Chuyển ngữ: Wanhoo
Đi trong tuyết rất khó, vừa đi vừa thở hổn hển mà chưa đi được bao xa.
Ninh Thư không hiểu nổi tại sao ông chú lại dẫn bọn cô ra ngoài, không làm nhiệm vụ nữa à?
Ninh Thư kéo vali nhìn ông chú y tế đi đằng trước. Rốt cuộc phải đi đến khi nào, cứ thế này bao giờ mới có thể rời đi.
Xung quanh trắng xoá không thấy điểm dừng, chỉ nhìn thôi cũng tuyệt vọng.
Nhất là khi ở trong tuyết lâu quá dễ sinh quáng tuyết dẫn đến mù mắt.
Ninh Thư từng tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nên cũng gọi là khoẻ, cố gắng đi được, người khác thì không được như cô.
Đi trong tuyết mãi không nhấc được chân, đi vô cùng tốn sức.
Phàn Tuấn Dương kêu khổ hộ cả câu lạc bộ: “Nghỉ một lát được không thầy, chúng em mệt quá.”
Ông chú sờ viên đá trong túi, hờ hững nói: “Mới đi được bao lâu, chưa đi được một dặm đã không đi nữa.”
“Nghỉ một chút rồi đi tiếp đi thầy, bọn em không bước chân nổi.” Lư San San đấm chân: “Xin thầy đó.”
“Ừ.” Ông chú gật đầu: “Nghỉ ngơi tại chỗ, lát nữa đi tiếp.”
Lư San San bỗng mỉm cười, ngồi nghỉ trên vali.
Ninh Thư thở phào, cuối cũng cũng dừng lại.
Mọi người ngồi xuống thở hổn hển, kêu ca.
Trời tối dần, trông có vẻ sắp lại sắp có tuyết.
Phàn Tuấn Dương ngửa mặt nhìn trời, buồn bã đành nhìn sang ông chú.
Ông chú nói: “Tôi đi kiểm tra xung quanh, cô cậu đợi ở đây.”
“Thầy đi đâu thế?” Lư San San đứng bật dậy: “Em đi cùng với thầy nhé.”
Ninh Thư đấm chân, đến ạ Lư San San mệt tái mặt vẫn muốn chạy theo.
“Không cần, tôi đi một lúc sẽ trở về.”
Lư San San nói: “Nhưng tuyết sắp rơi rồi.”
Lư San San nói thì trời cũng thổi gió rét xen lẫn vài bông tuyết.
“Tôi nói là đợi ở đây.” Ông chú quay đi, gió lạnh thổi bay góc áo anh ta, anh ta biến mất dần trong gió tuyết.
Ông chú đạp đống tuyết, viên đá cầm trong tay nhúc nhích kêu tiếng lảnh lót.
Có cánh tay thò ra, phần người bị tuyết vùi.
Một linh hồn trong gió tuyết đang vơ tuyết ăn hùng hục trông có vẻ vô cùng đói.
Đây là Lâm Hạ chạy ra ngoài và đã chết trong trời tuyết.
Linh hồn bị gió tuyết tàn phá càng thêm mỏng manh như sắp bay biến.
Viên đá giật giật khi thấy linh hồn, linh hồn trong suốt bị đá hút mất.
Ông chú cất đá vào túi rồi trở về.
Ông chú về đến nơi, mọi người như nhìn thấy cứu tinh, Phàn Tuấn Dương nói ngay với anh ta: “Chúng ta phải làm sao đây thầy, tuyết rơi ngày một nhiều, chúng ta sẽ chết rét ngoài trời mất.”
“Cậu tính thế nào? Cậu muốn đi mà không có kế hoạch gì?” Ông chủ lạnh lùng phủi bông tuyết đậu trên vai mình.
Phàn Tuấn Dương nói: “Tuyết càng ngày càng rơi nhiều, chúng ta tìm nhà trọ khác.”
“Nhưng quanh đây không có nhà nào.” Lư San San nhìn quanh, cảm thấy đau mắt nên dụi một cái.
Gió thổi mạnh dần, có một số người môi tím bầm trông rất không ổn.
Ninh Thư cảm thấy gió lạnh như lùa vào vết nứt xương, thật sự lạnh thấu xương.
