"Nhuế Nhuế, kỳ thật em cũng không đói lắm. Vừa rồi mới uống hai chén trà no muốn chết rồi. Không bằng chúng ta đi mua quần áo được không? Đêm nay gió lớn như vậy, lát nữa nói không chừng thời tiết sẽ thay đổi!" Quý Duyệt Phong có mưu đồ nói, dù sao so với ăn cơm mà nói nàng vẫn thích cùng Tần Nhuế đi dạo mua sắm quần áo hơn. Nói không chừng, thời tiết tốt lại có thể mang không khí lãng mạn cũng không chừng.
"Không được, cô nguyên một ngày chưa ăn cái gì cả, để bụng đói không tốt lắm." Đối với tính cách mà nói, Tần Nhuế tuyệt đối cố chấp vượt xa tưởng tượng của mọi người, cô lôi kéo Quý Duyệt Phong đi đến nhà hàng khác. Nhưng ông trời lại không toại ý người, xung quanh hai bên trừ bỏ cửa hàng quần áo thì cũng chính là cửa hàng quần áo.
"Ai da, Nhuế Nhuế thật cũ kỹ, dù sao đến nơi này rồi thì xem quần áo trước rồi ăn cơm sau cũng được, dù sao vẫn còn sớm mà." Quý Duyệt Phong nói xong, không chờ Tần Nhuế từ chối liền lôi kéo cô vào một trung tâm mua sắm rất lớn. Hai người bước vào, tiếp tân đứng trước cửa liền lễ phép mỉm cười với các nàng, tỏ vẻ hoan nghênh.
Nhìn trang phục muôn màu rực rỡ, Quý Duyệt Phong nhất thời giống như đứa nhỏ thường xuyên đi mua sắm ở đây. Cầm trên tay chiếc váy đặt ở trên người Tần Nhuế khoa tay múa chân , một hồi lại cầm lấy cái áo dài mỏng màu trắng nhìn cứ như không mặc gì ướm thử vào người mình. Trước không nói đến giá cả, chỉ cần nhìn bảng hiệu nơi này cũng đủ làm người khác kinh ngạc, Tần Nhuế chỉ biết nơi này quần áo tuyệt đối kông rẻ.
Tuỳ tiện cầm lấy bảng giá của một bộ chức nghiệp trang, trên tờ giấy ghi bốn chữ số phản chiếu vào mắt, Tần Nhuế khoé miệng cười cười, tựa như bộ quần áo hơn một ngàn này ở trong mắt cô căn bản không đáng là bao.
"Nhuế Nhuế, chị thấy bộ này thế nào?" Âm thanh Quý Duyệt Phong truyền đến, Tần Nhuế quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy đối phương mặc một chiếc áo lông màu trắng phối hợp cùng chiếc quần bò màu lam đứng trước mặt. Quý Duyệt Phong như sáng ngời trong mắt Tần Nhuế. Cô vốn nghĩ nữ nhân này sẽ chọn một vài bộ váy ngắn phong tình để mặc, lại không nghĩ rằng nàng lại chọn bộ quần áo như vậy, nhìn qua trong khá phù hợp.
"Cũng không tệ lắm, rất hợp với cô." Tần Nhuế nói những lời này xuất phát từ nội tâm mà ra. Rất nhiều người đều nói, trời sinh nữ nhân chính là diễn viên. Còn Quý Duyệt Phong, không chỉ là một diễn viên, còn là móc treo quần áo. Nàng giống như người có muôn ngàn việc hệ trọng, thiên biến vạn hoá. Khi thì quyến rũ xinh đẹp, khi thì khả ái tươi sáng, khi thì lạnh diễm cao ngạo.
Kết hợp với cảm xúc biến hoá của Quý Duyệt Phong lại, nàng chính là có thể đem mọi loại trang phục mặc ở trên người mình. Cho dù là mặc trang phục gì đi nữa, cũng sẽ không làm cho người khác phản cảm. Ngược lại còn khiến người khác cảm thấy bộ trang phục kia chính vì nàng mà được tạo ra. Chỉ có nàng mới có thể đem bộ trang phục này phát huy hết vẻ đẹp của chúng.
"Ngô, Nhuế Nhuế bảo đẹp là được. Bất quá em cảm thấy, Nhuế Nhuế chị mặc vào cũng rất hợp, không bằng chúng ta mua mỗi người một bộ được không? Chị cứ mặc mãi trang phục đi làm suốt, cho dù em nhìn cảm thấy không chán nhưng chính chị cũng có khi cảm thấy phiền a. Ngẫu nhiên thay đổi phong cách một chút cũng không xảy ra chuyện gì đâu."
