà trải qua, cho dù nhớ lại thời khắc phải trải qua đen tối đó, nhưng khi nhớ lại thì nó vẫn luôn ngọt ngào như vậy.

"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, cô cũng biết thứ này mùi vị tốt như thế nào." Dương Hân nắm lấy cánh tay Tần Nhuế, dùng mũi kim đâm vào trong mạch máu. Chỉ cần cô ta đẩy xilanh xuống một chút thì ma túy cũng theo đó mà tiến vào trong cơ thể Tần Nhuế. Nếu là cai lần thứ hai thì so với lần đầu sẽ càng khó khăn hơn.

"Được, tôi có thể nói cho cô biết, Nhưng trước khi nói ra món hàng kia ở đâu, tôi muốn gặp ông chủ của cô."

"Cô đang chời trò gì? Bây giờ tôi muốn cô nói cho tôi biết!" Dương Hân vừa nói, vừa đem kiêm tiêm chích vào trong tay Tần Nhuế. Đau nhói có thể khiến cho người kia nhíu mày, nhưng lại không thấy kinh hoảng và sợ hãi.

"Tôi chỉ muốn biết kẻ đứng sau màn hại chết tiểu Phong là ai, cho tôi thấy hắn, thì tôi sẽ nói cho các người biết món hàng kia ở đâu, cô có thể quay lại làm thuộc hạ của hắn, không phải sao?"

"Được! Bây giờ tôi sẽ gọi ông chủ tới liền! Cô nói với hắn, là tôi đã tìm được món hàng kia! Cô nhất định muốn nói cho hắn biết!"

"Ừ, tôi biết." Nhìn thấy Dương Hân rút ống chích ra, đi tới chỗ khác gọi điện thoại. Tần Nhuế cố sức dùng tay phải nắm tấy cổ tay tay trái của mình, nhấn lên cái nút màu đỏ trên sợi dây đeo tay. Đó là khi cô sắp rời khỏi Qúy gia, Qúy Mục Nhiễm đã tự tay gắn máy vệ tinh xác định vị trí. Chỉ cần nhấn vào thì đối phương sẽ biết được vị trí của mình.

"Tôi đã gọi điện thoại nói với ông chủ, hắn nói sẽ tới đây nhanh thôi. Cô tốt nhất đừng có mà giờ trò đừa bỡn. Dương Hân ngồi lại trên ghế trầm giọng cảnh cáo, cô ta cũng khôi phục lại bộ dạng ôn nhu cơ trí kia, giống như kẻ điên vừa nãy căn bản không phải là cô ta.

Sau đó, hai người ai cũng không nói một câu, mặc cho thời gian tròi qua từng giây từng phút. Lúc Tần Nhuế mơ màng cảm thấy buồn ngủ, của kho hàng rốt cuộc cũng có người đẩy ra. Vì đã lâu không nhìn thấy ánh sáng nên khiến cho hai mắt bị dọi sáng ánh sáng cực mạnh khiến cho co chảy nước mắt. Tần Nhuế dùng sức nháy mắt, mói có thể nhìn thấy người dang từ ngoài cửa đi vào.

Theo tàm mắt càng lúc càng rõ, cô nhìn thấy đó chính là một gã đàn ông ngoại quốc thân hình cao to. Hắn có đàu tóc màu đỏ, mặc bộ tây trang thuần đen, tuổi chừng 40. Thứ khiến cho người ta phải chú ý là trên cổ hắn phía bên phải có một viên đạn làm trung tâm, chung quanh đều là hình xăm lửa bốc hừng hực.

Ngoại trừ gã đàn ông ngoại quốc cầm đầu đi theo sau lưng hắn còn có một nam và một nữ. Người đàn bà kia bộ dạng rất yêu mị, cả người đều mặc đồ đỏ, cơ hồ có thể nhìn thấy bra cùng qυầи ɭóŧ bên trong. Cô ta đung đưa cái mông đi theo sau lưng gã đàn ông, chiếc eo thon đeo theo một thanh kiếm dài. Còn một gã đàn ông khác, mặc một cái áo choàng đen thật to, che đi toàn cơ thể của hắn. Nếu như không phải thấy được cục xương trên cổ họng hắn, căn bản cũng không thể nhận ra hắn là nam hay nữ.

Ba ngời đi tới, Tần Nhuế cũng cảm giác được một cổ ép cường đại quanh quẩn trên đỉnh đầu mình, đè cổ cô đau nhức. Liếc thấy Dương hân cũng với gã ngoại quốc cầm đầu đang nói gì đó, ngay sau đó hắn nở nụ cười đi đến chỗ mình."Tần tiểu thư, xin chào."Gã đàn ông mở miệng nói tiếng Tung lưu loát, mặc dù nghe có chút rời rạc, nhưng cũng có thể nghe hiểu được.

