Và Mai Lại Sáng

Chương 50 (H)

EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT

Kiều Ly quỳ gối trên nệm, ghé sát vào mặt cậu, bật cười mà nói: “Yên tâm đi, đêm tất niên ai lại ở gần đây chứ?”

Phong Dịch váng vất một lúc lâu mới đáp lại: “Cũng đúng.”

Cậu ngửa đầu ra sau: “Ôi, kỳ diệu quá!” Sau đó thích chí nhớ lại lần lêи đỉиɦ vừa rồi.

Kiều Ly khuynh người chen ra ghế lái, thò tay tới màn hình điều khiển, bật bài hát mình thích, tiếng nhạc du dương vang khắp xe.

Mông cô vừa vặn kẹp giữa phần khe giữa hai chiếc ghế, vểnh lên cao, tròn trịa đẫy đà.

Yết hầu Phong Dịch dịch chuyển, mắt cậu bỗng tối đi.

Cậu đạp chiếc quần đang mắc trên đầu gối xuống, để trần cặp chân dài, ngồi giạng chân, cậu em vừa mới mềm nay lại từ từ ngóc đầu dậy.

Ánh mắt cậu lả lướt trên mông Kiều Ly, đột nhiên giơ tay bụm lấy mông cô làm cô giật mình khẽ kêu lên: “Làm gì thế?”

Cô tránh người đi, toan nhỏm dậy nhưng Phong Dịch không buông cô ra, lấy tay đè mông cô lại, nắn bóp rất mạnh bạo.

Kiều Ly vừa nhỏm người lên đã bị cậu đè xuống, suýt nữa thì ngã mất, cô nổi nóng: “Phong Dịch, bỏ móng vuốt của cậu ra khỏi người tôi ngay!”

Cô lắc lư mông, muốn tránh khỏi tay cậu.

Nhưng cô không biết hình ảnh mình dẩu mông lắc lư như vậy trông gợϊ ȶìиᏂ đến mức nào trong mắt Phong Dịch đang tràn đầy du͙© vọиɠ, dường như cậu có thể mường tượng ra thân thể trần trụi của cô. Cặp mông trắng nõn đang lên đong đưa trước mặt như đang chờ đợi gậy gộc của cậu luồn vào động hoa của cô.

Tϊиɧ ŧяùиɠ cậu dồn lên não, bàn tay không chịu khống chế mà bám lấy eo cô, bất ngờ kéo chiếc quần ống rộng của cô xuống. Quần ống rộng vốn có cạp thun, cởi ra chẳng khó khăn gì, Kiều Ly chưa kịp phản ứng đã bị tên nhóc này lột quần ra, đùi và mông lạnh ngắt.

“Phong Dịch!” Cô kêu lên một tiếng.

Phong Dịch cũng không biết mình muốn làm gì, lửa dục trong lòng cậu quấy phá, cậu thò tay vào giữa hai chân cô, cách lớp qυầи ɭóŧ chạm vào khu vực ướŧ áŧ rồi vừa vui vừa ngạc nhiên reo lên: “Chị ướt rồi này.”

Vừa rồi cậu rên nhiều như vậy sao Kiều Ly có thể không ướt được.

Kiều Ly vừa thẹn vừa giận quát: “Mau buông tôi ra!” Tay cậu thì khỏe mà Kiều Ly lại yếu, chẳng ngồi dậy nổi.

Phong Dịch cứ nghĩ sau khi Kiều Ly dùng miệng yêu cậu thì đêm nay đã tàn tiệc, cậu nhõng nhẽo: “Sờ một xíu thôi mà.”

Kiều Ly sắp bị cậu chọc tức chết, ban nãy cô ngậm kẹo nổ phục vụ cậu chắc đã khiến cậu sướиɠ đến ngu người rồi.

Mặc kệ Kiều Ly giãy giụa, cậu luồn ngón tay vào trong qυầи ɭóŧ cô, cảm giác dính dấp khiến tim cậu đập thình thịch: “Chảy nhiều dịch quá!”

Cậu vui sướиɠ nói: “Có phải mình có thể làm không?”

Kiều Ly nghiến răng: “Cậu nói xem?”

Vừa rồi cô dùng miệng yêu cậu xong, nét mặt và giọng nói rất tự nhiên, trong xe lại tối nên cậu không thấy rõ cô có đỏ mặt hay không. Nhưng cậu đợi một lát mà thấy cô vẫn ăn mặc chỉnh tề, lại còn cất giọng hát, hoàn toàn không có ý định cùng cậu à ơi.

“Nhưng chị ướt thế này rồi mà!” Cậu dùng ngón trỏ khều nụ hoa một cái rồi luồn vào trong.

