EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT
Kiều Ly đeo áo mưa vào cho Phong Dịch xong thì hôn lên môi cậu. Cậu gấp gáp ngẩng lên hùa theo cô, luồn đầu lưỡi vào miệng cô, liếʍ mυ'ŧ mạnh bạo đến nỗi lưỡi cô tê rần.
Cậu dùng hết tâm tư lấy lòng cô, khiến toàn thân cô ngứa ngáy, phát ra những tiếng rầm rì khác thường từ mũi, tiếng môi răng quấn quýt lấy nhau nghe rõ mồn một trong xe. Kiều Ly cảm thấy bên dưới tê mỏi, mật yêu theo lạch đào chảy ra ngoài tạo nên cảm giác nhột nhạt làm cô khó chịu.
“Ưm ưʍ.” Kiều Ly vịn vai cậu đứng dậy, cậu vẫn chưa hôn thỏa thuê, giùng giằng muốn tiếp tục, bĩu môi nhìn cô với cặp mắt đỏ hoe trông đến tội.
Kiều Ly tìm góc độ đúng, cúi đầu cầm hàng họ của cậu, cậu lập tức rướn người lên lấy lòng cô, tay cô bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ mà đưa đẩy, chợt nghe tiếng cậu rêи ɾỉ lấy lòng mình: “Ưm a.”
Mặt cậu đỏ gay, mắt ầng ậc nước, đôi mi dày khép hờ, vì không thở được mà hơi há miệng, vừa ngâm nga vừa rướn người lên, đúng là phóng đãng đến kỳ lạ.
Kiều Ly dùng ngón tay khẩy khẩy đầu ngọc của cậu.
“A…” Cậu đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó cơn đau chợt hóa thành kɧoáı ©ảʍ, cậu thỏa mãn mà rên thêm tiếng nữa, sau đó vì cầu hoan không thành mà đung đưa thứ đồ chơi kia cầu xin cô làm lại lần nữa.
Kiều Ly trầm giọng trách mắng: “Câm miệng, không được kêu.”
Phong Dịch đang đê mê, không hiểu vì sao cô nói vậy, nhưng vẫn cắn răng khép chặt miệng, cố gắng không rên thành tiếng.
Kiều Ly dời tay xuống, cầm lấy gốc hạ bộ, áp vùng riêng tư của mình tới đầu ngọc, rồi dùng đầu ngọc cọ xát nhụy hoa của mình.
“Ưʍ.” Phong Dịch sướиɠ đến lịm đầu, không dằn nổi mà ngâm nga.
Kiều Ly khẽ nói: “Suỵt! Không được kêu.”
Phong Dịch lập tức gật đầu, ngoan y như một đứa bé đang chờ ăn kẹo.
Kiều Ly lại dùng đầu ngọc chạm vào nhụy hoa, đầu ngọc tách hai cánh hoa ra, dính đầy mật yêu ướŧ áŧ, đâm nhè nhẹ vào phần hạt châu.
Thân thể cô vốn đang hứng tình, giờ hạt châu lại được đầu ngọc cứng nóng vỗ về, cả người như ngâm trong suối nước nóng đầy êm dịu thoải mái.
Vật nam tính của Phong Dịch bị cô dùng như gậy mát xa, cô hưởng thụ liếʍ môi dưới, thỉnh thoảng khẽ hừ một tiếng, cậu bị hành hạ đến độ huyệt Thái Dương giật giật.
Cậu giãy giụa, đấm tay huỳnh huỵch vào cửa xe, cố gắng luồn cây hàng của mình vào trong lối đào non mềm ướŧ áŧ của cô, nhưng lại chỉ thọc mạnh vào hạt châu cô.
Cô bất mãn mở mắt ra, Phong Dịch lập tức ngừng lại: “Em sai rồi, chị cho em vào đi, bên dưới em sắp nổ tung rồi, đau quá, khó chịu quá đi…”
Kiều Ly thấy cậu đáng thương, bèn dịch người về trước một chút, đầu ngọc chạm tới nhụy hoa, lối đào ướŧ áŧ lập tức nuốt chửng một nửa đầu ngọc.
“Ưm a.” Toàn thân Phong Dịch run rẩy, bắp thịt gồ lên, cậu thở dốc từng đợt một, “Mau vào đi… Em chết mất… Nó sắp nổ tung rồi…”
Kiều Ly từ từ ngồi xuống, vật đàn ông nương theo mật yêu dính nhớp mà vượt qua tầng tầng lớp lớp vách hoa, một hơi vào thẳng nơi sâu nhất bên trong cô.
