Chương 182. Xô xát
Đại hoàng tử phong lưu thành tính, ôm mỹ nhân trong lòng, bàn tay thuần thục chẳng khác gì xúc tu bạch tuộc quấn chặt thân thể ngọc ngà sáng bóng của nữ tử một cách sảng khoái. Mặc dù chuyến đi này mục đích chính là uống rượu và nghe ca kỹ nhưng khi đã ôm mỹ nhân trong lòng rồi thì không có điều gì ngăn cản được du͙© vọиɠ của đại hoàng tử.
"Ngũ đệ, không cần phải câu nệ như vậy. Bây giờ đệ đã đặt chân lên thuyền hoa rồi thì tạm gác lại những những gì mà sách thánh hiền dạy. Nếu đệ cứ như vậy chẳng phải là đã phung phí của trời rồi hay sao. Nữ tử ở Giang Nam lại là mỹ nhân nổi danh của Chu Quốc ta, hôm nay tận mắt thấy thật sự làm chúng ta không thất vọng!"
Đôi mắt đẹp của đại hoàng tử khẽ liếc nhìn ngũ hoàng tử đang tỏ vẻ khó chịu. Ngũ hoàng tử khí chất hơn người, vận y phục thêu rồng bằng chỉ vàng. Bởi vì là hoàng tử nên không được thêu hoa văn rồng năm móng. Tuy nhiên hoa văn rồng bốn móng thôi cũng đủ thấy cao quý rồi, những nữ tử này bước ra từ chốn phong trần nên hiển nhiên đều biết rất rõ điều này.
Ban đầu ngũ hoàng tử có phần dè dặt với những nữ tử này, dù sao thì từ nhỏ hắn được cưng chiều nên đã quen thói cao ngạo ngông cuồng, thêm cả việc có mẫu phi ở phía sau hậu thuẫn nên các phi tử khác nhìn thấy hắn đều sợ hãi mà đi đường vòng vì sợ bản thân trước phải phiền phức vào người. Ngay cả những cung nữ trong cung của hắn bị quản rất chặt nên không có kẻ nào lớn gan dám bò lên giường của ngũ hoàng tử.
Đấy là còn chưa kể bản thân ngũ hoàng tử có thói quen sạch sẽ lại chưa từng chạm qua nữ nhân cho đến khi hắn làm lễ cấp quan vẫn thủ thân như ngọc khiến cho quý phi nương nương ngàn vạn sầu lo rằng sau này sẽ không được ôm hoàng tôn.
Ngũ hoàng tử bày ra bộ dạng phòng bị khiến cho những nữ tử này bị dọa sợ, trong lòng bọn họ trần trừ do dự không biết có nên tiếp tục tiến lại gần hay không. Nhưng đôi mắt của bọn họ vẫn dán chặt lên người ngũ hoàng tử, trong mắt không có lấy nửa điểm dung tục mà rất tao nhã. Trong bối cảnh mờ ảo dưới ánh nến khiến cho khuôn mặt của mỹ nhân càng thêm rung động lòng người.
"Mỹ nhân mà, sao nàng phải sợ? Đây là đệ đệ của ta vốn chưa từng trải qua chuyện nam nữ bao giờ nên mới có phản ứng dữ dội như vậy. Một khi đệ ấy được nếm trải tư vị ngọt ngào này rồi ta cam đoan đệ ấy sẽ không còn bày ra cái điệu bộ như vậy nữa đâu, nên các nàng cứ việc yên tâm!"
Đại hoàng tử nhíu mắt ra hiệu với mĩ nhân khi thấy nàng ta còn do dự bèn nói thêm vào. Không đợi ngũ hoàng tử có phản ứng, sắc mặt của mỹ nhân đã nhanh chóng đỏ rực như trái anh đào nhưng hành động vẫn còn rụt rè không dám hấp tấp nhất là đối với nam nhân cực phẩm trước mắt còn đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo.
Dù gì thì vẫn phải thừa nhận đây là một nam nhân soái nhất mà nàng ta từng gặp từ trước đến giờ. Dung nhan tuấn mỹ tinh tế xếp vào bậc nhất, thoạt nhìn có thể thấy được đây là một vị công tử thế gia hào môn. Tuy không phải là lần đầu tiên gặp nam tử anh tuấn mà ngược lại nàng ta còn từng gặp qua rất nhiều người là đằng khác vậy mà không thoát khỏi được vẻ ngượng ngùng khi đứng trước mặt nam tử này. Nàng ta liền kéo ở ống tay áo dài che đi nửa khuôn mặt rồi nhẹ nhàng nâng gót sen đến gần.
Đôi giày thêu hoa chạm đất không phát ra tiếng động, cả người nàng ta nhẹ nhàng giống như một dải lụa rất mỏng manh yêu kiều khiến cho ai nhìn thấy cũng phải yêu thích. Thật đáng tiếc khi ngủ hoàng tử lại không nằm trong số những người rất yêu thích này, hắn là người tự cao tự đại thế nên dù cho những nữ tử này có mỹ mạo vô song đến đâu thì hắn cũng không để vào trong mắt.
