Tình Yêu Và Hôn Nhân: Cô Vợ Nhỏ Của Lăng Thiếu

Chương 169: Cả Một Đời

"Lăng Ý, anh có bệnh sạch sẽ."

"Còn phải tùy xem đấy là ai."

Lê Cảnh Trí không nói gì, suy nghĩ.

Lăng Ý đã làm quá nhiều, cô không phải sắt đá, không có cách nào để bản thân không quan tâm được.

Hắn ôm cô đi vào phòng ngủ, cô vẫn không lên tiếng.

"Không tin?" Lăng Ý thả cơ thể mềm mại của cô lên giường, đặt cô dưới thân: "Vậy để tôi chứng minh cho em xem."

Môi hắn hôn lên má cô, dùng răng cắn mở nút áo.

Lê Cảnh Trí ôm lấy gương mặt hắn, ngăn hắn tiếp tục.

Một bàn tay của hắn nắm lấy hai bàn tay mịn màng của cô, một tay khác giúp cô cởi bỏ quần áo.

Áo ngoài bị cởi ra, sau đó từng thứ, từng thứ rơi xuống.

Trên người hắn không còn mảnh vải nào, cô cũng vậy.

Không biết bởi vì lạnh hay bởi vì lo lắng, giọng Lê Cảnh Trí run run: "Lăng Ý, anh thả tôi ra trước đã."

Cô lên giường với hắn không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ở phía trên, dùng ánh mắt nhìn từng nơi trên cơ thể cô.

Thậm trí, hai tay của cô cũng bị hắn nắm chặt, không thể động đậy.

"Buông ra thì không thể chứng minh cho em xem, Lê Cảnh Trí, em không tin tôi, nhưng tôi lại muốn sự tin tưởng của em ngay lúc này." Ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên người hắn, càng làm tăng thêm sự uất ức, oan uổng trong lời nói.

"Anh muốn chứng minh cái gì?"

"Chứng minh tôi không có bệnh sạch sẽ với em, tất cả mọi thứ của em tôi đều tiếp nhận."

Lê Cảnh Trí loáng thoáng có thể đoán được hắn muốn làm gì, ánh mắt cô rung động: "Tôi tin anh, anh thả tôi ra trước đã."

Hắn lắc đầu: "Tôi thả em ra, em sẽ không hoàn toàn tin tưởng tôi. Lê Cảnh Trí, em nhìn tôi đi, tôi muốn làm cho em thấy."

"Không muốn!"

"Nhưng mà tôi muốn."

Nói xong, hắn cúi đỉnh đầu cao ngạo sâu xuống phía dưới, chạm vào hạ thể của cô.

Khoảnh khắc đôi môi mềm mỏng chạm vào cơ thể, cô hoảng sợ hét lên: "Lăng Ý!"

"Tôi thích em gọi tên tôi như vậy." Hắn liếʍ láp, hèn mọn thỏa mãn cơ thể cô, cũng trêu đùa trái tim cô.

Phòng tuyến trong đầu Lê Cảnh Trí sụp đổ, cô cầm gối che mặt lại, rêи ɾỉ khó chịu: "Lăng Ý, anh thực sự rất xấu."

Hắn luôn biết làm như thế nào để cô sụp đổ, nhưng cũng có thể hết lần này đến lần khác khiến cô không thể khống chế trái tim mình.

Cho dù hắn từng tổn thương cô, nhưng cô vẫn nhảy vào chiếc hố sâu mà hắn đào.

"Lăng Ý, Lăng Ý, Lăng Ý ..."

Cô nắm chặt gối đầu, gọi tên hắn một lần rồi lại một lần.

Hắn nghe được âm thanh cô động tình, cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa rất nhỏ trong mỗi tiếng kêu.

Lăng Ý biết, hắn thành công rồi.

Động tác của hắn càng cố gắng hơn, cho đến khi cô không chịu nổi nữa, mới buông tha cho cô.

Hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính chặt lấy nhau, hắn chuyển động, hôn cô, đâm sâu vào trong cơ thể cô.

Tiến vào từng chút một, cơ thể cô run rẩy.

"Chúng ta cứ như vậy cả đời, có được không?"

"Ưʍ... Anh không thể ... Lừa gạt tôi..."

"Được." Hắn hôn trên mặt cô một cái, lại muốn hôn môi cô, nhưng bị cô tránh đi.

Tiếng cười trầm lắng rơi vào bên tai cô, nơi hai cơ thể tiếp xúc càng thêm gắn bó: "Quỷ nhỏ vô lương tâm, tôi không chê em, em còn tự chê bản thân."

Không giống như những lần trước, lần này mới bắt đầu Lăng Ý đã dùng miệng làm cho cô, lại dùng hết kỹ thuật và sức chịu đựng, khiến cô chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, Lê Cảnh Trí không chịu nổi "ưm" một tiếng, nâng hai chân trắng nõn, quấn lấy eo hắn.

Lăng Ý cảm nhận được cô đang dần thích nghi, càng dùng nhiều sức hơn.