Chuyển ngữ: Wanhoo
Các nữ sinh ôm nhau sợ hết hồn hết vía, trong phòng chỉ có Ninh Thư và Mai Tử Khanh bình tĩnh.
Ninh Thư lấy bút và sổ trong balo của mình ghi lại thông tin của người chết.
Bao gồm họ tên và trạng thái tử vong xem xem có manh mối nào không.
Ninh Thư quan sát cẩn thận, tìm thấy bút lông có khắc tên “Phan Thần”.
Là thành viên nam của Câu lạc bộ Quốc Hoạ.
Nam sinh vào phòng nữ sinh bằng cách nào? Cửa khoá không thể mở từ ngoài, hay có đồng bọn trong phòng?
Chăn gối không xộc xệch, bút chọc vào mắt mà sao cô ta không giãy giụa. Không loại trừ khả năng gϊếŧ xong có người chỉnh lại.
Sáu nữ sinh trong phòng này không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Ngủ sâu vậy ư?
Ninh Thư khịt mũi, hay phòng này bị thổi khói thuốc mê?
Hoặc là bị bỏ thuốc.
Mai Tử Khanh lắc đầu với Ninh Thư.
Tiếng gõ cửa “Đùng đùng đùng” liên tiếp.
Ngoài cửa ồn ào: “Có chuyện gì thế, mở cửa ra đi.”
Mai Tử Khanh định mở cửa mà Ninh Thư cản: “Khoan đã, tôi chưa mặc quần.”
Ninh Thư mặc quần.
Mai Tử Khanh mở cửa, sinh viên trẻ ùa vào như ong vỡ tổ. Nhìn thấy người chết cắm bút lông ai ai cũng sợ tái mặt, con gái thì hét toáng.
Nam sinh đi đầu điển trai có sợ nhưng bình tĩnh hơn các bạn.
Cậu ta là chủ nhiệm câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương, là người đề xuất chuyến đi này.
“Chết, chết người...”
“Dã man quá.”
Ba mươi mấy người chen nhau trong phòng nhưng khu vực gần giường trống trải, không ai dám lại gần.
“Thầy đến.”
Ông chú mặc áo măng tô đen lại gần thi thể, đeo găng tay bác sĩ rút cây bút.
Lúc rút ra một ít máu bắn lên người Ninh Thư đứng cạnh thi thể.
Ninh Thư: ...
Ông chú kiểm tra thấy tên Phan Thần thì hỏi: “Ai là Phan Thần?”
“Em...” Nam sinh da trắng có gương mặt thanh tú, trông yếu đuối lắp bắp: “Em không gϊếŧ người.”
Ông chú y tế sờ đầu bút, rút một cái kim ở trong bút ra. Ông chú nheo mắt quan sát cái kim.
Ninh Thư ghi lại chi tiết ấy. Đây là kim may bình thường, cắm vào đầu bút thế thì tiễn người đi chết nhanh hơn.
Ông chú liếc mắt qua quyển sổ của Ninh Thư, không nói gì.
“Không phải em, em không gϊếŧ người.” Phan Thần lắc đầu nguầy nguậy: “Đồ vẽ cất chung một chỗ, ai cũng lấy được nên lấy phải bút của em.”
Phan Thần đỏ gay mặt liên tục trình bày.
Cậu ta không cả dám nhìn thi thể trên giường đất.
Ông chú nói hờ hững: “Đưa thi thể xuống.”
Sinh viên nghe thấy phải đưa thi thể ra ngoài là sợ hãi chen nhau chạy ra khỏi phòng.
Ông chú nói với Ninh Thư định chạy: “Dọn đi.”
“→_→ Em là con gái không mang nổi.
Ông chú tháo găng tay dính máu vứt ra ngoài cửa sổ, đi ra ngoài.
Ninh Thư: ...
Tại sao luôn là cô chịu khổ.
Ninh Thư vất vả vác thi thể xuống dưới nhà. Vác người chết sợ quá.
Ninh Thư đánh giá cao bản thân, cơ thể này không luyện Tuyệt Thế Võ Công nên yếu. Vác ra đến sân đã mệt bở hơi tai.
Tuyết ngoài sân lún ngập chân, tuyết vẫn bay đầy trời. Thời tiết này bọn cô không lái xe rời khỏi đây được.