Nếu như đại hoàng tử mà biết ngũ hoàng tử có những suy nghĩ này thì nhất định sẽ bật cười khanh khách. Có ai lại đi đòi hỏi một một ca kỹ lăn lộn trong chốn phong trần phải đoan trang chứ? Ai cũng đều là vì cuộc sống, bình thường những ca kỹ này bán nghệ không bán thân, tuy nhiên khi gặp phải người có tiền có quyền lực thì đều phải chấp nhận số phận. Đấy là còn chưa kể đến nữ tử một lòng muốn trèo cao thì chỉ cần có cơ hội ai nấy sẽ đều nóng lòng nắm lấy.
Bộ dạng thẹn thùng phong tình của bọn họ đều là thủ đoạn của bọn họ, không quản là ca kỹ, không cần quản là hoàng tử nếu muốn có một thứ gì đó thì tự nhiên bản thân phải tự tranh thủ cho chính mình đó là sự thật mà không ai có thể chối bỏ được.
"Công tử, đây không phải là cách uống rượu, để nô gia hầu hạ ngài thật tốt!"
Mỹ nhân lên tiếng nói. Thân thể mềm mại y như con rắn nước quấn chặt lấy người ngũ hoàng tử, như có như không ngồi gọn lỏn trong lòng ngũ hoàng tử. Đương nhiên ngũ hoàng tử không thấy thoải mái trên mặt còn lộ ra chút e thẹn, hắn đang định giơ tay lên gỡ nữ nhân đang quấn chặt trên người mình xuống thì đại hoàng tử mở miệng trêu trọc bằng giọng điệu không nhanh không chậm khi nhìn thấy trò hay đang diễn ra trước mắt.
"Ngũ đệ! Đây có còn là đệ nữa không? Ngay cả đệ cũng không biết chính mình đối với nữ tử đó như thế nào. Người làm đại ca như ta đã phải hy sinh bản thân để dẫn đệ đi trải nghiệm, chẳng lẽ đệ không muốn biết kết quả sẽ như thế nào hay sao? Đệ không phối hợp như thế này thì sao có kết quả mà thu chứ?"
Ngũ hoàng tử sốt sắng chau mày, mặc dù rất muốn phản bác lại nhưng phải thừa nhận những lời đại hoàng tử vừa nói không hề sai chút nào. Mục đích của hắn chẳng phải là vì muốn biết trong lòng hắn muốn gì đấy sao? Vậy sao hắn lúc này lại khó chịu như vậy?
Nghĩ vậy ngũ hoàng tử không còn khó chịu nữa, khóe miệng khẽ cong lên khuôn mặt toát lên vẻ mị hoặc tinh ranh của hồ ly khiến cho sắc mặt mĩ nhân vừa rồi càng thêm đỏ rực, trong lòng cũng nhộn nhạo hẳn lên.
"Công tử!"
Nàng ta vẫn một lòng ngưỡng mộ, những ca kỹ như bọn họ ít khi quan tâm đến khách nhân, trừ phi bọn họ là những người cực kỳ giàu có hoặc quyền thế. Thế nhưng những người có tiền có quyền thế muốn mua vui với họ thường là những lão già háo sắc chưa bao giờ gặp được một vị khách nhân lại là một công tử trẻ tuổi anh tuấn yêu nghiệt đến mức như thế này.
Mĩ nhân chỉ nghĩ rằng nếu yêu nghiệt này chỉ cần mỉm cười với nàng ta, hoặc có thể phong lưu một đêm với nàng ta thì cũng thỏa lòng mong ước! Ngũ hoàng tử nở một nụ cười yêu mị xấu xa rồi vươn bàn tay có những ngón tay thon dài mịn màng. Bàn tay này khác hoàn toàn với bàn tay của đại hoàng tử. Bởi vì đại hoàng tử là nhi tử đầu tiên của hoàng đế, cũng là hoàng tử đầu tiên của Chu Quốc. Tuy không phải là đích tử nhưng lại là trưởng tử nên hoàng đế đã dốc lòng bồi dưỡng, cầm kỳ thi họa múa đao bắn tên tất cả những thứ này đại hoàng tử đều rất tinh thông. Trước sự thúc ép của hoàng đế đại hoàng tử đã rèn luyện được một thân thủ rất tốt. Bởi vì tay của hắn thường xuyên sử dụng binh khí nên lòng bàn tay đều có vết chai.
Nhưng ngũ hoàng tử thì khác, khi ngũ hoàng tử được sinh ra phía trước đã có bốn hoàng tử nên hoàng đế sớm không còn thấy mới mẻ, đối với ngũ hoàng tử cũng qua loa lãnh đạm. Bởi vì hắn có mẫu phi kiên trì chống đỡ không một phút lơ là từng bước từng bước trở thành phi tử được sủng ái nhất, từng bước trèo vị trí quý phi nương nương. Bởi vậy mẫu phi đã bao bọc rất kỹ đến nỗi cầm trên tay sợ rơi vỡ, ngậm trong miệng lại sợ tan.
