Chuyển ngữ: Wanhoo
Diễn viên đọc thoại cãi nhau nhảm này còn có hồn, để mà nhìn chữ không thì thật sự rất nhảm.
Vậy nên nhà đầu tư không đọc nổi kịch bản chứ đừng nói là thương lượng giá.
Nhưng giới giải trí không có kịch bản nào đặc sắc, họ định mua kịch bản với giá rẻ, biết đâu gặp thời kịch bản này nổi tiếng thì sao?
Dương Vũ Huy cảm thấy bị sỉ nhục, sửng cồ vì giá bán quá thấp. Ba đồng bạc còm lại định mua kịch bản nổi tiếng cả nước, mơ tưởng!
Dương Vũ Huy không bán, giữ lại nay mai tự quay phim này. Để cho những kẻ thiển cận này xem sau này phim có nổi không.
Dương Vũ Huy nhất quyết không bán nhưng thật lòng có sốt ruột, lại càng khó chịu khi gặp cặp đôi kia.
Dương Vũ Huy chọn kịch bản khác, cổ đại khó bán thế thì bán hiện đại.
Cứ tưởng có hệ thống là thuận buồm xuôi gió, nào ngờ gặp phải người mắt mù.
Trong thời gian gõ kịch bản khác, Dương Vũ Huy lại bán vài bài hát.
Vì Dương Vũ Huy từng viết vài bài nổi tiếng giúp ca sĩ vụt sáng, có rất nhiều ca sĩ và công ty tìm đến Dương Vũ Huy khiến Dương Vũ Huy lấy lại một chút tự tin.
Ninh Thư nheo mắt, vậy tới đây Dương Vũ Huy định làm gì?
Lý Tân Trạch thấy Ninh Thư nhìn chằm chằm Dương Vũ Huy thì khó chịu hỏi: “Em nhìn gì đấy?”
Ninh Thư nói thờ ơ: “Anh không cảm thấy Dương Vũ Huy kia lạ lắm à?”
“Lạ thì sao, sáng tác được vài bài hát thôi mà.” Lý Tân Trạch đăm chiêu, bởi vì công ty phát hành bài hát Dương Vũ Huy sáng tác là kỳ phùng địch thủ của công ta nhà anh ta.
Nhà anh ta muốn công ty kia phá sản, thâu tóm đối phương.
Nhờ vài bài hát của Dương Vũ Huy nên công ty kia vượt lên, công ty nhà họ Lý bị đè đầu.
Vậy nên Lý Tân Trạch rất ghét Dương Vũ Huy.
“Sáng tác vài bài hát vẫn chỉ là thằng rẻ rách, tưởng mình giỏi lắm không bằng.” Lý Tân Trạch nói thế nhưng thật ra cũng lo.
Lý Tân Trạch không biết công ty nhà mình sắp phát hành bài hát mới. Sợ bị lộ nên công ty giữ bí mật tuyệt đối, đợi thu xong mới tuyên truyền.
Ninh Thư nói: “Anh không thấy Dương Vũ Huy như biến thành người khác à. Trước kia anh ta không nổi tiếng, không mấy thông minh, lên đại học chỉ là sinh viên bình thường, đột nhiên sáng tác được bài hát hay như vậy?”
Lý Tân Trạch sờ cằm: “Ý em là có người viết hộ nó?”
Ninh Thư nhún vai: “Ai mà biết?”
Lý Tân Trạch suy tư không biết suy nghĩ gì.
Lý Tân Trạch đưa Ninh Thư đến sân ký túc, nói với Ninh Thư: “Nhớ gọi điện nhắn tin cho anh đấy.”
Ninh Thư ừ rồi đi lên tầng.
Nhìn Ninh Thư lên tầng rồi Lý Tân Trạch mới ra về.
Về phòng, Ninh Thư bật máy tính hack máy Dương Vũ Huy, phát hiện Dương Vũ Huy không chỉ viết bài hát mà còn viết kịch bản.
Lần này Dương Vũ Huy viết phim “Chung Cư Tình Yêu”.
“Chung Cư Tình Yêu” là phim tình cảm hài, các nhân vật tươi vui, là bộ phim có lượng người xem cũng như lượt tìm kiếm rất cao.
Dương Vũ Huy mà bán kịch bản này đảm bảo thành công lớn.
Ninh Thư mím môi, không thể để kịch bản này vào tay Dương Vũ Huy.
