Tết âm lịch qua đi, toàn bộ không khí thoải mái của ngày lễ biến mất, mọi người lại bắt đầu một năm bận rộn.
Trường Phong Dịch có học kỳ ngắn nên kỳ nghỉ đông cũng ngắn, cậu bất đắc dĩ phải chia xa Kiều Ly lần nữa, còn Kiều Ly lại bắt đầu những tháng ngày bận rộn đến tối mịt.
Cấp trên của Kiều Ly rất hài lòng về cô, nhiều phen nâng đỡ cô, bây giờ nhìn chung cô đã là phó phòng, càng ngày càng có nhiều dự án quan trọng được giao cho cô. Đón năm mới xong quay lại, cấp trên của cô cố ý từ chức, chỉ chờ dự án mở thêm chi nhánh ở thành phố B bớt bận là đi ngay.
Ông vừa đi, chức vị của ông lập tức bàn giao cho Kiều Ly.
Cô mới hăm sáu tuổi, cũng xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai xán lạn.
Kiều Ly cần dựa vào dự án này để chứng tỏ bản thân, nên hầu như cô ôm đồm cả dự án, mảng nào cũng làm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Cô bận tới váng cả đầu, mãi đến khi bất ngờ gặp Chu Triết mới nhận ra bên nhận ủy thác pháp lý của chi nhánh chính là công ty luật của Chu Triết.
Lúc đầu cô hơi mất tự nhiên nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, dành toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc.
Dù sao hai người đã quen biết nhiều năm, trình độ ăn ý rất cao nên tiến độ hoàn thành công việc rất nhanh, có nhiều chuyện không cần nói tỉ mỉ mà đối phương đã hiểu.
Cứ bận rộn suốt mấy ngày như thế, Kiều Ly làm việc mỗi lúc một thuận tay hơn, cũng bắt đầu dám buông lỏng bản thân để dốc hết năng lực, không giống trước đây phải bó tay bó chân làm nền cho người khác nữa. Cô không mặc váy và mang giày cao gót nữa mà đổi thành giày đế bằng, tóc búi tùy ý, mặc quần ống rộng và áo khoác, vừa đẹp vừa đơn giản. Lúc tập trung làm việc, toàn thân cô như sáng rực lên.
Lúc Chu Triết ngồi họp với cô, anh ta phát hiện không chỉ bề ngoài của cô đã thay đổi mà khí chất cũng khác xưa rất nhiều.
Trước kia cô nói năng đều chừa lại ba phần đường lui, bây giờ cứ thế nhắm thắng điểm mấu chốt, vài cấp dưới làm việc không chú tâm bị cô phê bình phát khóc. Nhưng cô cũng sẽ cẩn thận chỉ bảo người mới những chuyện quan trọng mà không hề giữ lại gì, những công việc khó khăn đều nhận về phần mình, phải thức đêm đến hai ba giờ sáng cũng chưa từng than thở.
Khi hợp tác với cô, tiến độ được đẩy rất nhanh, còn nắm chắc mọi chi tiết, rất thoải mái.
Mấy hôm nay Chu Triết chỉ có thể nói chuyện với cô về công việc, về những chuyện khác cô hoàn toàn không rảnh để chú ý tới anh ta.
Cuối cùng, đến hôm kết thúc công việc, tất cả mọi người đều có cảm giác như thoát nợ, hớn ha hớn hở tới mức đi đường như được gió dìu.
Sau khi họ đi, Kiều Ly vẫn ở lại văn phòng xử lý nốt những chuyện còn lại.
Ánh đèn ngoài hành lang tòa nhà đã tắt hết, chỉ còn mỗi văn phòng của cô là sáng đèn.
Chu Triết cố ý đi mua một ly cà phê nóng cho cô, đây là thói quen của cô, hễ hoàn thành một dự án là lại thích uống một ly cà phê nóng trong đêm để chúc mừng.
Anh ta gõ gõ cửa kính, Kiều Ly ngẩng lên thấy đó là anh ta thì ngạc nhiên hỏi: "Anh chưa đi à?"
Anh ta không đáp, mà đi vào đưa ly cà phê cho cô.
Kiều Ly bất ngờ, sau đó mỉm cười hòa nhã nói: "Cảm ơn."