“A.” Phong Dịch nín thở, không dám động đậy, mãi đến khi toàn bộ hàng họ đã vào hết, cuối cùng cậu mới thỏa mãn thở dài một hơi, mồ hôi nhễ nhại toàn thân như vừa mới tắm xong.
Bên trong căng đầy khiến tứ chi Kiều Ly bủn rủn, cô cố gắng dùng cánh tay chống đỡ cơ thể, vừa ngồi vững thì Phong Dịch đã không kiềm được mà bắt đầu di chuyển, cũng không biết cậu lấy đâu ra sức mà thúc dồn dập,khiến cô suýt không vịn ổn mà ngã xuống.
“A… Đừng nhúc nhích…” Cô nhỏm người dậy, Phong Dịch vội vàng nâng mông theo, cây hàng thô dài cứng rắn đã luồn vào trong cô không muốn rút ra.
Cô cúi người xuống nhéo đầu ti cậu, khẽ vặn một phát, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nhanh chóng bùng nổ trong cơ thể Phong Dịch, toàn thân cậu tê rần, ngã sấp xuống ghế thở hồng hộc.
Một lần nữa, cô lại giành thế chủ động, tay cô khẽ vuốt ve bụng dưới của cậu, Phong Dịch giãy giụa kịch liệt, từ vùng bụng xuống đến chỗ hai người tiếp xúc nhau đều run rẩy, cậu khẽ rêи ɾỉ, âm mũi rất nặng, nghe như bị bắt nạt phát khóc: “Đừng… A… Nhột quá… Không được… Em muốn chết… Vật kia hư mất…”
Kiều Ly đã trừng phạt đủ mới lần nữa ngồi xuống người cậu, một hơi nuốt trọn cây hàng, thấy Phong Dịch không dám động cựa gì, cô mới yên tâm ngồi phịch xuống, kɧoáı ©ảʍ từ lưng chạy dọc lên trên, khiến tim cô cồn cào, cuối cùng cô cũng bắt đầu đưa đẩy.
Cô vịn tay vào lưng ghế xe, khẽ chuyển động lên xuống, mỗi lần ngồi xuống đều bị hàng họ của cậu chọc cho mềm chân, trọng lượng toàn thân dồn xuống người cậu, vật cứng rắn bên dưới khiến cô rên ra tiếng.
Tư thế nữ ngồi trên này giúp cô nắm chắc được tiết tấu và góc độ, mỗi lần đều có thể vào tới mềm cả người, thoải mái khiến mật yêu của cô chảy ròng ròng, vật tình bọc đầy dịch ngọt trong suốt, khiến vùng rừng rậm quanh đó của cậu cũng dính một lượng lớn mật yêu.
Bên trong cô vừa ướt vừa trơn, nhưng hễ Phong Dịch tiến vào sẽ bị siết chặt, cậu sướиɠ nổi da gà, thở hồng hộc, hận không thể ấn cô xuống ghế mà giã hết mình ngay lập tức.
Tiếc là cậu không tránh thoát được, chỉ có thể nhìn Kiều Ly từ từ đưa đẩy người anh em của mình một cách yếu đuối vô lực, càng về sau tốc độ của cô càng chậm, đưa đẩy mỗi lúc một nông.
Phong Dịch không kiềm được, khẽ gầm lên một tiếng, dồn sức xuống vùng eo, điên cuồng nâng mông lên rồi hạ xuống, Kiều Ly không kịp phòng bị, ngồi phía trên bị cậu nắc đến đầu váng mắt hoa.
“A a… Sẽ ngã mất…” Cô kêu đứt quãng, muốn ngồi vững lại, nhưng động tác phía dưới của Phong Dịch vẫn không ngừng, cứ giã huỳnh huỵch, cậu cắn răng liều mạng, hận không thể giã nát cô mới vừa lòng.
Cô không còn sức lực, muốn đứng dậy cũng không nổi. Khi Phong Dịch nâng mông, cô bị dựng thẳng lên theo, vật kia dường như chôn sâu trong người cô mà đưa đẩy, mỗi lần chỉ lộ ra một chút phần rễ lại tiến vào trong, cứ thế chạm tới chỗ sâu nhất, chẳng bao lâu cô đã lêи đỉиɦ.
“A… Tới rồi… Tới rồi…” Tiếng kêu của cô mỗi lúc một chói tai hơn, cuối cùng lối đào co thắt, cao trào đến, một lượng lớn dịch ngọt phun ra.
Phong Dịch bị siết đến há hốc miệng, tiếng rên kẹt trong cổ họng, vừa đau đớn vừa sung sướиɠ, mày nhíu chặt, đợi cô lêи đỉиɦ xong tỉnh táo lại, cậu cảm thấy hàng họ của mình sắp bị cô siết đứt, suýt nữa thì xuất ra.
