Chương 183. Không thể đi
Hắn luôn nhẫn nhục chịu đựng, không quản là ở thư phòng hay là ở thư viện hắn luôn bị coi là cái bóng trong suốt không ai muốn nhìn thấy hắn, hắn luôn rụt rè không ai biết hắn đang nghĩ cái gì và cũng chẳng có ai buồn quan tâm đến những gì mà hắn muốn. Ngay cả hoàng đế cũng không sủng ái hắn, còn quý phi nương nương bởi vì đã có ngũ hoàng tử lên luôn coi hắn là cái gai trong mắt. Quý phi nương nương chưa từng đối xử tốt với hắn. Đại hoàng tử cứ nghĩ rằng cửu đệ của mình sẽ nhẫn nhục như vậy thì hôm nay lại thu được bất ngờ lớn.
"Chỉ dựa vào người mà cũng dám dị nghị mẫu phi của ta, đây không phải là lần một lần hai, lần sau còn để ta nghe thấy thì.."
Đại hoàng tử đi đến nhìn qua khe hở của hòn non bộ đều thấy được rõ ràng cảnh tượng vừa diễn ra. Nhìn thấy cửu đệ của hắn trên mặt không có lấy một chút chút biểu cảm dư thừa nào tư thế hiên ngang thẳng tắp giống như cây tùng đang vươn thẳng mình vượt qua bão tuyết, khuôn mặt anh tuấn bao phủ một tầng sương lạnh giống y như một núi băng lạnh lẽo. Từ trong tay áo cửu hoàng tử lấy ra một con dao đặt trực tiếp đặt lên cổ lão thái giám vừa sỉ nhục mình.
Những nếp nhăn nối tiếp trên cổ càng làm lộ rõ vẻ già nua của tên thái giám, so với cửu hoàng tử thì quả thật là vô cùng xấu xí. Khuôn mặt của cửu hoàng tử sáng như ngọc, ngũ quan tương xứng rất hoàn hảo, khôi ngô anh tuấn so với ngũ hoàng tử còn anh tuấn hơn vài phần. Nếu so sánh nhan sắc của cửuhoàng tử với nữ tử thì tin rằng không có nữ tử nào trong thiên hạ có thể vượt qua.
Còn trong mắt đại hoàng tử luôn cho rằng nếu thật sự có nữ sinh tử xinh đẹp giống như cửu hoàng tử thì chắc chắn nam nhân nào cũng muốn có được.
"Dao của ta sẽ không khách khí với ngươi!"
Cửu hoàng tử gằn lên từng từ từng chữ với tên thái giám. Đôi mắt thâm sâu khó dò của hắn tản ra nguy hiểm y như ánh mắt của thú dữ rình rập trong con mồi trong đêm tối. Chỉ chờ con mồi mất cảnh giác là ra một đòn chí mạng.
"Tiểu nhân.. tiểu nhân không dám.. không dám! Cửu hoàng tử tha mạng, tiểu nhân không dám nữa!"
Lão thái giám sợ hãi lắp bắp nói, phía dưới chợt nghe thấy tiếng nước chảy, nhìn y phục của hắn bị ố vàng kèm theo mùi nồng nặc. Hóa ra lão thái giám vì sợ quá mà tè cả ra quần. Đại hoàng tử nhăn mặt rồi bịt mũi lại tuy nhiên vẫn không quên quan sát cửu hoàng tử chỉ thấy cửu hoàng tử nhíu chặt lông mày nhưng không có nói lời nào.
Và chính thái độ này của cửu hoàng tử càng làm cho lão thái giám sợ hãi, đây là lần đầu tiên đại hoàng tử được nhìn thấy một bộ mặt khác của cửu hoàng tử. Kể từ lúc này đại hoàng tử không còn dám coi thường người cửu đệ này của mình nữa. Về phía cửu hoàng tử đương nhiên cũng không phát hiện ra ngụy trang của bản thân đã bị lộ tẩy.
Nhìn vào đôi mắt của ngũ hoàng tử thì đại hoàng tử ngay lập tức nhớ đến lần đó của cửu hoàng tử. Đối với cửu đệ này của hắn..
Đại hoàng tử mỉm cười, trực tiếp nắm lấy bàn tay trắng muốt như ngọc của mĩ nhân, Rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong chén bằng bạch ngọc, người đã chết rồi không cần phải lo lắng về hắn nữa. Hiện tại đối thủ chân chính của hắn là người đang ở ngay trước mắt đây.
Ngũ hoàng tử có vẻ như đang dần thân mật cùng với mỹ nhân, hắn bắt đầu nâng khuôn mặt của mĩ nhân lên xoay trái xoài phải giống như đang quan sát xem xét một món đồ. Điều này càng khiến cho mĩ nhân càng thêm thoải mãn trong lòng.