Dáng người Quý Duyệt Phong cùng Tần Nhuế không khác biệt là bao, nàng một bên tìm một bộ quần áo cùng số đo giống nhau, một bên đem Tần Nhuế vào phòng thay đồ. Nàng hành đồng cường thế như vậy trực tiếp làm cho người bán hàng đứng bên cạnh choáng váng. Nếu khách hàng ai cũng giống Quý Duyệt Phong, người bán hàng nhất định mỗi tháng đều đứng nhất doanh thu, nhất định không ai vượt qua nàng.
Đứng trước phòng thay đồ, Tần Nhuế có chút rối rắm nhìn áo lông cũng quần bò trên tay mình. Trời biết, đã bao lâu cô không mặc loại trang phục này. Năm năm công tác tại ngục giam, từ thứ hai đến thứ sáu, cô cơ hồ đều mặc mỗi kiểu trang phục tây trang. Cho dù là hai ngày nghỉ liên tiếp đi nữa, không có việc gì sẽ không ra khỏi cửa, cũng chỉ mặc mỗi áo ngủ hoặc trang phục thường ngày, nghỉ ngơi trong phòng ngủ của ngục giam. (phòng công tác của Tần Nhuế tại ngục giam có phòng ngủ lẫn phong tắm)
Chỉ là nghĩ đến ánh mắt chờ mong của Quý Duyệt Phong, Tần Nhuế không đành lòng cự tuyệt nàng. Cô biết Quý Duyệt Phong có suy tính riêng, sở dĩ chọn quần áo giống nhau như vậy chính là muốn mặc đồ cặp cùng cô. Tuy rằng hành vi như vậy quả thực rất ngây thơ, đối với Tần Nhuế mà nói đó là chuyện mà chỉ có nữ sinh mới làm, nhưng nói cho cùng khi bạn chân chính yêu một người, nàng cho dù có điên đi nữa, bạn cũng tình nguyện cùng nàng làm ra những chuyện điên rồ.
Tuy rằng nói yêu có chút nghiêm trọng nhưng Tần Nhuế cũng thừa nhân rằng mình thích Quý Duyệt Phong. Cho nên sau khi từ chối, cô vẫn là thay quần áo rồi chậm rãi bước ra ngoài. Cô vừa bước ra khỏi cửa, ánh mắt của người bán hàng lẫn Quý Duyệt Phong liền lập tức dừng ngay trên người cô. Nhất là Quý Duyệt Phong, đôi mắt giống như nhựa cao su dán chặt lấy cơ thể cô, thậm chí một phần một giây cũng không chịu ly khai.
Bị nhìn chăm chú như vậy khiến cho Tần Nhuế có chút ngượng ngùng, trên mặt bắt đầu hơi hơi nóng lên. Phải biết rằng, Tần Nhuế là người luôn trải qua nhiều chuyện đại sự, cho dù là đối mặt với các quan chức quốc gia cấp cao cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Lúc này chỉ bởi vì ánh mắt chuyên chú của Quý Duyệt Phong mà ngượng ngùng.
"Quả nhiên đúng như em nghĩ, Nhuế Nhuế mặc kiểu này rất hợp!" Quý Duyệt Phong lôi kéo Tần Nhuế đứng trước gương, chiều cao của cả hai không chênh lệch là bao, mặc cùng áo lông cổ ngắn màu trắng cùng quần bò màu lam, lại không lựa chọn giày cao gót mà tuỳ ý tìm hai đôi giày thể thao mang vào. Trang phục như vậy so với quần áo đơn giản mà các nàng vừa mặc khi nãy mà nói Quý Duyệt Phong cùng Tần Nhuế nhìn qua trông giống như sinh viên vừa tốt nghiệp, trẻ hơn vài tuổi. "Ách...Nhìn qua không thấy lạ sao?" Tần Nhuế nhìn mình trong gương, nhíu mày nói. Cô cảm thấy mình là thặng nữ (gái ế) đã 27 tuổi, còn mặc như vậy để trông trẻ ra, thật sự có chút có lỗi với các bạn trẻ.
