Toàn Thế Giới Đều Mong Các Nàng Ly Hôn

Chương 19

Chương 19.

Ngoài phòng chiều hôm nặng nề, yên lặng đến mức tiếng kim rơi trong phòng cũng có thể nghe thấy.

Thân thể đang đè ở trên người kia nóng bỏng đến dọa người, hai phiến môi càng giống như là lửa, nhẹ nhàng cọ qua cằm nàng, vén lên những tia lửa tình. Xúc cảm kỳ dị tê dại lan khắp toàn thân, thân thể Tư Ngữ hơi cứng lại, hai tay đang đẩy bả vai mềm mại của cô dừng lại, bất động.

Lục Tịch cho là uy hϊếp nổi lên hiệu quả, chậm rãi từ trên người nàng bò dậy, đầu váng mắt hoa bước từng bước một đi ra ngoài.

Độ ấm nóng bỏng chợt biến mất, lý trí Tư Ngữ trở về, vội bò dậy đi đỡ cô.

Cánh tay bị bắt lấy, ý thức Lục Tịch hỗn độn quay đầu nhìn nàng vài giây, môi khẽ nhếch, cái gì cũng không nói.

Tư Ngữ đỡ cô trở về phòng ngủ, ném người lên trên giường, đắp chăn đàng hoàng bước nhanh ra khỏi phòng.

Dưới lầu một mảnh đen nhánh.

Triệu a di đã ngủ, Tư Ngữ tìm mãi mới tìm được hòm thuốc, chân tay nhẹ nhàng trở về phòng, nhìn thấy Lục Tịch nhắm mắt lại giống như đã ngủ.

Nàng ý đồ đem người đánh thức: “Đo nhiệt độ cơ thể trước.”

Lục Tịch hẳn là nghe thấy, giữa mày hơi hơi nhíu lại, mí mắt động đậy, lại không mở mắt.

Tư Ngữ hoặc là không làm, lúc đã làm thì phải làm đến cùng, xốc chăn lên muốn cởi cúc áo sơ mi của cô.

Bàn tay nóng bỏng đột nhiên nắm lấy tay nàng, giống như có ngọn lửa bao vây.

Lục Tịch cảnh giác mà mở to mắt, hồ sâu bên trong mắt biến thành thanh tuyền, ý thức thanh tỉnh vài phần, nhìn tay nàng duỗi về phía ngực mình, thanh âm hơi khàn khàn hỏi: “Làm cái gì?”

Lực đạo cô không lớn, Tư Ngữ chỉ cần giãy giụa rất nhỏ là có thể tránh được, chỉ là thấy cô cắn chặt hàm dưới, đột nhiên nổi lên ác thú muốn trêu chọc cô.

Một người nhìn qua rất nghiêm trang, lúc hoảng loạn lên sẽ là cái dạng gì?

Đùa giỡn một đóa hoa bạch lĩnh ngẫm lại vẫn rất thú vị.

Tư Ngữ làm ra biểu tình dụ dỗ, dáng vẻ lưu manh nói: “Còn có thể làm cái gì, đương nhiên là phi lễ với cô a! Đến đây đi Đại mỹ nhân, đừng sợ, gia sẽ hảo hảo yêu thương ngươi ~”

Đôi mắt Lục Tịch thong thả chớp một cái, an ổn yên lặng nhìn nàng tới gần.

Lúc khoảng cách khuôn mặt của hai người còn kém một gang tay, mắt thấy sắp phải tiếp xúc thân mật, Lục Tịch vẫn thờ ơ.

Đôi tai Tư Ngữ lại lặng lẽ đỏ lên.

Không phải nàng không nỗ lực, mà là người nào đó căn bản bị trêu chọc đến bất động!

Lục Tịch một chút cũng không có hoảng loạn, bình tĩnh đến mức giống như gái thẳng.

Hoặc chính là tính tình lãnh đạm.

Tư Ngữ nhớ rõ quyển tiểu thuyết kia viết thật sự như nước trong, nghe nói là trang web rất biếи ŧɦái, chỉ cần có một động tác ái muội là sẽ bị khóa, cho nên tác giả đến nụ hôn của hai nữ chính đều viết rất sơ lược, cái gì tắt đèn ra H cũng chưa viết.

Lý do là phát sốt, đôi mắt thanh lãnh của Lục Tịch nhiều thêm chút độ ấm, chỉ là ánh mắt vẫn thẳng lăng lăng, sắc bén bức người, như là có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

Tư Ngữ hất hất đầu, nhanh chóng đuổi những ý nghĩ lung tung rối loạn ở trong đầu ra.

Người còn đang sinh bệnh thì vui đùa cái gì chứ!