Sao lại chết tiệt thế nhỉ, đúng thật là muốn chết cho bằng được.
Ninh Thư bước từng bước khó nhọc đặt thi thể dựa tường ngoài sân.
Nữ sinh mặc đồ ngủ bông dày, con mắt bị chọc thủng lỗ đen, con mắt khác trợn trừng rất đáng sợ.
Ninh Thư cởϊ áσ của cô ta kiểm tra xem có vết thương bên ngoài nào khác không.
“Cô bị ngu à?” Giọng ông chú vang sau lưng: “Tôi bảo cô vác xuống, đâu bảo cô vác ra sân.”
“Tuyết rơi dày thế này sẽ che lấp thi thể. Có muốn vứt ra sân cũng phải đợi tôi giải phẫu xong.”
Ninh Thư: ...
Ninh Thư bất lực cùng cực, tại anh ta không nói rõ được chưa?
Không mang ra ngoài chẳng lẽ để trong nhà ngủ với xác chết?
Ninh Thư lại xốc thi thể lên vai vác vào phòng khách.
Phòng khách đơn sơ chỉ có một cái bàn ghép từ mấy tấm ván và bốn băng ghế. Nhiều người không có ghế ngồi phải đứng.
Thấy Ninh Thư lại vác xác về, họ luôn miệng bảo: “Đừng để trong đây, chúng tôi sợ.”
Các bạn nữ sợ phát khóc.
Ninh Thư vác năm mươi cân xuống dưới nhà ra ngoài sân lại vác vào nhà, vác còng cả lưng.
Mệt quá.
“Chúng ta phải làm sao đây thầy, hay là báo cảnh sát đi.” Chủ nhiệm câu lạc bộ Phàn Tuấn Dương mặt mày tái mét, run run con ngươi hỏi ông chú.
Cậu ta đang cố gắng gượng.
“Tuyết phủ kín núi, báo cảnh sát chưa chắc đã lên được đây. Vả lại trong núi sóng yếu không điện thoại nào gọi được.” Một nữ sinh xinh đẹp nhìn ông chú: “Thầy nói xem phải làm sao?”
Ông chú chỉnh mắt kính: “Có cần tôi bón cơm cho cô ăn không?”
Nữ sinh đỏ mặt, không nhịn được nói: “Em đây thầy.”
Ông chú vẫn lạnh lùng.
Nhìn cô gái xinh đẹp, Ninh Thư đoán là cô gái siêu cấp. Vào nhiệm vụ nâng tầm nhan sắc cơ thể này, thành ra cơ thể này rất đẹp.
Khá nhiều bạn nam nhìn cô ta nhưng cô ta chỉ nhìn ông chú y tế.
Ông chú sai Ninh Thư: “Đặt thi thể lên bàn.”
Ninh Thư: Sao lại là tôi.
Trong nhà đầy người, sao cứ bắt con gái lao động tay chân.
“Để em.” Một nam sinh đứng dậy vác thi thể dưới đất lên bàn.
“Cảm ơn.” Ninh Thư cảm ơn.
Nam sinh mỉm cười: “Không cần, chúng ta biết nhau mà.”
Đậu má, chắc chắn là Trương Gia Sâm.
Ông chú cầm kéo phẫu thuật cắt áo thi thể. Phanh cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tái trắng với hai quả đào nở nang.
Một số nam sinh đỏ mặt lén nhìn. Song là xác chết nên khỏi nói cũng biết xoắn xuýt thế nào.
Ông chú cầm dao mổ loé sáng rạch bụng từ dưới lên trên.
Ông chú đeo găng tay vừa rạch thịt vừa lọc da, lột xoẹt lớp da ra. Xương sườn dính thịt máu đỏ, lục phủ ngũ tạng lồ lộ trước mặt mọi người.
Mọi người: ...
“Oẹ...”
Một số người vừa nôn thốc nôn tháo vừa sợ hãi chạy lên tầng.
Ninh Thư giật mí mặt, cái người này vẫn khủng bố như ngày nào.
Ai cũng nhập vào cơ thể người khác nhưng người này dùng chính cơ thể thật sắm vai thầy dạy vẽ.
Thành viên câu lạc bộ còn tin tưởng anh ta là thầy giáo.
Thầy giáo trường nào mà biếи ŧɦái không hề quan tâm sinh viên thế này?