"Ân, hừ? Nhuế Nhuế cảm thấy lạ sao? Nhất định là thiếu cái này." Quý Duyệt Phong nói xong, đến quầy bán giày chọn đôi giày cao gót đặt trước mặt Tần Nhuế, đó là một đôi giày cao gót khoảng chừng tám cm, không mang nhiều kiểu cách, cũng không quá cong, toàn bộ bề mặt chỉ phối hợp hai màu vàng trắng, bên cạnh ngọn đèn vàng chiếu rọi lên, nhìn qua hết sức chói mắt.
"Vị tiểu thư quả thật rất có mắt nhìn, đây là giày cao gót phiên bản giới hạn năm nay của công ty. Cả nước chỉ có 999 đôi, mà đôi này là đôi cuối cùng của công ty." Nhìn thấy Quý Duyệt Phong chọn giày, nhân viên bán hàng cực kỳ nhiệt tình giới thiệu. Dù sao đôi giày giá xa xỉ nếu được bán đi, doanh thu ít nhất có thể bằng nửa năm tiêu thụ.
"Xem ra ánh mắt của em không sai, Nhuế Nhuế chị tới thử xem, đôi giầy này nhất định hợp với chị." Quý Duyệt Phong cười nói, sao đó không chờ Tần Nhuế trả lời, liền hạ eo, ngồi xổm xuống trước mặt Tần Nhuế, thay cô cởi đôi giày thể thao đang mang ra, đem đôi giày cao gót mang vào chân Tần Nhuế.
Ngón tay của Quý Duyệt Phong tuy rằng mang theo một ít hơi lạnh, nhưng lại không thể so sánh được với động tác ôn nhu của nàng. Mắt thấy nàng vì mình cởi giày, sau dùng tay nâng lên một chân chậm rãi giúp mình mang giày cao gót. Cho dù chỉ là một động tác đơn giản nhưng biểu tình trên mặt nàng cực kỳ chuyên chú, sợ gây cho mình cảm giác không thoải mái. Tần Nhuế ngẩng đầu tầm mắt hướng nhìn Quý Duyệt Phong vì mình mang giày phản chiếu bên trong kính, sườn mặt tuyệt đẹp của nàng cứ như vậy hiện ra trước mắt, cô đứng ở nơi đó còn nàng dùng một loại tư thái gần như hèn mọn ngồi xổm xuống. Trên mặt Quý Duyệt Phong giờ khắc này tràn đầy nụ cười thoả mãn, tựa hồ nàng thập phần hưởng thụ vì cô mà phục vụ.
Tiếng lòng hung hăng xúc động. Tần Nhuế nghĩ có lẽ trên đời này, chỉ sợ không bao giờ tìm được người giống như Quý Duyệt Phong, chỉ cần giúp mình mang giày có thể thoả mãn như vậy. Thay cô mang giày xong, thời điểm nàng đứng lên Tần Nhuế thiếu chút nữa không thể khắc chế bản thân mình đem nữ nhân trước mặt ôm vào lòng.
"Nhuế Nhuế chị nhìn này, mang vào thật sự rất hợp." Quý Duyệt Phong cười tủm tỉm nói, đồng thời bước sang một bên cho Tần Nhuế soi gương. Mang đôi giày cao gót 8 cm khiến cho Tần Nhuế liền cao hơn Quý Duyệt Phong. Tuy rằng đôi giày có chút chặt lẫn rất cao nhưng cũng không không gây cảm giác khó chịu, đau chân. Quả nhiên phiên bản giới hạn đều có giá trị của nó.
Tần Nhuế quay người lại, hướng Quý Duyệt Phong gật đầu xem như đồng ý với nàng.
"Cô còn muốn chọn gì nữa không?"
"Có, đương nhiên là có, người ta muốn mua thật nhiều thật nhiều quần áo để mặc. Hai năm qua mỗi ngày đều mặc trang phục ngục giam xấu xí kia, người ta có lẽ đã quên bộ dáng mình mặc váy ra sao rồi."
Quý Duyệt Phong nói xong, liền chọn vài chiếc váy ngắn đi vào phòng thay đồ. Tần Nhuế nhìn thấy nàng hành động như vậy chỉ có thể cười lắc đầu. Cô chỉ biết nữ nhân này sẽ không đơn giản chọn một bộ trang phục. Quả thật sau đó toàn bộ cửa hàng trở thành phòng thay quần áo của Quý Duyệt Phong.