Cô tu luyện Tuyệt Thế Võ Công vẫn sắp không chịu nổi huống hồ là những người khác.
“Lạnh quá.” Lư San San xoa cánh tay nói với ông chú: “Tuyết cứ rơi không ngừng thì chúng ta không vượt qua được một đêm.”
795 đi đến bên cạnh Ninh Thư, nói: “Cô nhìn dáng vẻ của Lư San San kìa, chắc chắn là muốn đại ca cởϊ áσ khoác cho cô ta.”
Ninh Thư liếc nhìn 795: “Anh nhỏ nhen thế, sao hẹp hòi với phụ nữ quá vậy, cho tí khí phách của đàn ông đi nào. Với cả có khoác áo cho phụ nữ thì đó cũng là phong độ được chưa.”
“Chẹp chẹp…” 795 bật cười: “Cô biết cô ta là ai không?”
Ninh Thư hỏi: “Cô ta là người cổ đại à?” Lư San San là tên của cô ta, số hiệu của cô ta là 496.
795 nói: “Quên đi, người hiện đại đấy, cảm thấy mặc đồ cổ trang trông nai hơn.”
Ninh Thư thờ ơ: “Hạnh hoẹ với một người phụ nữ vậy làm gì.”
795 bĩu môi: “Chúng ta vẫn sẽ trở về.”
Quả nhiên sau một hồi đắn đo, Phàn Tuấn Dương nói với ông chú: “Chúng ta về đi thầy.”
“Ừ.” Ông chú ừ lạnh lùng xoay người trở về.
Mọi người cạn lời, lại đi về?
“Về là chết, tôi thà chết rét cũng không về.” Một số người ôm tay run bần bật phản đối.
Phàn Tuấn Dương mất kiên nhẫn nói: “Các cậu thích ở lại thì ở, muốn về thì về.”
“Cậu đưa chúng tôi đến nơi khỉ ho cò gáy này làm chết bao nhiêu người lại tỏ thái độ thế à. Phàn Tuấn Dương cậu là cái thằng hèn.” Một số người không hài lòng về thái độ của Phàn Tuấn Dương.
Phàn Tuấn Dương vò đầu phiền não: “Thế các cậu muốn sao, chuyện đã vậy rồi muốn về cùng tôi thì về.”
Ninh Thư giơ tay: “Tôi muốn về.”
Mấy người cũng bảo muốn về, con người bị ảnh hưởng bởi số đông, thấy nhiều người đi về thì dù không muốn cũng bị dao động.
Giờ lại phải thất tha thất thểu chống gió trở về.
Ninh Thư đến chết, rõ ràng đang làm chuyện vô ích nhé.
Đi chưa xa, mọi người trở về đến cửa nhà bà lão khi trời đã tối đen.
“Cô cậu đi rồi sao lại trở về?” Bà lão mở cửa thấy đám người lập tức ghét bỏ: “Về làm gì?”
“Quả thật là thời tiết thế này chúng cháu đi không nổi, đành phải trở về. Xin bà cho chúng cháu một nơi che mưa che gió.” Phàn Tuấn Dương cầu xin chân thành.
“Nói hay nhỉ, trước đó còn đòi cướp vòng của cháu tôi, hay cô cậu định gϊếŧ bà cháu tôi?” Bà lão cảnh giác.
“Không có chuyện đó đâu bà.” Phàn Tuấn Dương nói: “Cháu chỉ muốn xem vòng của Tiểu Lan, chưa từng định cướp của em ấy.”
“Tôi không tin cô cậu.” Bà lão vẫn đề phòng.
“Bà ơi, bà cho họ ở trong phòng chứa củi đi ạ.” Tiểu Lan khuyên không có cảm xúc, đôi mắt không có điểm dừng.
Gọi là phòng thực chất chỉ là cái lán lùa gió bốn phía, không thể chắn gió tuyết.
Mọi người rất bực bội, đi đi về về vất vả chỉ được ở trong lán hứng gió, kém xe đãi ngộ lúc trước.
Phàn Tuấn Dương nói chuyện với bà lão: “Bà cho chúng cháu nơi trú chân là được, cho chúng cháu ở trong phòng khách đi bà.”
Mãi sau đó Phàn Tuấn Dương phải uy hϊếp mới được bà lão cho họ vào nhà.