Nghe Tô Mạn giải thích sơ qua, Khúc Diệp Thanh đa phần đã hiểu ra nguyên nhân phát sinh, Khúc Diệp Thanh không khỏi buồn cười lắc đầu.
Khi Khúc Diệp Thanh đến, trong phòng đã loạn thành một đoàn, đồ vật văng tứ tung trên mặt đất, còn hai thủ phạm vẫn đang giằng co trên sofa, người thì nắm tóc, người thì cắn tay đối phương chẳng khác gì trẻ mẫu giáo đang đánh nhau còn giáo viên là Tô Mạn đang can ngăn.
Khúc Diệp Thanh nhìn hai cục xù xù trên sofa rồi nhìn qua Tô Mạn, Tô Mạn cũng xù xù như hai cục kia.
Tô Mạn bất lực ngồi bệt xuống đất, hai người kia đánh nhau hăng say có kéo ra cỡ nào thì một chút cũng dính lại với nhau, đánh từ bàn làm việc xuống đất rồi lại lên sofa, Tô Mạn cơ hồ nói khàn cả cổ cũng không ai nghe, nhào vào can ra thì bị cả hai đánh luôn, cho nên Tô Mạn bây giờ không khác gì một cục xù xù, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, trên mặt trên cổ còn có mấy dấu móng tay cào.
Tô Mạn nhìn thấy Khúc Diệp Thanh liền như nhìn thấy cứu tinh.
Tô Mạn " Khúc Diệp Thanh mau kéo con thỏ của cô về đi, tôi mệt lắm rồi".
Khúc Diệp Thanh đi tới sofa, lúc này Hàn Ngọc Băng đanh ngồi trên người Vương Hi Văn, tóc đang bị người kia nắm còn nàng đang cắn lấy tay Vương Hi Văn, giằng co không ai chịu thua ai.
Khúc Diệp Thanh không nói lời nào liền túm lấy Hàn Ngọc Băng vác đi như vác bao cát, Hàn Ngọc Băng giẫy giụa " Vương Hi Văn có ngon thì nhào vô đánh tiếp".
Vương Hi Văn còn muốn nhào đến thì bị Tô Mạn ôm lại.
Tô Mạn " bình tĩnh, bình tĩnh, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi".
Vương Hi Văn " buông ra, bình tĩnh cái quần què".
Tô Mạn: (╥_╥)
___
Ra khỏi phòng Tô Mạn, Hàn Ngọc Băng vẫn còn la hét, lúc này ' bang' một tiếng, mông bị ăn một cái tát, Hàn Ngọc Băng tức khắc an tĩnh.
Trên đường đi, mọi người trong công ty nhìn thấy Khúc tổng đang vác một cục xù xù không nhận rõ mặt, ai nấy đều nghị luận lên, Hàn Ngọc Băng thẹn thùng cử động cũng không dám.
Đặt Hàn Ngọc Băng xuống sofa, Khúc Diệp Thanh đi lấy một cái gương, đưa đến trước mặt Hàn Ngọc Băng " nhìn đi, trưởng thành của em là như vậy đó hã, có khác nào con nít ba tuổi, em như vậy còn muốn giúp tôi gánh vác cái gì".
Hàn Ngọc Băng ủy khuất lên tiếng " có con nít ba tuổi nào như vậy chứ, con nít ba tuổi không phải bị đánh thì chỉ biết khóc thôi sao, em còn đánh lại cô ta mà". Nói xong nàng liền bật khóc nức nở.
Hàn Ngọc Băng " Hức... em bị đánh, chị không giúp em đánh lại, chị còn... hức... ức hϊếp em".
Khúc Diệp Thanh " tôi ức hϊếp em hồi nào, từ nảy giờ tôi chỉ nói chuyện đàng hoàng ".
Hàn Ngọc Băng " từ hôm qua đến giờ chị toàn mặt lạnh với em, cả thấy mặt em chị cũng không muốn, như vậy không phải ức hϊếp thì là gì".
Khúc Diệp Thanh tức giận thật rồi, nàng quay mặt đi không muốn để ý đến người kia nữa.
Hàn Ngọc Băng càng thêm ủy khuất, nàng lên án nói " chị giận cái gì chứ, tôi mới là người phải giận nè, tôi còn chưa hỏi chị, tôi rõ ràng có thiếu tiền chị đâu sao lúc trước chị nói tôi thiếu tiền chị, rồi còn bắt tôi ký cái hợp đồng tào lao kia".
Hàn Ngọc Băng hít hít cái mũi rồi tiếp tục nói " chị có tin, có tin tôi kiện chị tội cưỡиɠ ɧϊếp trẻ vị thành niên không". Hàn Ngọc Băng đe dọa, ngữ khí lại không có chút nào là uy hϊếp.
Khúc Diệp Thanh buồn cười nhìn con thỏ mít ướt " em có bằng chứng không, lúc đó em mười sáu tuổi, bây giờ em đã hai mươi hai rồi, nói ra làm gì có ai tin ".
Hàn Ngọc Băng tức đến đỏ bừng mặt " Khúc Diệp Thanh, tôi không lý chị nữa, tôi đi tìm người khác, đẹp hơn chị, có tiền hơn chị".
Hàn Ngọc Băng nói rồi liền giả bộ muốn đi, nhưng đi đến cửa vẫn không thấy người nào đó gọi lại, nàng lại giả vờ nói " tôi đi thật đó".
Khúc Diệp Thanh " đi đi".