“A.” Kiều Ly bất giác rên một tiếng, một luồng nhiệt từ dưới người xộc lên, cảm giác tê dại như điện giật chạy dọc từ lưng ra phía trước.

Phong Dịch cảm thấy có hy vọng bèn dời ngón tay ra đằng trước, đυ.ng vào hạt châu của cô, khẽ day nhẹ: “Sướиɠ không?”

Hai chân Kiều Ly nóng đến nhũn ra, sắp trụ không vững, cô thở hổn hển: “Cậu bỏ tay ra.”

“Được rồi được rồi, em bỏ ra ngay.” Phong Dịch giở mánh khóe, lấy tay day nhẹ hạt châu của cô một lát, mãi đến khi mật yêu của cô tràn trề mới rụt tay về.

Kiều Ly chống người nhỏm dậy, ngồi lại ghế sau, vừa nhìn đã thấy cậu em Phong Dịch đang chào cờ giữa hai chân cậu.

Phong Dịch bất giác muốn che nó lại, nhưng sau đó lại hẩy hẩy mông hệt một tên lưu manh, như đang nói “em cứng rồi đấy chị làm gì được em.”

“Phong Dịch, có phải vừa rồi cậu bị ức hϊếp rất phê không?” Nên mới thèm đòn như thế.

Thật ra Phong Dịch rất chột dạ, song nghĩ tới một đêm đẹp như thế mà chỉ ngồi ở ghế sau không làm gì thì lại không cam lòng chút nào, cậu tin chỉ cần khiến Kiều Ly thấy hứng tình thì nguyện vọng được làʍ t̠ìиɦ ngay giao thừa của mình có thể thực hiện được.

Cậu cụp mắt xuống: “Em sai rồi.”

Nhận sai đến là nhanh nhảu, nhưng phạm lỗi cũng chẳng hề do dự.

Ánh mắt Kiều Ly lướt qua khoảng giữa hai chân cậu, vật nó đang dựng thẳng, lấp loáng nước, trông nhớp nháp rất dâʍ đãиɠ. Túi ngọc đỏ sậm rũ xuống đệm, căng phồng như rất thừa đạn.

“Lùi ra sau.” Cô mở miệng.

Phong Dịch thoáng ngạc nhiên, tuy không chưa hiểu rõ nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi sát về phía cửa xe.

Kiều Ly cởi đai lưng áo khoác ra, bò tới bên người Phong Dịch: “Giơ tay lên.”

Phong Dịch hơi sợ hãi, nhìn cô với ánh mắt hoang mang, cậu bị Kiều Ly nhìn với cặp mắt hình viên đạn, nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình vừa làm khi nóng máu thì ngoan ngoãn giơ tay lên.

Cô cởi phắt chiếc áo len cậu đang mặc một cách thô bạo, ném sang một bên mà chẳng buồn để tâm tới đầu tóc cậu rối bù vì bị áo len cọ vào, tiếp tục nói: “Chụm tay lại.”

Phong Dịch ngoan ngoãn nghe theo, Kiều Ly dùng chiếc đai áo trói chặt cổ tay của cậu lại, kéo về trước, tới chỗ tay vịn cửa xe thì buộc một nút thòng lọng thật chặt ở đó.

Phong Dịch ngơ ngác nhìn hành động của cô: “Chị muốn làm gì thế?”

Kiều Ly cắn vành tai cậu một cái, thì thầm bên tai cậu: “Thịt cậu.”

Toàn thân Phong Dịch như bị điện giật, nổi hết da gà lên, đầu óc nhẹ bẫng đi, vật nam tính nhanh chóng tụ huyết phồng to lên, phấn chấn ngóc thẳng.

Cậu nuốt nước miếng, vừa hồi hộp vừa chờ mong nhìn Kiều Ly với đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước.

Kiều Ly cởi chiếc quần ống rộng ra, rồi dưới ánh mắt nóng bỏng của Phong Dịch, cô từ từ kéo chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm xuống.

Cô ném chiếc qυầи ɭóŧ tới giữa háng Phong Dịch, nó vắt vẻo treo trên khóa tình thô dài đỏ thẫm vì tụ huyết, cảm giác ướŧ áŧ khiến hàng họ của cậu nhạy cảm rung rung hai cái.

Cô bò qua người cậu, chân trái quỳ gối trên ghế, đùi phải dựng thẳng. Trong tiếng nhạc du dương, cô thư thái đong đưa cơ thể, ngón tay trắng nõn thò vào mép áo len, từ từ vén nó lên để lộ làn da nhẵn nhụi, cuối cùng cởi nó khỏi đầu, tùy tiện ném sang một bên.