Vừa rồi cậu đưa đẩy nhiều nên cũng mệt, nằm liệt ra ghế bất động, Kiều Ly đã không còn sức đứng dậy, để mặc hàng họ của cậu vùi trong người mình, thỉnh thoảng lại co giật, siết Phong Dịch kêu thành tiếng.
Hạ bộ của cậu nóng bỏng thô to, run rẩy trong người cô, giống như thú dữ đang náu mình chờ thời cơ, sự trống rỗng trong đầu Kiều Ly rút đi, lý trí quay về, cô nhanh chóng ra sức đứng lên.
Phong Dịch đột nhiên mở mắt ra, lập tức nắc mạnh hông một cái, cô bỗng buông lỏng tay, dừng trên vật kia của cậu, lại bị Phong Dịch điên cuồng giã nát.
Thể lực cậu vẫn sung mãn như trước, lửa dục vừa rồi đè nén đều bùng nổ, cơ bụng căng chặt, mông nhanh chóng đưa đẩy, vừa nhanh vừa mạnh, khiến cô không nói ra lời, chỉ biết lắc lư cưỡi trên hàng họ của cậu mà há miệng rêи ɾỉ.
Cậu lúc thì dùng tốc độ nhanh, lúc lại dùng cường độ mạnh, Kiều Ly không chịu nổi, ngã xuống người cậu, cô nằm bò như thế mà cậu cũng không thấy nặng, mông vẫn chuyển động không ngừng, dùng góc độ mới đã giã cô.
Cô ngẩng lên rêи ɾỉ, phát hiện Phong Dịch đang nhắm nghiền mắt, nghiến chặt răng, dường như nổi nóng mà giày vò cô, toàn bộ sức sống đều tập trung xuống dưới người, thỉnh thoảng lên hừ một tiếng.
Kiều Ly bị giã đến mơ mơ màng màng, linh hồn như bay khỏi đỉnh đầu một chút, lơ lửng ở đó, bên trong cô tê dại, nước mắt sinh lý trào ra, bất chợt chảy xuống má, ướt đẫm một khoảng.
Đã sắp tới giờ đếm ngược giao thừa, bầu trời bên ngoài xe bỗng được pháo hoa muôn màu thắp sáng, tiếng nổ vang ngập tràn khắp nơi, Kiều Ly chẳng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của chính mình nữa, chỉ có thể nhìn thấy Phong Dịch khẽ mím môi và đôi mày ngày càng nhíu chặt của cậu.
Kɧoáı ©ảʍ bị đẩy tới đỉnh điểm, cô cảm thấy mình lại sắp lêи đỉиɦ, dán vào ngực Phong Dịch, tìm kiếm đầu ti cứng rắn của cậu, nắm một bên còn bên kia thì dùng miệng mυ'ŧ mát.
L*иg ngực Phong Dịch đột nhiên căng chặt, cả người cứng đờ, khiến cô nằm trên vừa nóng vừa cấn.
Cô đã lêи đỉиɦ, chẳng còn cảm thấy gì nữa, nguồn nhiệt từ từ làn khắp toàn thân, đầu óc trống rỗng, chỉ còn sức thở hồng hộc.
Đợi cô tỉnh táo lại, Phong Dịch cũng đã dừng lại, thời gian pháo hoa nổ dày đặc ngoài cửa sổ cũng đã qua, thính lực hồi phục, tiếng thở dốc đầy thỏa mãn của Phong Dịch quanh quẩn bên tai cô.
Cô chẳng còn chút sức lực nào, hạ bộ mềm nhũn của cậu vẫn chôn sâu trong người cô, lâu lâu lại run lên, cô cũng thây kệ, dán người vào ngực cậu thở dốc.
Đến khi sức lực hơi hồi phục, cô mới nhỏm dậy tháo đai buộc cho cậu, sau đó bảo Phong Dịch rút vật kia ra.
Phong Dịch nắm lấy eo cô, đặt cô ngồi lên ghế, sau đó tháo áo mưa chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, thắt nút lại, ném vào bịch ni lông ở ghế trước, sau đó ngồi lại bên cô cùng nhau nằm nghỉ.
Trong xe đầy mùi hoan lạc, hai người đang trần trụi nên không dám mở cửa sổ thông khí, chỉ ôm nhau nằm đợi khôi phục sức lực.
Phong Dịch cúi đầu hôn lên má cô, thở dài một tiếng, cảm thấy sau này mỗi dịp giao thừa hay lúc ngồi xe cô, cậu không bao giờ còn suy nghĩ trong sáng được nữa.