Hàn Ngọc Băng tức đến thở phì phì, nàng mở cửa nhưng vẫn không đi, lại quay lại nói tiếp " chị không cản em à".
Khúc Diệp Thanh " là em muốn đi mà".
Hàn Ngọc Băng thật sự rất giận cái người đầu gỗ kia nhưng nàng không làm gì được, Hàn Ngọc Băng ngồi bệt xuống đất ôm mặt lại nức nở lên " hức... Khúc Diệp Thanh đáng ghét, tôi vì chị mà chăm chỉ học tập suốt năm năm, vậy mà chị lại đối xử như vậy với tôi, hức... chị... chị đúng là cái đồ đáng ghét".
Khúc Diệp Thanh nhìn người nọ khóc đến hít thở khó khăn, vốn dĩ chỉ định chọc nàng một chút nhưng hình như hơi quá rồi, Khúc Diệp Thanh đau lòng đi đến, ngồi xuống ôm cái cục mít ướt kia vào lòng, Hàn Ngọc Băng muốn đẩy cái người đáng ghét ra nhưng bây giờ nàng không có bao nhiêu sức lực nên vẫn là bị ôm đến gắt gao.
Hàn Ngọc Băng " buông ra".
Khúc Diệp Thanh " tôi buông ra thì em lại khóc à".
Hàn Ngọc Băng tức giận đấm đấm vào người Khúc Diệp Thanh nhưng lại không nỡ dùng quá nhiều lực.
Khúc Diệp Thanh ôn nhu vỗ lưng giúp nàng bình ổn hô hấp, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng " ngoan không khóc, tôi làm sao không thương em được".
Hàn Ngọc Băng hừ hừ hai tiếng nhưng vẫn là chui vào l*иg ngực Khúc Diệp Thanh, nàng cũng chị hù dọa Khúc Diệp Thanh thôi, làm sao đi tìm người khác được.
Hai người ôm nhau một hồi, có lẽ là khóc đến quá mệt, Hàn Ngọc Băng rất nhanh đã ngủ thiết đi nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy Khúc Diệp Thanh không tha.
___
Khi Hàn Ngọc Băng tỉnh dậy, nàng đã nằm trong xe, màn đêm đã buông xuống, nhìn khung cảnh vừa náo nhiệt vừa xa lạ bên ngoài làm Hàn Ngọc Băng hốt hoảng, nhìn sang bên cạnh là gương mặt ôn nhu của người kia nàng liền thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Ngọc Băng " chị đưa em đến đây làm gì".
Khúc Diệp Thanh " còn không phải sợ em tỉnh dậy sẽ giận nên hóng em à".
Hàn Ngọc Băng " vậy chúng ta ngồi trong này ngắm cảnh hã".
Khúc Diệp Thanh " đồ ngốc, đến đây không đi dạo ngồi ngắm cái gì".
Hàn Ngọc Băng xấu hổ cười cười, sau đó cả hai dắt tay nhau đi dạo trên phố đông náo nhiệt. Hàn Ngọc Băng đi phía sau nhìn sườn mặt của người phía trước, nàng trong lòng ấm áp, năm năm rồi cuối cùng cũng được ở cạnh chị ấy, hạnh phúc quá làm mắt Hàn Ngọc Băng có chút ướt ướt.
Khúc Diệp Thanh quay lại liền thấy đôi mắt Hàn Ngọc Băng đỏ hoe, Khúc Diệp Thanh hốt hoảng hỏi " em sao vậy".
Hàn Ngọc Băng cười tươi đáp " không có gì" Khúc Diệp Thanh cũng mỉm cười theo nàng.
Lúc này đột nhiên có một cậu bé bên cạnh kéo tay mẹ mình, cậu chỉ tay về phía xe bán kem rồi nói " mẹ ơi, con muốn ăn kem". Người mẹ liền mua cho cậu một que kem.
Hàn Ngọc Băng thấy thế cũng học theo cậu bé, nàng kéo tay Khúc Diệp Thanh rồi chỉ về phía xe bán kem lúc nãy nói " mẹ ơi con muốn ăn kem".
Khúc Diệp Thanh: (º言º)
Sau đó mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt kỳ quái về các nàng, Khúc Diệp Thanh bất đắc dĩ nhìn Hàn Ngọc Băng, Hàn Ngọc Băng lại giả vờ cái gì cũng không biết.
Hai người đi đến xe bán kem, Khúc Diệp Thanh sờ sờ túi rồi đột nhiên lên tiếng " tôi quên đem tiền rồi".
Hàn Ngọc Băng: (; ̄Д ̄)
Hàn Ngọc Băng mới về nước nên cũng không có tiền mặt, hai người đành lủi thủi đi về. Thấy người nọ ủ rũ, Khúc Diệp Thanh âm thầm quyết định ' tối nay nhất định phải bù đắp cho nàng'.
___
Tối đó, ở Khúc gia.
Hàn Ngọc Băng đang mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên cảm nhận có thứ gì đó chạm vào môi của mình, mềm mềm cứng cứng còn run nhè nhẹ, nàng hốt hoảng mở bừng mắt, đập vào mắt là gương mặt gian xảo của Khúc Diệp Thanh.
Hàn Ngọc Băng " chị... chị về đây hồi nào, không phải chị nói tối nay sẽ không về sao". Chờ đã, thứ kỳ lạ vừa rồi là gì.
Hàn Ngọc Băng ngồi dậy liền thấy trên tay Khúc Diệp Thanh đang cầm một cây gậy massage.
Khúc Diệp Thanh cười gian xảo " về để cho em ăn kem nha".
____________