Vốn nàng chỉ cần để lộ gương mặt của mình cũng đủ hấp dẫn người khác, cho dù nàng mặc trang phục gì đi nữa cũng đều có thể khống chế người khác làm theo yêu cầu của nàng. Chỉ trong chốc lát, xung quanh cửa hàng quần áo bị nhiều người vây quanh đứng nhìn Quý Duyệt Phong. Không ít người đoán rằng nàng là người mẫu, không thì chính là tân binh được công ty lớn huấn luyện chuẩn bị cho ra mắt công chúng.
"Nhuế Nhuế, thế nào?" Từ phòng thay đồ bước ra, Quý Duyệt Phong đứng trước mặt Tần Nhuế, chỉ là không đợi Tần Nhuế khen ngợi, mọi người xung quanh liền kinh diễm cảm thán. Lúc này Quý Duyệt Phong sớm đã thay một bộ quần áo tươi mát, phù hợp với phong cách ăn mặc ngày thường của nàng.
Chiếc váy ngắn màu đen bó sát người bao vây lấy thân thể của nàng, lộ ra hai cánh tay ngọc tinh tế trắng nõn, bả vai mượt mà cùng chiếc cổ trắng mịn gần như trong suốt. Mỗi tấc da thịt toả sáng như viên kim cương, nhìn xuống một chút chính là cặp đùi xinh đẹp cùng đôi chân thon dài thẳng tắp, không mang theo vết sẹo hay bất kỳ tỳ vết nào.
Từ xa nhìn lại có thể tưởng tượng được đôi tay khi chạm vào cặp đùi kia mang một loại cảm xúc khó tả ra sao. Chẳng qua, cảm giác như vậy Tần Nhuế sớm đã thưởng thức qua rất nhiều lần. Lúc này trên chân Quý Duyệt Phong mang đôi giày cao gót bằng da năm cm, bởi vì bộ dáng thục nữ gợi cảm này của nàng mà mang theo không ít rạng rỡ.
"Cũng không tệ lắm." Tần nhuế thản nhiên trả lời, có chút thời điểm, cô luôn hy vọng Quý Duyệt Phong có thể bớt xinh đẹp một ít, không cần phải đi đến đâu cũng đều khiến nhiều người vây quanh hướng nhìn. Nữ nhân này quả thật rất thu hút người khác, xem ra về sau hẳn nên quản nghiêm một chút để tránh nàng đem hồn người khác câu dẫn về nhà.
"Ngô, vậy mua nga." Quý Duyệt Phong nhìn Tần Nhuế tựa hồ không còn hứng trí, vội vàng đi vào phòng thay đồ đem quần áo cởi ra sau đó mặc vào bộ trang phục ban đầu giống y hệt của Tần Nhuế, liền đi tới bàn thu ngân đợi Tần Nhuế tính tiền. Hai người trừ bỏ quần áo cùng giày đang mặc trên người Tần Nhuế ra, còn lại có hơn mười kiện quần áo khác, cùng hai đôi giày đều mua cho Quý Duyệt Phong.
Mắt thấy Tần Nhuế lấy ra thẻ Kim Hoàng Sắc trực tiếp đưa cho nhân viên thu ngân, ánh mắt không rung động liền trực tiếp bấm mật mã trả tiền, Quý Duyệt Phong phát giác mình giống như tiểu bạch kiểm, còn Tần Nhuế chính là phú bà bao dưỡng mình. Bất quá, với những gì diễn ra trước mắt tựa hồ cũng thật là như vậy a.
Dù sau, hiện tại Quý Duyệt Phong vừa mới ra tù, nghèo rớt mồng tơi. Cứ việc nói nàng trước kia chính là đại tỷ hắc bang, hay là Quý Thị Tổng Tài đi nữa, nhưng nàng hiện tại so với người ăn xin ven đường còn muốn cùng cực hơn, sợ ngay cả một phân tiền cũng không có. Nghĩ như vậy, Quý Duyệt Phong nhìn túi to túi nhỏ quần áo rút cổ vào, thấy Tần Nhuế cầm một nửa túi quần áo nhấc chân bước đi, nàng liền chạy nhanh đuổi theo.
"Ngô! Phú bà Nhuế Nhuế chờ người ta với! Tuy hiện tại chị bao dưỡng em! Nhưng mà về sau em kiếm được tiền, em sẽ bao dưỡng lại chị a!"
Chỉ là Quý Duyệt Phong càng kêu Tần Nhuế, đối phương bước đi càng nhanh.....
-Hết Chương 58-