Cô nhấp một hớp rồi đặt xuống, ngón tay lạch cạch gõ chữ trên bàn phím, ánh sáng của màn hình máy tính rọi vào mặt cô khiến màu da cô trông lạnh hẳn đi.
Mặt cô đượm vẻ mệt mỏi, bả vai cũng buông thõng xuống, dáng ngồi không hề hoàn mỹ, khi cúi đầu để lộ chiếc cổ mảnh mai trắng nõn trông có phần gầy guộc.
Anh ta biết cô không thích bị phân tâm khi đang làm việc, bèn lẳng lặng ngồi cạnh chờ cô.
Đến khi Kiều Ly xong xuôi thì cà phê cũng đã thôi nóng bỏng tay.
Cô cầm ly cà phê lên, uống một cách hưởng thụ: "Anh có chuyện tìm tôi à?"
Chu Triết thấy tâm trạng cô tốt đẹp thì bất giác cũng thấy vui vẻ theo: "Anh nghĩ anh nợ em một lời xin lỗi."
Kiều Ly nhướng mày nhìn anh ta.
Anh ta chật vật vuốt tóc: "Hôm đó anh uống say quá, với cả... chuyện trước kia, anh cũng cần phải xin lỗi em."
Chu Triết bước tới, cùng cô dựa vào cửa sổ, cảm thán: "Quả thật em đã thay đổi rất nhiều."
"Cũng thường." Kiều Ly nhún vai.
Anh ta nhìn sườn mặt cô, nhớ lại những chuyện lặt vặt hồi họ còn ở bên nhau.
Trước kia cô cũng rất đẹp, chuyện này không thể nghi ngờ. Nhưng cái đẹp của cô có phần trống rỗng, hơi không thật, tuy ngoài mặt thì dịu dàng nhưng trong lòng lại phẫn nộ, anh ta có thể cảm nhận được những con sóng ngầm tích tụ trong nội tâm cô.
Nhưng giờ đây vẻ đẹp của cô rất tự nhiên, cô không còn giống một người đẹp bằng gỗ cứng nhắc nữa, cô có sức sống và sự mạnh mẽ với phong thái bình thản và ánh mắt sáng ngời kiên định.
Anh ta bất giác thốt ra: "Anh có thể hỏi em một chuyện được không?"
Kiều Ly gật đầu: "Hỏi đi."
Giọng Chu Triết có phần buồn bực: "Rốt cuộc phụ nữ các em muốn gì thế?"
Kiều Ly nghiêng đầu sang nhìn anh ta: "Muốn cánh đàn ông đừng hỏi mấy câu ngu ngốc kiểu này."
"Rồi rồi rồi, anh sai rồi, anh xin lỗi em." Anh ta chắp tay làm bộ xin lỗi, nhưng vẫn không dằn được mà gặng hỏi tiếp: "Nói thật đó, em có thể nói cho anh biết không?"
Kiều Ly trợn mắt với anh ta, sau đó nghiêng đầu tự hỏi một chút rồi nghiêm túc đáp: "Những thứ rất bình thường."
"Ví dụ?"
"Ăn no mặc ấm, sống đời bình an."
Chu Triết cảm thấy đáp án của cô quá đỗi đơn giản: "Còn gì nữa?"
Kiều Ly im lặng một lát, thoáng cụp mi xuống, vẻ mặt này của cô khiến anh ta chợt nhớ tới chăn bông phơi trong tiết xuân, vừa êm dịu vừa ấm áp.
"Nếu nhiều hơn thì còn muốn có một người nguyện ý cùng mình đắp chăn lông dê ngồi trên sô pha gϊếŧ thời gian."
Chu Triết cảm thấy tim mình bị ai nhéo một cái.
Anh ta đột nhiên thấy lạnh run, anh ta không thể lập tức hiểu được vì sao mình lại đau lòng, có lẽ sau này cũng không nghĩ ra, nhưng anh ta sẽ mãi mãi nhớ kỹ khoảnh khắc này, rõ ràng anh ta đang đứng ngay cạnh cô nhưng lại cảm thấy toàn thân bị bầu không khí chia ly bao trùm.
Anh ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đại đa số những toà cao ốc quanh đó đều thấp thoáng ánh đèn, có vô số người vẫn miệt mài phấn đấu trong đêm tối vì một tương lai tốt hơn.
