Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư yên lặng nhìn ông chú thò bàn tay đeo găng vào trong bụng cắt dạ dày kiểm tra tỉ mỉ.
Ghê quá, Ninh Thư lặng lẽ nuốt nước miếng.
Trương Gia Sâm bên cạnh hỏi Ninh Thư: “Cô thấy ai là hung thủ?”
Ninh Thư lạnh nhạt: “Ai cũng bị tình nghi.”
Bao gồm cả cô và Mai Tử Khanh ở cùng phòng người chết. Biết đâu chừng là cơ thể này gϊếŧ cô ta khi cô chưa nhập vào.
Cũng có thể là người trong phòng gϊếŧ, cũng có thể là Phan Thần chủ nhân của cây bút.
Tóm lại là có vô số khả năng nên không khẳng định được ai.
Ninh Thư nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh có mấy hộ, rất yên lặng, thỉnh thoáng có vài tiếng chó sủa.
Quanh đây không một bóng người.
Tại sao chủ nhiệm câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương lại chọn dã ngoại xa thế này?
Ninh Thư nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao người chết đầu tiên lại nằm cạnh mình.
Chết không theo một thứ tự, quy luật nào...
Bất cứ thành viên nào cũng là kẻ tình nghi lại cũng nằm trong vòng nguy hiểm.
Trương Gia Sâm nheo mắt: “Có khi nào là ma quỷ giở trò không?”
“Chắc là không phải ma quỷ đâu.” Mai Tử Khanh lắc đầu: “Tôi có khả năng ngoại cảm, quanh đây không có từ trường lạ.”
Ninh Thư ngạc nhiên nhìn Mai Tử Khanh, không ngờ cô ấy có bản lĩnh đó.
Ninh Thư nghĩ rồi bấm chảy máu ngón tay Trương Gia Sâm, lẩm bẩm thần chú bôi máu lên mắt.
“Hờ, cơ thể của anh không phải trai tân.” Ninh Thư chê bai lau máu trên mắt, mất công không thấy gì.
“Quanh đây rất bình thường, người này bị con người gϊếŧ.” Ông chú hờ hững: “Vứt thi thể ra ngoài.”
Ông chú tháo găng tay vứt vào thi thể rồi xịt um tùm khử khuẩn lên tay.
“Chuyện gì thế này?” Bà lão có mái tóc bạc phơ, mặt chi chít đồi mồi, lưng còng đi ra từ căn nhà chính bên cạnh.
Đi theo bà lão có cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Cô gái mặc áo bông dày, níu tay áo bà lão. Cô gái có đôi mắt lạ, tròng đen bé xíu, tròng mắt còn lại màu xám tro, đôi mắt như bị phủ lớp màn mỏng.
“Đây, đây là...” Bà lão nghiêng ngả sợ hãi khi thấy thi thể bị rạch bụng trên bàn: “Cô cậu làm gì thế này?”
“Cô cậu đi đi, nhà tôi không chào đón cô cậu.” Bà lão hoảng hốt.
Cô gái siết tay áo bà lão: “Sao thế bà ơi?”
“Sao cô cậu lại gϊếŧ người trong nhà tôi. Cô cậu đi đi, cô cậu sẽ gặp báo ứng.” Bà lão chống gậy.
Cô gái siêu cấp Lư San San giải thích nhỏ nhẹ: “Bà ơi chúng con không gϊếŧ người này.”
Bà lão xua tay nguầy nguậy, kiên quyết: “Tôi không cần biết, tóm lại cô cậu không được ở nhà tôi nữa.”
Lư San San nhăn mày nói với cô gái mù: “Em ơi, tuyết rơi dày thế này bọn chị không đi được. Bọn chị không gϊếŧ người này, em xin cho bọn chị ở lại đây với.”
Cô gái kéo áo bà: “Bà cho họ ở lại đi, nhà mình chưa từng có nhiều người đến vậy.”
Bà lão nôn nóng: “Con không thấy họ làm gì thôi.”
Lư San San nói: “Bọn con trả gấp năm lần tiền thuê trọ.”