Tư Ngữ tránh thoát sự kiềm chế từ tay cô, nghiêm túc nói: “Tôi là muốn giúp cô đo nhiệt độ cơ thể. Cô nếu là không muốn kẹp ở dưới nách, thì kẹp ở trong miệng cũng được.”

Lục Tịch nhìn nhìn nhiệt kế trong tay nàng, đại khái là đang suy nghĩ đã được tiêu trùng hay chưa, bỏ vào trong miệng có sạch sẽ không. Sau khi giãy giụa vài giây trong lòng, cô bắt đầu tự tay mở cúc áo.

Trên tay cô không có tí sức lực nào, nút áo cài thật sự rất chặt, mở nửa ngày cũng không xong.

Tư Ngữ lo lắng suông, thật muốn giúp cô xé đống quần áo kia.

Khụ.

Đợi tầm khoảng hai phút, Lục Tịch rốt cuộc mở được hai nút áo phía trên cùng.

Tư Ngữ đặt nhiệt kế vào trong tay cô, còn không quên nói lời đùa giỡn một chút: “Trước lúc kẹp xong đừng ngủ, bằng không chờ kẹp xong còn muốn phi lễ cô.”

Khóe mắt Lục Tịch nhảy nhảy, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: “Cô ồn ào khiến tôi đau đầu.”

Tư Ngữ: “. . . .”

Không nói không nói nữa, cô là người bệnh cô lớn nhất.

Tư Ngữ cầm điện thoại xem thời gian, năm phút đồng hồ vừa đến, nàng lấy nhiệt kế ra ngoài, trên mặt hiển thị rõ 38.5 độ.

Quả nhiên là đã phát sốt.

Tư Ngữ giúp cô lót gối trên đầu, để cô dựa vào l*иg ngực mình, bẻ một viên thuốc hạ sốt, cầm lấy nước sôi đã không còn nóng nữa trên tủ đầu giường đưa tới bên miệng cô, như dỗ dành trẻ nhỏ nói: “Ăn thuốc ngủ một giấc, ngày mai là tốt rồi. Ngoan, a ——”

Lục Tịch nhấp môi, ngẩng đầu nhìn nàng.

“Há mồm a.” Tư Ngữ cho rằng cô giống như mình chán ghét uống thuốc, ngữ khí mềm mại: “Ăn xong tỷ tỷ mua đường cho ăn.”

Khóe mắt Lục Tịch lại nhảy nhảy, uống mấy ngụm nước, đem viên thuốc nuốt xuống, thở hổn hển mấy hơi nói: “Tôi lớn hơn cô.”

Cũng đã bệnh thành như vậy còn có sức lực cùng nàng tranh lớn nhỏ?

Tư Ngữ dở khóc dở cười, đỡ cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn đàng hoàng, biết nghe lời phải mà nói: “Được được được, cô lớn. Tiểu tỷ tỷ mau ngủ đi.”

Ánh sáng vàng nhạt từ đèn đặt dưới đất chiếu vào trên mặt minh diễm của người kia, vừa đủ để nhìn rõ. Cặp mắt hạnh hơi hơi cong, bên trong phảng phất như có chứa ngôi sao.

Không biết có phải là do ánh đèn hay không, Lục Tịch đột nhiên phát hiện hôm nay Tư Ngữ xinh đẹp hơn so với ngày thường.

Hình như nàng vốn dĩ đã rất xinh đẹp, chỉ là Lục Tịch chưa từng tiếp xúc gần như vậy, chưa nhìn kỹ khuôn mặt này.

Tư Ngữ không rõ ràng lắm cô giờ phút này đang suy nghĩ cái gì, thấy cô trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào mình, sờ sờ mặt rồi cười đáng khinh, nói: “Lại không ngủ tôi sẽ khi dễ cô.”

Lục Tịch: “. . . .”

Một đêm này Lục Tịch ngủ rất trầm, khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cơn nóng đã lui hết. Chỉ là do tối hôm qua đi xã giao uống chút rượu vào, đầu còn có chút choáng, cả người mệt mỏi.

Trên người dính dính, Lục Tịch đi tắm rửa một lát, tắm xong cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Cô thay quần áo xong ra khỏi phòng, khi đi ngang qua phòng Tư Ngữ thì dừng lại.

Đêm qua cô sốt đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn nhớ rõ Tư Ngữ vẫn luôn giúp cô lau mồ hôi, uy cô uống nước.

Lúc nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ nghe được Tư Ngữ ghé vào mép giường thầm thì: “Lông mi là giả sao, sao lại có thể dài như vậy. Mình lấy một cái thước đo chiều dài, cô ấy hẳn là sẽ không tức giận đi?”