Anh ta bỗng dưng nói: "Kiều Ly, anh nghiêm túc hỏi em một câu, em có nghĩ tới tương lai không?"
Công việc hoàn thành một cách thuận lợi nên tâm trạng của Kiều Ly tốt hơn bình thường, hơn nữa tâm thế đã thay đổi nên khi đối diện với Chu Triết mà mình từng yêu, cô cũng không còn thấy căm phẫn hay tức giận nữa, cô đáp: "Có, đương nhiên là có."
Chu Triết hỏi: "Là tương lai như thế nào?"
Quan hệ hai người khá khó xử, câu hỏi anh ta đặt ra có phần thất lễ.
Kiều Ly không đáp, anh ta lại không đè nén được sự lo âu hoảng hốt kia xuống: "Là tương lai cùng cậu sinh viên kia sao?"
Kiều Ly nghĩ tới cuộc cãi vã của hai người hôm anh ta say, thong thả ném ly cà phê vào thùng rác: "Anh lại muốn cãi nhau à?"
Khí thế Chu Triết lập tức xìu xuống, nhưng anh ta không rõ vì sao lại thế, anh ta trông chật vật và nhút nhát, nói với giọng nịnh bợ: "Không phải, anh chỉ là... Kiều Ly, bất kể trước kia xảy ra chuyện gì thì chúng ta đã từng là bạn thân của đối phương, anh hiểu tính cách bố mẹ em, em... Em không nên tô hồng cuộc sống, phải sống thực tế một chút, anh mong em có thể bình tĩnh lại, cẩn thận suy xét về tương lai của hai người, đừng yêu đương mù quáng."
Kiều Ly chẳng buồn nhiều lời với anh ta, cầm túi lên toan đi thì bị anh ta bắt lấy cánh tay.
Anh ta cúi đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, dùng thái độ khôn khéo và chèn ép theo thói quen nói: "Sao anh mới nói mấy câu mà em đã nổi giận, em nghĩ cho kỹ đi, là do em không muốn đối mặt với vấn đề đó à?"
Kiều Ly ngước lên nhìn anh ta, thấy dáng vẻ thất thố của anh ta thì bỗng buồn cười, cô không muốn tốn thời gian cãi cọ với anh ta nữa: "Buông tay."
Anh ta đột nhiên mở cửa sổ ra để gió lạnh thốc vào, rít lên từng hồi, thổi rối tóc cô, quất vào mặt lạnh cứng.
"Thành phố này chỉ rộng sáu nghìn cây số vuông, nhưng lại rất đông đúc, hàng đêm đều tràn ngập áp lực và âu lo. Có vô số người đều nghĩ ngày mai thức dậy phải cắn răng bò tới phía trước như thế nào, em và anh đều là một trong số đó, chúng ta không có sức lực để lãng phí."
Kiều Ly mím chặt môi, nói bằng giọng thương hại: "Anh nên soi gương mà xem vẻ mặt bây giờ của mình đi."
Chu Triết khó lòng khống chế nổi bản thân. Anh ta không thích thành phố này, rõ ràng đông đúc như vậy mà lại lạnh lẽo cô đơn là thế, mỗi người đều như một hòn đảo cô độc phải chen chúc lẫn nhau. Chỉ có Kiều Ly là giống anh ta, bọn họ trưởng thành cùng nhau, giãy giụa cùng nhau, cuối cùng trở thành tấm gương thành công "tuổi trẻ tài cao" trong miệng người khác.
Anh ta biết bây giờ không thể thuyết phục được Kiều Ly, nhưng vẫn cố thuyết phục chính mình: "Chúng ta là người có thể thông cảm cho đối phương nhất, chúng ta có thể sưởi ấm cho nhau, chiến đấu cùng nhau, chúng ta cùng là một loại người."
Kiều Ly nhíu mày im lặng nhìn vẻ van nài bất thường của anh ta. Sau khi anh ta nói xong, cô hất tay anh ta đang nắm lấy cánh tay mình ra.
"Chúng ta từng như thế, nhưng bây giờ thì không." Cô bình tĩnh nhìn anh ta, nói cho anh ta biết sự thật, "Chúng ta không cùng là một loại người."