Phong Dịch không dám chớp mắt, si ngốc nhìn cô.

Cô luồn tay ra sau lưng cởi bỏ khóa áo ngực, cười với Phong Dịch rồi cởi nó xuống.

Cặp đào tơ đẫy đà lộ ra, hai viên nhũ hoa đã sớm cứng ngắc, sắc đỏ thẫm của chúng khiến Phong Dịch chợt thấy khát cháy.

Kiều Ly thích nhìn cái dáng vẻ say mê quên lối về này của cậu, bèn giơ chiếc áo ngực ra trước mặt cậu.

Phong Dịch thò đầu tới, ngây ngốc ngửi nó mấy cái, chóp mũi vùi vào trong lòng áo ngực như thể đang chạm vào đôi gò bồng đảo của cô.

Kiều Ly trêu cậu bằng cách cầm phần dây chiếc áo ngực đong đưa mấy cái, cậu cứ thế dời mũi theo nó, mắt mơ màng trông rất gợϊ ȶìиᏂ.

Kiều Ly cười khẽ, buông áo ngực xuống, ưỡn đôi đào tiên đầy đặn cho cậu xem: “Muốn ăn không?”

Phong Dịch vội vàng gật đầu một cách ngu ngốc.

Kiều Ly nhận được đáp án, nhưng lại không cho cậu chạm vào chúng mà hơi lùi người về sau.

Phong Dịch thất vọng nhíu mày, nhìn cô với vẻ đáng thương, hạ bộ sưng đau, khó chịu muốn chết.

Sau đó cậu thấy cô luồn tay xuống dưới người, thọc vào vùng riêng tư một chút, rồi giơ ngón tay tràn đầy mật ngọt trong suốt ra.

Phong Dịch tức khắc thở hổn hển, cặp mắt đυ.c ngầu.

Cô vẫn thong thả ung dung như trước, lại luồn ngón tay vào, rồi rút ra mang theo mấy sợi tơ mật.

Đầu óc Phong Dịch nổ tung, bất giác há miệng ra toan liếʍ ngón tay cô.

Cô né tránh, rồi dời ngón tay phủ đầy mật yêu ấy lên nòng súng của cậu.

“Ưm a.” Động tác này khiến Phong Dịch suýt phát điên, súng ống của cậu rung lên vài cái, cậu thở hồng hộc xin tha, “Em sai rồi.”

Kiều Ly nghiêng đầu nhìn cậu, mái tóc đen xõa xuống bờ vai, quét ngang hai viên anh đào trước ngực, đầy vẻ hứng thú hỏi: “Biết sai thật à?”

Phong Dịch cảm thấy linh hồn bé nhỏ của mình đã bị cô đoạt mấy, gật đầu lia lịa: “Em sai rồi, em không dám không nghe lời nữa.”

Kiều Ly nghe cậu nhận sai mà bật cười, dâng cặp đào đến bên miệng cậu: “Thưởng cho cậu này.”

Phong Dịch không chờ nổi, gấp gáp ngậm lấy đào tiên của cô như đứa bé đã đói lả, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ khiến tiếng nhóp nhép vang lên liên hồi.

“Ưʍ.” Kiều Ly bị cậu mυ'ŧ mát sướиɠ tê người, cô luồn ngón tay qua tóc cậu, cậu lại càng mạnh bạo hơn.

Chóp mũi của cậu cọ lung tung trên khuôn ngực đầy đặn của cô, ngửi mùi thơm của cô, đầu lưỡi lướt qua phần đỉnh núi, cặp môi mềm mại khư khư ngoạm lấy trái đào, rên lên một tiếng thỏa mãn bằng giọng mũi: “A a.”

Tiếng rên ấy còn lả lơi hơn cả Kiều Ly, xem ra cậu đã nhịn tới điên rồi.

Kiều Ly đè đầu cậu lại, lùi người về sau, rút cặp đào ra khỏi miệng cậu.

Phong Dịch không dám cắn, chỉ có thể dùng miệng mυ'ŧ lấy nó, tay cậu bị trói chặt, không ngừng giãy giụa song đến cuối vẫn không thể giữ được nó.

Mắt cậu hiện một tầng sương, khuôn mặt trắng nõn hồng hồng, môi loang loáng nước, trông cực kỳ ngon miệng.

Kiều Ly lấy một chiếc áo mưa trong túi ra, xé bọc đựng, đeo vào cho Phong Dịch.

Phong Dịch bị trêu đùa đến mức nhạy cảm cực độ, ngón tay cô vừa chạm vào hạ bộ cậu thì cậu đã há miệng thở dốc, cơ bụng run rẩy.