"Ngươi chính là người gọi là ông chủ?" Tần Nhuế nghi ngờ hỏi, đánh giá đối phương, hiển nhiên không tin.

"Ông chủ cái gì, tôi không dám nhận, tôi chỉ là một người làm ăn thông thường, vì một cuộc làm ăn lớn mà tới đây. Nếu như tiểu Hân có gì mạo phạm chỗ này, mong Tần tiểu thư thứ lỗi." Gã đàn ông lịch sự với Tần Nhuế cũng không có hành động nóng giận, ngược lại khiêm tốn lễ độ trả lời.

"Các người là ai? Tại sao phải tiêu diệt Qúy gia? Sát hại Qúy Duyệt Phong?" Tần Nhuế lần nữa mở miệng hỏi, rất hiển nhiên, gã đàn ông kia đối với vấn đề này có chút bất mãn. Chỉ thấy hắn đang nhăn mặt cười với mình lại trầm xuống, đồng thời xoat chiếc nhẫn trên ngón tay.

"Tần tiểu thư, liên quan đến vấn đề này, tôi cũng không có cách nào trả lời cô. Thật ra chúng tôi chỉ muốn dùng Qúy gia như một cái cầu nối để nhảy vào thành phố X này thôi. Nhưng Qúy Duyệt Phong cái gì trong miệng cô tôi không hiểu lắm. Đối với tôi chỉ có thể mạnh mẽ mới đáng được ghi nhớ. Nếu như theo lời cô nói cô gái bị tiểu Hân gϊếŧ, tôi chỉ có thể nói thật đáng tiếc. Nhưng từ một phương diện khác, cũng là do thực lực cô ta không đủ, lỗi cũng do mình tự gánh."

Lời nói của gã đàn ông ngoại quốc khiến cho Tần Nhuế bật cười. Trước đó cô còn nghi ngờ gã đàn ông này có phải ông chủ của Dương Hân hay không, giờ lại nghe lời hắn nói giống hệt như lúc bàn chuyện, mới xác nhận hắn chính là hung thủ đùn đẩy đứng sau màn!

"Được, vậy người cũng nên nói cho ta biết, các ngươi là ai. Nếu như các người còn muốn biết tung tích món hàng kia, tôi hỏi vấn đề như vậy chắc cũng không có gì là quá đáng."

"Liên quan đến thân phận của chúng tôi, tôi nghĩ Tần tiểu thư cũng không cần phải biết. Toi bây giờ chỉ muốn biết món hàng kia ở đâu, mong rằng cô sẽ cho tôi biết sự thật. Nếu không tôi sẽ không cam đoan được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì." Lời đã đến nước này, gã đàn ông kia cũng chân chính lộ mặt. Hắn dùng cặp mắt xanh u tối nhìn chằm chằm Tần Nhuế, câu miệng cười nhẹ. Thậm chí còn thêm vài tàn nhẫn.

"Steve tiên sinh, nếu như ngươi muốn biết món hàng kia ở đâu, có thể trực tiếp đi hỏi ta. Không cần phải làm khó người khác như vậy, không phải sao?"

Lúc này của kho hàng lại mở ra, người đi vào trong không ai khác chính là Qúy Mục Nhiễm luôn mặc trên mình bộ quần áo đen. Từ xưa đến giờ cô cũng chưa từng lộ chút biểu tình trên mặt, ánh mắt sâu thảm nhìn gã đàn ông ngoại quốc. Tần Nhuế có thể cảm giác được, tầm mắt cô cũng đã kiềm chế bị thương quá lâu rồi. Nhiều hơn chính là không thể che dấu đi nỗi căm hận kia.Tác giả có lời muốn nói: hu hu, đại boss cuối cùng hiện thân! thật ra thì người này cùng với lần tập kích tiểu Phong Phong trong siêu thị đều là một nha! Ở hồi kết Nhiễm tỷ tỷ của chúng cũng ra sân rồi. Thật đúng với truyện ngắn chương trước, Nhiễm Nhiễm tỷ tỷ tới giúp Phong Phong cứu con dâu. Trong lòng Nhiễm tỷ tỷ nếu đã bỏ qua cho Tiểu Phong, đồng ý chấp nhận chuyện của nàng và Tần Nhuế, chứng minh Tần Nhuế cũng đã trở thành người của Qúy gia. Lấy tính cách luôn bao che của Nhiễm tỷ tỷ, làm sao có thể để người nhà bị khi dễ chứ? Vì vậy, Steve các người là một đám người nước ngoài thúi, chờ đón chiêu đi! Ngoài cũng phải nói, tui sẽ bắt đầu ngược Nhiễm tỷ tỷ, các vị trong Nhiễm Lê đảng, Lê tỷ tỷ đảng chuẩn bị sẵn sàng!Ngô, không lắm mồm nữa, chúng ta bắt đầu truyện ngắn.