"Công tử, cảnh đẹp trước mắt, gặp nhau âu cũng là duyên phận, nếu người uống hết ly rượu này thì ta và người coi như đã làm quen!"
Mỹ nhân lấy hết dũng khí để nói, rồi đưa một ly rượu đầy đến trước mặt của ngũ hoàng tử. Đại hoàng tử rũ mắt xuống nhìn những mỹ nhân trong lòng sau đó nâng cằm nàng ta lên mà hôn thật sâu vào đôi môi căng mọng. Ngũ hoàng tử nhìn ly rượu trong tay mỹ nhân bèn nhận lấy uống một hơi cạn sạch. Sau khi ngũ hoàng tử uống xong ly rượu khiến cho mỹ nhân không giấu được mà mừng thầm trong lòng.
Dược có trong rượu rất nhanh đã phát huy tác dụng. Ngũ hoàng tử đột nhiên thấy bụng dưới nóng như lửa đốt, rất khó chịu hận không thể phát tiết ngay ra ngoài. Hắn chưa bao giờ bị như vậy, sắc mặt đỏ rực hẳn lên, hắn bắt đầu thấy hơi thở trở nên gấp gáp. Nhất là khi mĩ nhân kia dán chặt lên người hắn, âm thanh trong lòng hắn điên cuồng gào thét, ngày càng ngày hắn càng thấy cơ thể nóng hơn, cảm thấy máu trong cơ thể hắn đang sôi sục như được luộc chín trong nồi nước sôi vậy.
Chỗ da thịt chạm vào hai cánh tay của mĩ nhân là chỗ dịu mát nhất, bất chợt hắn nổi lên khao khát thèm muốn mĩ nhân đang đứng trước mặt hắn. Sau đó hắn thấy thỏa mãn khi ôm trọn mỹ nhân vào lòng.
Mỹ nhân đang ngồi trong lòng hắn cũng thấy e thẹn, tuy nhiên cũng rất lớn mật phối hợp cùng với hắn. Đại hoàng tử cười cười rồi đưa cho bọn họ một trăm lượng bạc.
"Đệ đệ của ta còn rất non nớt trong chuyện này, các ngươi phải dậy dỗ để ấy thật tốt, đừng quá kịch liệt với đệ ấy là được!"
Đại hoàng tử nói xong rồi đẩy mỹ nhân trong tay mình ra sau đó sải bước rời đi.
Tại phủ của tri phủ Giang Nam, quản gia nhận lệnh phân phó cho người dưới toàn lực cảnh giác. Ngay cả lỗ chó ở hậu viện cũng được bịt lại.
"Đại nhân, đại hoàng tử và ngũ hoàng tử đã đến, hai người đều ở tại khách điếm Duyệt Lai."
Quản gia nói. Khuya như vậy rồi tri phủ đại nhân còn đang giải quyết công việc nếu không phải vì chuyện của nữ nhi bị người khác hạ độc thì giờ này có lẽ ông ấy đã sớm đi ngủ rồi. Nhưng ngày mai khách đến đều không phải là người bình thường sao có thể xem nhẹ chuyện này được.
"Phân phó xuống dưới, ngày mai cử người trông chừng thật tốt hai vị đó, không được phép để xảy ra bất cứ sai sót nào!"
"Vậy Tống đại phu?"
Quản gia do dự hỏi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng!"
Tri phủ đại nhân liếc nhìn quản gia một cái rồi tiếp tục viết lên giấy tuyên thành.
"Tống đại phu suất thân hàn vi, tiểu nhân sợ rằng nàng ta không đủ phân lượng, bởi vì ngày mai tham gia yến tiệc đều là những người có suất thân quyền quý mà tổng đại phu lại có y thuật xuất thần nhập hóa, còn là một nữ tử nếu tham gia sợ là sẽ bị gây khó dễ!"
Quản gia dè dặt nói. Nếu như Tống Tương là một nam nhân thì quá tốt. Ở Trung Quốc từ cổ chí kim chưa từng có nữ tử nào cố y thuật cao minh như vậy. Nếu như đánh đồng nàng cùng với nữ tử thường dân khác thì chẳng khác nào chôn vùi một tài năng. Nếu như nàng là một nam nhân thì thì lại càng đáng tiếc, vì nàng là một nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc.
"Điều này.."
Tống đại phu là một người thanh tâm quả dục, không màng đến công danh và tiền tài, đối với yến tiệc tinh thần ngày mai thì Tống đại phu không quá quan tâm đến. Nhưng Huyện Thái gia thì khác, tuy bọn họ đến cùng nhau nhưng mục đích khác nhau nên đại nhân chỉ cần đưa theo Huyện Thái gia tới yến tiệc là đủ. Còn lại Tống đại phu sẽ ở lại cùng với tiểu thư như vậy là tốt nhất sẽ tránh được phiền phức cho cả hai. "
Quản gia chân thành khuyên nhủ, ông ấy sớm đã nghĩ đến vấn đề này rồi nhưng đột nhiên xảy ra chuyện tiểu thư bị hạ độc, nên bây giờ ông mới có cơ hội mở miệng.