Trong hoàng cung người nào chẳng biết ngoài hoàng đế thì thứ quý giá nhất mà quý phi nương nương có có chính là ngũ hoàng tử. Từ nhỏ ngũ hoàng tử được sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực vô lo vô nghĩ không giống như đại hoàng tử phải bôn ba khắp nơi. Ngũ hoàng tử được cưng chiều hết mức nên tính khí cực kỳ nóng nảy và tự cao tự đại.
"Đến đây!"
Ngũ hoàng tử giơ tay lên vẫy vẫy với mỹ nhân rồi nói, cùng với nụ cười trên khuôn mặt làm đảo điên chúng sinh, mĩ nhân dường như bị câu mất hồn phách không tự chủ được mà bước đến ngồi xuống cạnh ngũ hoàng tử. Nụ cười của ngũ hoàng tử dần dần trở nên thâm trầm mấy phần, hắn vòng tay kéo mỹ nhân gần hơn, mĩ nhân dùng khăn che mặt e thẹn cười đáp lại. Ngũ hoàng tử thoáng chau mày nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường, rồi ghé vào tai mĩ nhân mở miệng hơi thở theo đó mà tản ra quấn chặt lấy trái tim đang rung động kịch liệt của mĩ nhân.
"Không biết công tử có gì cần phân phó!"
Mỹ nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngà ngà say rượu của ngũ hoàng tử, nhìn từ xa đã thấy kinh diễm rồi vậy mà ở khoảng cách gần như vậy dung nhan của ngũ hoàng tử càng khiến nàng ta thêm khϊếp sợ.
"Ngươi mau nói cho ta biết, dùng cách gì để một nữ tử có thể thích mình?"
Ngũ hoàng tử mở miệng hỏi một câu như vậy khiến cho mỹ nhân ngồi cạnh không khỏi bối rối. Đại hoàng tử vừa ôm ấp mỹ nhân trong lòng vừa không quên liếc nhìn về phía ngũ hoàng tử. Nghe được những lời nói vừa rồi của ngũ hoàng tử thì đại hoàng tử bật cười lớn. Ánh mắt thù địch tràn ngập sắc khí của ngũ hoàng tử làm cho đại hoàng tử không còn cười lớn nữa mà chỉ mỉm cười và hai tay xua xua bày tỏ ý nhận sai đối với ngũ hoàng tử, bấy giờ ngũ hoàng tử mới chịu bỏ qua.
Đại hoàng tử đang tươi cười thì sắc mặt đột ngột thay đổi, da mặt chợt tái nhợt đi nhìn như có vẻ có chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Thì ra hắn bất chợt nghĩ đến một người. Đều nói ngũ hoàng tử lớn nên kiêu căng ngạo mạn, không có ai dám đến gây chuyện với hắn nhưng sợ rằng tất cả bọn họ đã quên sự tồn tại của cửu hoàng tử. Bởi vì mẫu thân của cửu hoàng tử có bối cảnh không có bối cảnh lớn lại mất sớm, hơn nữa gia tộc của mẫu phi chỉ là gia tộc nhỏ thế nên em không có ai có năng lực bảo hộ và giúp đỡ được hắn.
Mọi việc cửu hoàng tử đều phải tự chống đỡ gánh vác một mình. Ai cũng nghĩ hắn là kẻ vô dụng ấy vậy mà có một ngày đại hoàng tử cũng phải có cái nhìn khác, hôm đó khi đại hoàng tử đang đi dạo ở ngự hoa viên đang cười nói rất vui vẻ thì bắt bắt gặp cửu hoàng tử đang dây dưa giằng co với một người.
"Một đứa con hoang không có mẫu thân! Ai biết được ngươi có phải là cốt nhục của hoàng thượng hay không? Chưa biết chừng mẫu thân ngươi đã dan díu với thị vệ mà sinh ra đứa con hoang như ngươi!"
Người tinh mắt đều có như thể nhìn ra quý phi nương nương hết mực cưng chiều hài tử của mình, để cho hắn tác oai tác quái còn đối với cửu hoàng tử thì mặc kệ, nhiều lúc còn kệ cho đám nô tài bắt nạt đánh đập. Điều đáng nói ở đây là cửu hoàng tử lúc đó còn nhỏ, mẫu phi mất sớm, hoàng đế lại để cho quí phi nương nương nuôi dưỡng dưới gối. Thân phận của quý phi nương nương lúc đó không có phong quang như bây giờ, lúc đó nàng ta chỉ là một phi tần nhỏ bé, có đến nửa năm cũng không gặp được hoàng đế.
Còn mẫu phi của cửu hoàng tử là một nữ nhân biết nhìn xa trông rộng nhưng thật đáng tiếc đã không còn nữa điều này khiến cho cửu hoàng tử mất đi chỗ dựa vì vậy mà từng bước từng bước bị đẩy vào cục diện như trước mắt. Cửu hoàng tử nghe thấy những lời nhục mạ này, không giữ nổi bình tĩnh nữa sắc mặt trở lên tái xanh vì giận dữ. Khuôn mặt lúc này cực kỳ khó coi, mọi người xung quanh đều coi hắn giống như quả hồng mềm dễ bắt nạt bởi vì hắn chưa từng phản kháng bao giờ.