Từ lần trước Nhiễm tỷ tỷ đẩy ngã không thành công, thì Lê tỷ tỷ vẫn còn có chút sợ hãi nhỏ. Trước kia hai người ở chung một phòng, nhưng bây giờ lại chia phòng để ngủ. Mỗi lần nhìn thấy Qúy Mục Nhiễm đem cặp mắt ai oán muốn chiếm cô làm của riêng, Lê tỷ tỷ lại bày tỏ sự sợ hãi vô cùng. Sáng hôm nay Lê tỷ tỷ mới vừa tỉnh lại, đã thấy có người đứng cạnh. Mặc đồ đen, mặt không biểu tình, dĩ nhiên là Qúy Mục Nhiễm.

Lê Á Lôi: ngô! sao cưng lại đến đây? (Lê tỷ tỷ trước giờ luôn có thói quen ngủ khỏa thân, cho nên cứ đến lúc ngủ là cởi láng. Thấy trong phòng có người vội đem chăn kéo lên che, chỉ để lại hai con mắt nhìn tới nhìn lui.)

Qúy Mục Nhiễm: dậy đi, ra ngoài.

Lê Á Lôi: đi đâu a? (Lê tỷ tỷ liếc mắt nhìn mặt trời rực rỡ trên cao chiếu xuống, nhìn sơ cũng biết nhiệt độ nhất định là cao hơn 25 độ C. Những ngày như vậy mà muốn ra ngoài cô không thèm đâu.)

Qúy Mục Nhiễm: (Nhiễm tỷ tỷ phát hiện Lê tỷ tỷ không tình nguyện, vì vậy lấn người tiến lên mép giường Lê tỷ tỷ.) cho người 5 phút mặc quần áo, chuẩn bị cho chu đáo. Nếu như 15 phút sau còn chưa xuống lầu, thì ta tới giúp ngươi.

Nhiễm tỷ tỷ nói xong, cho dù còn trẻ hơn 20 tuổi nhưng vẫn suất khí như thế.

Rốt cuộc cũng nhích hơn 15 phút một chút, Lê tỷ tỷ cũng xách giày cao gót từ trên lầu chạy xuống. Nhiễm tỷ tỷ nhìn cô một cái rồi nắm tay kéo ra ngoài cửa. Nhìn người bên cạnh đi giày đế bằng bằng lùn hơn mình một cái đầu, trong lòng Lê tỷ tỷ lại nổi ý da^ʍ, cô rất muốn ôm Qúy Mục Nhiễm như vậy vào trong lòng nga.

Hai người ngồi trong xe được tài xế chở đến con đường phồn hoa nhất thành phố X, đang lúc Lê Á Lôi buồn bực chở đến đây làm gì, Nhiễm tỷ tỷ lại chủ động dắt tay cô, đi đến tiệm vàng bạc muốn mua đồ cho mình?

Qúy Mục Nhiễm: thích gì?

Lê Á Lôi: A...

Qúy Mục Nhiễm: Không thích sao? đi chỗ khác.

Dọc theo đường đi, Qúy Mục Nhiễm tủy ý đưa Lê Á Lôi đi dạo, chỉ cần nhìn qua những cửa tiệm sang trọng xa xỉ, nàng đều đem Lê Á Lôi đi dạo một vòng, hỏi cô thích gì. Cuối cùng, cũng chỉ thấy đối phương lắc đầu. Bất đắc dĩ Nhiễm tỷ tỷ có chút phiền não nhìn xung quanh. Nhưng khi liếc thấy tiệm đồ lót cao cấp liền đỏ mặt, Lê Á Lôi tất nhiên đem biến hóa của nàng thu vào trong mắt. Cảm thấy buồn cười hơn, trong lòng nổi lên thú vị ác độc.

Lê Á Lôi: Nhiễm Nhiễm, cưng đưa em đi đến cửa hàng đồ lót được không?

Qúy Mục Nhiễm: A... không phải trước đó đã mua cho ngươi rồi sao?

Lê Á Lôi: không muốn mà, lần trước cưng mua cho em mấy thứ không thích đâu, em muốn cưng mua cho em cơ.

Qúy Mục Nhiễm: Được rồi.

Hai người đi đến tiệm bán đồ lót, nhưng lúc này ngay đối diện lại nhìn thấy có hai người đang chạy tới. Chỉ thấy các nàng mặc đồ đen, trên mặt còn đeo kính bản lớn che mặt, phía sau còn có một đám cảnh sát đuổi theo. Kinh ngạc hơn Lê Á Lôi phát hiện hai người này lại giống như Qúy Mục Nhiễm và Qúy Duyệt Phong!