Cô gái hớn hở: “Bà ơi, có tiền này con được đi viện chữa mắt rồi.”
Bà lão thở dài cam chịu.
Lư San San giơ tay chữ V với ông chú y tế nhưng ông chú vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm tay mình, không cho phép kẽ nào dính bẩn.
Ninh Thư quan sát kĩ hai bà cháu. Hai bà cháu là chủ nhà, nghe nói cháu gái bị mù bẩm sinh, sinh ra đã không nhìn thấy gì. Bố mẹ đi làm ăn xa nhiều năm rồi không trở về.
Cũng không có tin tức, không biết chết rồi hay thế nào.
Chồng bà lão cũng chết lâu rồi.
Hai bà cháu nương tựa nhau mà sống.
Phàn Tuấn Dương chọn nhà này vì là nhà duy nhất quanh đây có hai tầng, đủ cho câu lạc bộ hơn ba mươi người.
Tuy nhà hai tầng nhưng rất cũ.
Ông chú lạnh nhạt: “Vứt thi thể ra ngoài.”
Ninh Thư không dám nhìn vào cái xác moi lòng, cô kéo thi thể, Mai Tử Khanh giúp một tay: “Tôi giúp cô.”
Hai người thất tha thất thểu giẫm vào tuyết kéo xác ra chân tường trong sân.
Ninh Thư nhồi tuyết vào bụng cái xác, lại lấp thi thể dưới tuyết. Làm vậy sẽ giảm tốc độ thối rữa.
Mai Tử Khanh đắp tuyết lên thi thể, hỏi Ninh Thư: “Cô nghĩ người tiếp theo là ai?”
“Không đoán được.” Không biết hung thủ gϊếŧ người bằng cách nào cũng không hiểu tại sao phải gϊếŧ người.
Không biết động cơ gây án, không biết mánh khoé gϊếŧ người, tất cả mọi người đều là kẻ tình nghi.
Ninh Thư xoa tuyết lau máu dính tay, chợt hỏi Mai Tử Khanh: “Cô nói cô có khả năng ngoại cảm, cô có nhìn thấy hồn ma không?”
Mai Tử Khanh lắc đầu: “Không, không cảm nhận được gì.”
Con người có linh hồn, hồn ma biến mất nhanh vậy ư?
Ninh Thư mơ hồ, mình kém thông minh vậy à?
Tuyết rơi ngày một dày, chỉ một lúc tuyết đã đậu đầy người Ninh Thư và Mai Tử Khanh.
Mai Tử Khanh kéo Ninh Thư vào nhà, có mấy người ngồi bàn tròn trong nhà chính.
Tất cả đều là người thực thi nhiệm vụ, hiện đang bàn việc.
Ai cũng có suy nghĩ, lý giải riêng.
“Ối trời, tôi bức bối đến nhiệt cả miệng.” Một nam sinh bịt miệng kêu ca.
Nam sinh nhìn sang Ninh Thư: “Nghe nói nước bọt của con gái chữa được nhiệt miệng.”
Ninh Thư lắc đầu: “Không có căn cứ khoa học.”
Tại sao lại nói về nhiệt miệng trong khi đang thảo luận nghiêm túc?
Rõ ràng Lư San San đẹp hơn, không hỏi xin nước bọt của Lư San San mà hỏi cô làm gì. Chẳng lẽ cơ thể này cũng rất xinh?
Nhìn điệu bộ cà trớn đó là biết anh ta mang số hiệu 795 chửi Lư San San là kỹ nữ.
795 nói với Ninh Thư: “Cho tôi một ít nước bọt của cô được không? Tôi đau quá, nhiệt lưỡi chạm là đau.”
Ninh Thư phiền không chịu được, khạc một cái nhổ đờm ra bàn: “Liếʍ đi.”
795: …
Những người khác: …
Ông chú đằng đằng sát khí nhìn Ninh Thư: “Lau sạch.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư rút giấy lau sạch đờm, 795 cũng không xin nước bọt của cô nữa.
Trương Gia Sâm sóng mắt thâm trầm nhìn Ninh Thư, không biết nghĩ gì trong lòng.
“Á…”
“Có người chết…”