Sau đó Lục Tịch liền cảm giác được mí mắt bị người khác kéo kéo.

Tiếp theo lại nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu: “Thôi vậy, nhỡ đánh thức cô ấy lại muốn uy hϊếp ly hôn với mình.”

Người kia há mồm ra là nói thật lâu, thật sự nói rất nhiều.

Tuy rằng nói nhiều như vậy, nhưng như là thôi miên, Lục Tịch rất mau ngã vào mộng đẹp, cuối cùng không biết nàng rốt cuộc có rút lông mi của mình hay không.

Lục Tịch cũng không biết khi nào Tư Ngữ về phòng của mình, sợ nàng không ngủ đủ nên không có đi quấy rầy, xoay người xuống lầu.

Lại không nghĩ tới Tư Ngữ đang ngồi ngay ngắn ở bên bàn ăn ăn bữa sáng, Lục Tịch ngẩn người.

“Sớm a.” Tư Ngữ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại cười với cô, “Khá hơn chút nào không?”

Biểu tình Lục Tịch thanh nhã như cũ, “Ân” một tiếng, không nhanh không chậm đi qua, ngồi xuống ở phía đối diện nàng.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía dưới đôi mắt nàng rõ ràng là quầng thâm, Lục Tịch lại sửng sốt, nói: “Cô không ngủ?”

Tư Ngữ ăn ít cháo nóng, không sao cả mà nói: “Ngủ trong chốc lát, đói tỉnh.”

Lục Tịch xem khí sắc nàng rõ ràng không có tốt như ngày hôm qua, nhớ tới tối hôm qua nàng cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, phòng tuyến trong lòng chậm rãi buông ra, trầm giọng nói: “Cảm ơn.”

“À, tôi là lão bà của cô, chiếu cố cô là việc nên làm, nói cảm ơn cái gì.” Ngữ khí Tư Ngữ nhẹ nhàng, thấy cô bất động, nói: “Tôi đoán cô hẳn là chưa ăn uống gì, cho nên làm ít cháo thịt nạc thanh đạm, không nóng lắm, nhanh ăn đi.”

Cháo thịt nạc thêm chút rau xanh, nhìn qua rất có bộ dáng muốn ăn. Lục Tịch tưởng là Triệu a di làm, nghe vậy hỏi: “Là cô làm?”

“Đúng vậy.” Tư Ngữ nói: “Lúc tôi tỉnh a di còn đang ngủ, tôi đói không chịu được, nên tự mình làm.”

Sau bánh quy, đây là lần thứ hai Lục Tịch ăn món nàng làm.

Lúc này đây Lục Tịch không có hoài nghi gì, cô thấy Tư Ngữ ăn thật sự ngon miệng, vốn dĩ không đói lắm nhìn cũng thành đói bụng, tự lấy đầy một chén cho mình.

Độ đặc của cháo rất vừa vặn, độ ấm vừa phải, mùi thịt hoàn toàn dung hợp với gạo mềm mại, ăn một ngụm xuống, giống như toàn bộ thân thể đều ấm hẳn lên.

“Còn có thể ăn đi?” Tư Ngữ hỏi cô.

Lục Tịch gật gật đầu, lại nếm mấy miếng, dừng lại, nhìn nàng nói: “Cô thật ra biết làm rất nhiều món.”

Tư Ngữ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Chút lòng thành, nấu cháo là đơn giản nhất. Tôi còn sẽ nấu ăn, có cơ hội sẽ làm cho cô ăn.”

Lục Tịch không nói gì.

Tư Ngữ uống một ngụm cháo, phát hiện cô đang nhìn mình, lại uống một ngụm nữa, phát hiện cô vẫn còn đang nhìn.

“Làm gì nhìn tôi như vậy?”

Đôi mắt Lục Tịch hơi trầm xuống, như suy tư điều gì.

Tư Ngữ bị cô nhìn như vậy, buông chén, chớp chớp đôi mắt với cô, cợt nhả mà nói: “Là bởi vì tôi quá đẹp sao?”

“. . . .”

“Hay là đột nhiên phát hiện tôi rất hiền huệ, động tâm với tôi?”

Động tâm, đó là cái cảm giác gì?

Lục Tịch không biết. Chỉ biết đôi mắt nàng thật sự rất xinh đẹp, cho dù không ngủ đủ, cũng rất sáng, đen trắng rõ ràng, không có một tia tạp chất.

Sạch sẽ như vậy, lại giống như cơn lốc xoáy, có thể đem người khác cuốn vào bên trong.

Sau hai giây đối diện, Lục Tịch bất động thanh sắc cúi đầu, thanh âm nghe không ra cảm xúc mà nói: “Cô như thế nào lại biết đóng phim?”