Ninh Thư ung dung đợi Dương Vũ Huy gõ được kha khá sẽ lại hack bản thảo của cậu ta.
Ninh Thư cũng viết và gửi cho công ty nhà họ Lý một vài bài hát bất hủ khác.
Dương Vũ Huy muốn giữ lại những bài hát bất hủ, đảm bảo sẽ bất ngờ lắm khi biết có người đã tung bài hát này trước mà còn có người hát rồi.
Lại có email mới, là thư của công ty nhà họ Lý, họ nói vô cùng thích kịch bản phim “Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ”, muốn gặp mặt thương lượng giá cả với Ninh Thư.
Tất nhiên Ninh Thư sẽ không gặp, cô chỉ đòi giá mười mấy nghìn tệ cho kịch bản này.
Mười mấy nghìn tệ cũng chỉ như cho không, công ty nói Ninh Thư tài giỏi, rất muốn gặp Ninh Thư, mời Ninh Thư đến công ty làm việc với đãi ngộ cao.
Ninh Thư: →_→
Cô chẳng giỏi cái quái gì.
Ninh Thư từ chối thẳng thừng, gửi thêm mấy bài hát, mỗi bài năm trăm tệ.
Công ty thanh toán sòng phẳng, chắc là muốn nịnh Ninh Thư nên trả gấp đôi, còn dặn Ninh Thư có tác phẩm hay mong ưu tiên công ty họ trước.
Ninh Thư nhòm ngó máy tính Dương Vũ Huy mỗi ngày, thấy Dương Vũ Huy viết gần xong kịch bản thì hack luôn, tự viết nốt nội dùng còn lại, nén file gửi cho công ty.
Dương Vũ Huy bị mất bản thảo: (╯°д°)╯︵┴═┴
Dương Vũ Huy một tay vò đầu một tay bấm chuột điên cuồng, nóng máu tìm kịch bản.
Kịch bản của cậu ta đâu?
Tại sao lại biến mất?
Lần thứ hai rồi, lần trước bị người ta đăng truyện lên mạng trước, giờ thì không thấy kịch bản.
Kịch bản của cậu ta lại bị ai đó ăn trộm?
Dương Vũ Huy là đàn ông cũng suýt thì tức phát khóc. Kịch bản gõ vất vả bao nhiêu ngày mới đó đã không thấy.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Dương Vũ Huy ném cạch con chuột, quay sang trừng mắt nhìn bạn cùng phòng: “Bọn mày động vào máy tính của tao đúng không, rốt cuộc là đứa nào?”
Bạn cùng phòng ngơ ngác cạn lời, thằng này điên thật rồi, một thời gian lại lên cơn, mẹ nhà nó đứa nào động vào máy tính của mày.
Làm gì có cơ hội động.
Bạn cùng phòng mặc kệ Dương Vũ Huy, bảo nhau ra ngoài chơi, Dương Vũ Huy tức điên thiếu chút nữa lại đập máy tính.
Cái máy này rất đắt, cậu ta không nỡ đập.
Dương Vũ Huy hít thở hổn hển, ép mình bình tĩnh gõ lại từ đầu.
Dương Vũ Huy tự an ủi, gõ lại cũng không sao, coi như thất bại là mẹ thành công.
Vất vả lắm mới gõ lại bản thảo nhưng có một sự kiện làm Dương Vũ Huy hoảng loạn, lo lắng.
Đó là công ty giải trí nhà họ Lý phát hành mấy album.
Các bài này toàn là bài nổi tiếng ở thế giới kia, vừa phát hành đã càn quét các bảng xếp hạng âm nhạc.
Cậu ta giấu những bài này cho riêng mình, định là để sau nổi tiếng một thể. Bây giờ đột ngột xuất hiện khiến Dương Vũ Huy vô cùng khủng hoảng.
Lẽ nào thế giới này cũng có người sống lại như mình?
Lẽ nào cậu ta không phải duy nhất?
Dương Vũ Huy sợ hãi lại cũng tức giận, nếu còn người sống lại khác, vậy thì hệ thống tìm kiếm của cậu ta là đồ bỏ đi.
Dương Vũ Huy nghe từng bài hát, nhạc quen, lời bài hát quen, chỉ là ca sĩ khác thôi.
Dương Vũ Huy vằn đỏ mắt nhìn các bài hát được nhiệt liệt chào đón, công ty nhà Lý Tân Trạch bội thu.