Ninh Thư

Chương 793: Lập di chúc

Chuyển ngữ: Wanhoo

Tịch Mộ Thành giàu nhưng chưa chắc tất cả nhân viên của cậu ta giàu.

Huống hồ các nhân viên ở công ty của Tịch Mộ Thành cũng không bán mạng cho cậu ta.

Thời gian này Ninh Thư đau đầu việc công ty thì Tịch Mộ Thành cũng ong óc. Nếu không làm gì có chuyện phẩm giá của Tịch Mộ Thành bỏ qua cơ hội này.

Không chọc phá gây sự không phải Tịch Mộ Thành.

Chính vì cậu ta lắm việc đổ lên đầu mới không đoái hoài đến công ty nhà họ Thời.

Đến viện, Ninh Thư vào phòng bố già. Bố già đã tỉnh nhưng còn mệt, không nói được nhiều.

Giúp việc đang lau mặt, lau tay cho ông.

Ninh Thư chào ông: “Bố.”

Ông già thấy Ninh Thư mới hỏi thều thào: “Cậu Trương chết thật rồi hả con?”

“Vâng bố.” Ninh Thư kể: “Cấp cứu thất bại, tài xế tông xe đã khai có nhận tiền để gϊếŧ người.”

Bố già bần thần một lúc mới nói: “Gọi luật sư của bố đến đây.”

Gọi luật sư à, xem ra định lập di chúc.

Ninh Thư gọi luật sư riêng của bố, một lúc sau luật sư mặc vest đi giày da đã đến.

Có điều luật sư dẫn theo một ông già xấp xỉ tuổi bố già.

Ông già hỏi thăm bố già trên giường bệnh: “Có gắng được không ông?”

Ông già này là bạn từ ngày trẻ của bố già, thời trẻ là luật sư của bố, sau về hưu thì giao cho con trai ông ta.

Ông già rất được lòng bố già, Thời Lệ Na còn phải chào một tiếng chú Chu.

“Già rồi, chẳng biết có gắng được không. Gọi ông đến là muốn lập di chúc.” Giọng ông già khá yếu.

Con trai của chú Chu bật laptop, bố già nói: “Sau khi tôi qua đời, tất cả tài sản đứng tên tôi bao gồm cổ phần, nhà cửa, bất động sản thuộc về con gái tôi...”

Bố già nhìn Ninh Thư: “Thuộc về con gái tôi Thời Lệ Na. Tôi lập di chúc này trong khi tỉnh táo.”

Luật sư gõ bàn phím rồi in văn bản đưa cho bố già. Bố già nhìn kỹ từng chữ rồi nói với Ninh Thư: “Con xem xem.”

Ninh Thư cầm tờ giấy xem kỹ, mãi sau mới nói: “Đúng hết bố ạ.”

Bố già cầm bút máy ký tên khó nhọc, lại in dấu vấn tay trên giấy.

“Văn bản này đã có hiệu lực pháp luật.” Luật sư cất di chúc vào túi hồ sơ, đợi công chứng rồi mới niêm phong.

Ninh Thư nói với bố: “Bố chỉ cần lo nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều việc khác.”

Bố già lập di chúc xong cảm thấy mệt, nhắm mắt không tiếp chuyện.

Ninh Thư cảm ơn chú Chu: “Cảm ơn chú đã đến thăm bố cháu.”

Chú Chu dặn Ninh Thư cố gắng, ông vẫn còn đó không phải sợ.

Tiễn luật sư, Ninh Thư đi lấy số để lấy trứng.

Chắc chắn một điều nhà họ Thời sẽ không giao cho Thời Tư Nam. Ninh Thư buông Thời Tư Nam rồi, Thời Tư Nam không được thừa kế bất cứ thứ gì của nhà này.

Nhà họ Thời lại càng không thể rơi vào tay Tịch Mộ Thành.

Lấy trứng xong sẽ chọn tϊиɧ ŧяùиɠ ưu tú từ ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ, tìm người đẻ mướn.

Thời Lệ Na đã ngoài bốn mươi, có chú ý bảo dưỡng nhưng nhiều tuổi sinh con không tốt.

Ninh Thư còn bận ổn định công ty, còn có Tịch Mộ Thành rình rập, mang thai rất nguy hiểm.