Đề tài này thay đổi so với cái muỗng trong tay nàng còn cứng hơn. . . . .

Lại một lần chọc người thất bại, Tư Ngữ cũng không nhụt chí, dùng cái muỗng khuấy cháo trong chén, nói: “Tôi trước kia đã từng học biểu diễn.”

Cái gì trời sinh là diễn viên thiên tài, chỉ là bậy bạ, lừa người khác còn tính, Tư Ngữ cảm thấy người khôn khéo giống như Lục Tịch hẳn là không dễ lừa, còn không bằng ăn ngay nói thật.

Lục Tịch lại ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt ở trên mặt nàng vòng một vòng, như là đang xem một đóa hoa.

Tư Ngữ lần này không có trêu chọc cô, đơn giản là đôi tay chống cằm thoải mái hào phóng để cô nhìn.

Lục Tịch cũng thấy hơi kì cục, dời tầm mắt, dường như không để ý gì mà tiếp tục uống cháo, kỳ thật đang cúi đầu trầm tư.

Tuy rằng không phải là nghệ sĩ chuyên nghiệp, Lục Tịch tốt xấu gì cũng là lão tổng của công ty giải trí, khi các loại liên hoan phim lớn gì tổ chức cũng sẽ mời cô đi tham gia, người nào có kỹ thuật diễn tốt, cô vừa xem là hiểu ngay. Tư Ngữ có kỹ thuật diễn tinh vi, vừa nhìn đã biết chính là có bản lĩnh diễn phim thâm hậu, cho nên cô hoài nghi Tư Ngữ có phải đã trộm vào ban đào tạo diễn viên học tập hay không.

Chỉ là học lúc nào, học bao lâu, những cái này Lục Tịch một mực không biết.

Lục Tịch càng ngày càng phát giác sự hiểu biết của mình đối với Tư Ngữ là quá ít. Trước kia cô cảm thấy Tư Ngữ chỉ là loại người được nuông chiều từ bé cái gì cũng sẽ không biết làm. Nhưng mà hiện tại, Tư Ngữ không ngừng thay đổi, đổi mới nhận thức của cô, dao động quan niệm của cô, thường thường cho cô kinh hỉ.

Giống như là không cẩn thận mở ra một bình rượu nho năm xưa, yêu cầu phải thật tỉnh táo, mới có thể phẩm ra mùi vị thật sự.

Hai người yên lặng ăn xong bữa sáng.

Tư Ngữ cho rằng Lục Tịch sinh bệnh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, kết quả cái người cuồng công tác này căn bản không để trong lòng, ăn xong bữa sáng lại đi làm.

Trước khi đi, Tư Ngữ không quên bày ra vẻ thâm tình, tung tăng đi theo Lục Tịch đến chỗ cửa, vẻ mặt lo lắng mà nói: “Cô mới hạ sốt, trên người hẳn là không có sức lực, muốn tôi lái xe đưa cô đến công ty không?”

Lục Tịch như là đã quen nàng có dáng vẻ như này, không cho chút tình cảm mà nói: “Không cần, tôi không mảnh mai như vậy.”

Tư Ngữ nhón chân làm bộ làm tịch giúp cô sửa sửa cổ áo, ôn nhu nói: “Vậy cô không cần quá mệt mỏi nga, thân thể mệt muốn chết sẽ khiến người ta đau lòng.”

“Tư Ngữ.” Lục Tịch đột nhiên nghiêm túc kêu tên nàng.

“Ân?”

Lục Tịch nhìn đôi mắt nàng, từng câu từng chữ rõ ràng mà nói: “Ly hôn trước đó chỉ là dò xét, cho nên không cần thiết diễn ở trước mặt tôi.”

“. . . .”

Lục Tịch đi rồi, Tư Ngữ nôn nóng gặm ngón tay, hỏi Tiểu B: “Cô ấy có phải đã nhìn ra cái gì hay không?”

Tiểu B: “Nhìn ra cái gì?”

Tư Ngữ: . . . . . . . . .

Haiz, cùng một người máy không hiểu cảm tình thì có cái gì để nói chuyện chứ.

Tư Ngữ rất nhiều lần diễn ở trước mặt Lục Tịch, đều bị cô chọc thủng, cho nên Tư Ngữ hoài nghi Lục Tịch có phải đã phát hiện mình không phải nguyên nữ phụ hay không.

Nhưng rất mau nàng lại phủ định cái ý nghĩ này, chuyện xuyên sách huyền huyễn ly kỳ như vậy, người bình thường đều sẽ không suy nghĩ theo phương diện này, nếu đã biết chân tướng, Lục Tịch sao có thể còn bình tĩnh như thế.