" Theo lý mà nói, Tống thần y có xuất thân không tốt nhưng lại là người quang minh lỗi lạc, bản quan sau có thể nhắm mắt làm ngơ! "
Tri phủ đại nhân trầm ngâm nghĩ ngợi, không hoàn toàn tán đồng với ý kiến của quản gia. Thấy lão gia không hiểu ý của mình thì quản gia trở nên gấp gáp mà trực tiếp nói thẳng:
" Đại nhân, người chắc chưa quên lần trước vì sao bệ hạ lại tức giận chứ? "
" Đại hoàng tử! "
Tri phủ đại nhân sửng sốt nói. Lần đó bệ hạ muốn kiểm tra năng lực của các vị hoàng tử thế nên đã giao chính sự cho bọn họ xử lý cùng với thời hạn ba tháng. Hai tháng đã trôi qua chỉ có đại hoàng tử là không có động tĩnh gì, còn có vài vị hoàng tử có gia thế nhà ngoại khiêm tốn, không có nhiều ngân lượng và nhân mạch. Từ lễ bộ đến binh bộ, cả thảy là lục bộ từ trên xuống dưới đều muốn bạc, bạc thôi chưa đủ còn phải có cả nhân mạch giúp đỡ nữa.
Thế nên chỉ có những vị hoàng tử có xa thế bên ngoại tốt mới có thể xử lý được những việc đó. Bằng không sẽ bị những lão hồ ly trong lục bộ chỉnh cho tan tác. Ngày đó chờ quá lâu không thấy đại hoàng tử có tin tức gì bệ hạ biết chuyện liền sai người đến hỏi thăm. Thái giám đến hỏi thăm thì khϊếp sợ vạn phần khi biết được nguyên nhân.
Hắn nghe được thời gian này đại hoàng tử đắm chìm trong tửu sắc, ngày ngày đóng chặt cửa cung ve vãn đùa cợt với cung nữ. Hoàng đế ban đầu không tin tuy rất tức giận nhưng cũng trực tiếp đi đến cung của đại hoàng tử để xem xét. Tiểu thái giám canh cửa lo lắng đến mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Khi thấy hoàng đế đến hắn định lớn tiếng thỉnh an để đánh động phía bên trong nhưng lại bị hoàng đế hung hăng trừng mắt:
" Câm miệng! Không được thông báo! "
Hoàng đế vừa nhìn vừa nói rồi vội vàng nhắm hướng cửa mà bước tới. Thái giám canh cửa thở dài xem ra chủ tử của hắn cũng xong rồi, không muốn nhìn thấy cảnh diễn ra sau đó hắn liền ủ rũ mà nhắm mắt lại. Đại hoàng tử lần này gặp phải đại họa rồi.
Hoàng đế bước đến cánh cửa nghe tiếng nam nữ đùa vui cùng nhau phía sau cánh cửa. Đây là đại hoàng tử, là trưởng tử của mình đây sao, sao nó có thể nói ra những lời lẽ dung tục như vậy. Sắc mặt của hoàng đế lúc này đã xám xịt lại. Đứng ở cửa cũng không vững khiến cho công công đi cùng lo lắng tiến đến đỡ:
" Bệ hạ! "
Âm thanh này vang lên đại hoàng tử cùng với cung nữ phía sau cánh cửa đều hoảng hốt dừng lại cuộc vui. Sau đó đại hoàng tử bị phạt cấm túc một tháng và bổng lộc nửa năm.
" Ngươi muốn nói rằng đại hoàng tử là người háo sắc sẽ nhìn trúng Tống đại phu sao? "
Tri phủ đại nhân bấy giờ mới hiểu ra ý của quản gia là như vậy. Thấy đại nhân nhà mình rốt cuộc cũng hiểu thì thở phào nhẹ nhõm gật đầu:
" Tống đại phu xinh đẹp tựa thiên tiên, nam nhân vừa nhìn thấy đã yêu thích, đại hoàng tử là người háo sắc nếu thật sự nhìn chúng Tống đại phu cộng thêm với tính khí và bối cảnh của Tống đại phu thì quả thật không lên tham gia yến tiệc ngày mai, nếu không sẽ là người bị tổn hại nhiều nhất. "
Quản gia thành thật nói.
" Nhưng là, bản quan hôm nay đã viết một bức thư! "
Tri phủ đại nhân lo lắng nói:
Quản gia lại thấy nhức đầu vì chuyện này, cuối cùng cũng đành nói:
" Về việc này nô tài mong đại nhân suy xét lại, dù sao thì Tống đại phu là người đã cứu mạng tiểu thư."