Ai biết lúc nào Tịch Mộ Thành xử lý cô, rất nguy hiểm.

Ninh Thư ôm bụng rời khỏi phòng bệnh, lấy trứng cũng nhanh nhưng bụng hơi căng.

Lấy trứng xong Ninh Thư lập tức tìm công ty chuyên đẻ mướn, người đẻ mướn phải trẻ và khoẻ.

Sau đó cô lại đến ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ chọn tϊиɧ ŧяùиɠ chất lượng.

Ninh Thư nhận ra con cái kế thừa cả tính cách của cha mẹ, không phải chỉ mỗi DNA. Cô chọn trứng của một người có địa vị xã hội.

Thời Tư Nam lãng mạn đa tình, chạy theo tình yêu khắc cốt ghi tâm hệt bố nó.

Người có chỗ đứng trong xã hội đa phần biết kiềm chế, không thì sao có được địa vị.

Chọn được tϊиɧ ŧяùиɠ liền cho đi thụ tinh. Thụ tinh thành công sẽ cấy vào trong người của người đẻ mướn.

Ninh Thư chọn thụ thai con trai. Để con gái thừa kế công ty vất vả lắm.

Dù có giỏi đến đâu phụ nữ luôn bị đàn ông chế nhạo, bài xích trong một tập thể, đó là điều không thể chối cãi.

Phải khổ gấp đôi đàn ông nếu muốn chèo chống công ty.

Từ giờ phút này, con của Thời Lệ Na đang hình thành.

Người đẻ mướn có công ty đẻ mướn chăm sóc. Họ lo cho sức khoẻ của người đẻ mướn, đảm bảo sinh em bé khoẻ mạnh, kháu khỉnh.

Đẻ mướn một đứa con tốn rất nhiều tiền nhưng xứng đáng.

Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ ghé thăm người đẻ mướn, truyền một ít linh khí vào người cô ta.

Ninh Thư có một ít di chứng hậu lấy trứng, cô khó chịu một thời gian dài bởi thật ra lấy trứng sẽ làm cơ thể phụ nữ bị thương.

May có kình khí của Tuyệt Thế Võ Công chữa trị, lâu ngày không đau nhiều nữa.

Ninh Thư dành nhiều thời gian ở bệnh viện, hôm sau lại đến công ty, gần như không về nhà.

Nhà đã trở thành biệt thự nghỉ dưỡng thiên đường của Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam.

Thời Tư Nam không gọi một cuộc điện thoại nào hỏi thăm tình hình sức khoẻ của ông, hỏi tại sao mẹ không về. Chắc là chơi với Tịch Mộ Thành quên trời quên đất.

Có lúc đàn bà vì đàn ông mà sẵn sàng quên mình, không quan tâm thân phận, vị tha đến mức có thể kết thúc có hậu với kẻ thù gϊếŧ người thân.

Ninh Thư cười lạnh, cứ chơi đi, chơi càng vui càng tốt.

Đời người ai chẳng vượt qua đau khổ tìm đến bến bờ hạnh phúc.

Ninh Thư ngủ ở bệnh viện cũng tiện chăm bố già. Bố già không được khoẻ cho lắm, hầu như ngủ cả ngày.

Ban ngày Ninh Thư đi làm, tối về viện, suốt ngày chạy qua chạy lại giữa hai nơi.

Hôm nay mới đến công ty, thư ký đã báo cáo: “Thưa sếp, hôm nay phó tổng đi làm ạ.”

Ninh Thư nhăn mày, sao không quấn quít với Thời Tư Nam nữa?

Thư ký nói: “Phó tổng muốn triển khai dự án khai thác năng mới ạ.”

Ninh Thư chỉ cười khẩy. Khai thác năng lượng mới chính là đốt tiền, công ty HJ này là công ty của Tịch Mộ Thành.

Nghĩ hướng xoay tiền cho công ty thôi.

Mấy quán hát của cậu ta đều bị đình chỉ kinh doanh, một công ty dính trốn thuế, tình hình bên Tịch Mộ Thành không mấy khả quan.

Công ty nhà họ Thời là ngân hàng nhiều tiền ngu ngốc, móc sao cũng được. Móc xong còn chửi nhà họ Thời, cảm thấy nhà này mắc nợ cậu ta.

Mơ đẹp lắm, công ty nhà bà nợ gì chú mày.