Yến Loan đã sớm nghe không nổi nữa, mang theo ma ma nhanh chóng rời cánh rừng đi, đi tới một chỗ ở ven hồ Lệ Thủy, nhìn làn nước xanh thanh tịnh và đẹp đẽ, tìm một nơi ngồi xuống, cũng không quan tâm chuyện bị ma ma ngăn cản, cởi bỏ giày thêu cùng vớ lụa, đem hai chân nhỏ trắng muốt ngâm trong hồ nước.
"Ông Chủ, việc này về lý không thích hợp, nếu bị người khác nhìn thấy..."
"Ma ma đừng lo lắng, đi đường lâu như vậy, ngâm chân một chút thật thoải mái." Giữa hè dòng suối trong veo không lạnh thấu xương, Yến Loan nội tâm chơi lớn, quấy một vũng nước liền chơi tiếp, vừa nghĩ tới chuyện Yến Phi, khẽ nhíu mày.
"Chờ tới lúc trở về phủ, lão nô nhất định phải đem việc này bẩm báo cho Trưởng chủ, Yến Phi là cái thứ nghiệt chủng đã lưu lại một mạng không biết tạ ơn, ba lần bốn lượt tính kế Ông Chủ, sợ là giữ lại không được ."
Trưởng chủ là kiểu xưng hô tôn kính đối với Vĩnh Khang công chúa, Minh Đế băng hà sau khi Thuận đế lên ngôi, chị ruột được tôn làm Vĩnh Khang trưởng công chúa, không được mấy năm, Thuận đế lăng tẩm cũng sụp đổ, kế vị chính là Tề Linh Đế, hoàng cô Vĩnh Khang trưởng công chúa liền thành đại trưởng công chúa, triều chính trên dưới, đều tôn làm Trưởng chủ.
Yến Loan không phải loại người biết mưu lược, giao Yến Phi cho Vĩnh Khang công chúa xử trí đúng là không thể thích hợp hơn, cô cũng không có nhiều lời, nhìn một vùng hồ nước yên tĩnh, nhàm chán đung đưa hai chân, bỗng nhiên có một trận gió mát ập đến.
"Ahhh, gió trong cốc này thật đúng là lạnh."
Nhìn Yến Loan co rúm lại vì lạnh, ma ma nhớ lại trong xe có áo khoác đã chuẩn bị sẵn, vội nói: "Ông Chủ chờ chút, lão nô đi lấy cho người áo khoác, trong cốc không giống bên ngoài, sẽ dễ dàng bị cảm lạnh."
"Làm phiền ma ma!"
Khe núi này khó có được yên tĩnh, lại thêm chim hót hoa nở, khác xa Hoài Âm Hầu phủ nghiêm túc và trang trọng, xuyên đến chỗ này vài ngày Yến Loan cuối cùng cũng có dịp thả lỏng, hai tay gối đầu nằm ở giữa bụi cỏ mềm mại.
Vẫn là biết không nên nói, nhưng cái thời cổ đại bầu trời không bị ô nhiễm này, so với hiện đại thật đẹp.
Nhìn mây trắng nhẹ nhàng tụ lại ở chân trời, Yến Loan thư thái nằm dưới bóng cây, không cẩn thận mà ngủ thϊếp đi, cũng không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng cô luôn cảm thấy ở môi và má có thứ gì đó đang động đậy, cảm giác mềm mại mang theo mùi vị hương thảo, còn phảng phất nguy hiểm...
Cô theo bản năng mở to mắt, sắc mặt lập tức đại biến, chẳng biết từ lúc nào cô từ trong bãi cỏ biến thành nằm trong lòng nam nhân mà ngủ, mà cái người này lại là Yến Đảo!
"Nhị, nhị ca! Huynh sao lại, không đúng, là muội làm sao... Ai da, huynh mau thả muội xuống đi."
Mặc dù đây không phải lần thứ nhất cô nằm trong lòng Yến Đảo, nhưng khi nhìn nhị ca mặt lạnh như băng, cùng bàn tay nóng bỏng siết chặt bên hông, cô liền không khỏi khẩn trương, lắp ba lắp bắp mãi vẫn chưa nói xong, liền muốn từ giữa hai chân nam nhân leo xuống cho rồi.
Thân là huynh muội, tư thế hiện tại của hai người quá mờ ám.
"Đừng có lộn xộn, tiết đại thử sao có thể đem chân ngâm trong nước lạnh."
Cũng không biết hắn đến đây được bao lâu, ôm Yến Loan ngồi trên mặt đất, chỉ còn sót lại một đôi chân ngâm trong hồ nước, ôm lấy bắp chân trắng nõn mê người trước mắt, lại chợt thấy Yến Loan tỉnh, càng đem cô ôm chặt, dường như còn có chút không vui.
Hắn bắt được bắp chân mảnh khảnh của cô cầm vào trong lòng bàn tay, bàn chân nhỏ trơn bóng trắng như tuyết soạt một tiếng liền từ trong nước đi ra, ngay lập tức khiến cho Yến Loan kêu lên.
"A...! Nhị ca, huynh muốn làm gì?"
Hai mắt xinh đẹp của Yến Loan nhíu chặt, nhị ca này cô mới thấy qua mấy lần, vừa đề phòng vừa cảnh giác, xung quanh hắn hoàn toàn không có phong thái ôn hòa nhã nhặn của con cháu thế gia, trong xương cốt tản ra tính chất lạnh lùng như sói, giơ tay nhấc chân đều làm cô nơm nớp lo sợ.
Chỉ thấy Yến Đảo từ trong ngực lấy ra một tấm khăn lụa, cẩn thận thay Yến Loan lau nước còn đọng trên chân ngọc của Yến Loan, hắn tuyệt không nói lời nào, nét mặt nghiêm nghị nâng một đôi chân nhỏ giống như là kỳ trân dị bảo, nhẹ nhàng xoa.
Nhưng mà dần dần, Yến Loan liền phát hiện có điều gì là lạ, cùng với lần nắn lại xương kia rất giống nhau, Yến Đảo nhìn chân của cô hô hấp liền bắt đầu hỗn loạn, ánh mắt kia giống như một ác hán chưa từng nếm qua thịt, nhìn chằm chằm làm cô rùng mình.
"Nhị ca, được rồi, không cần lau nữa đâu!"
Âm thanh bất an của cô kịp thời ngăn hắn lại, Yến Đảo từ trong vô tận mộng tưởng đi ra, nghiêng đầu nhìn gương mặt như hoa đào, lúm đồng tiền hơi lún của Yến Loan đang miễn cưỡng cười, hừ lạnh một tiếng, ném khăn lụa trong tay đi.
Đưa giày thêu cùng vớ lụa mà lúc trước Yến Loan ném ở một bên cho cô, chậm rãi mang giúp cô, cho đến khi giày thêu trân châu đeo ổn thoả trên chân, sau đó hắn mới buông cô ra.
"Nơi đây mặc dù đẹp đẽ, nhưng thỉnh thoảng lại có dã thú, không phải nơi muội nên đi lung tung."
Bị Yến Đảo từ dưới đất kéo lên, bắp chân Yến Loan vẫn còn chút mềm nhũn, bị kinh hãi quá mức như thế, mà lâu như vậy ma ma đều chưa từng tới, cô mơ hồ đoán được là Yến Đảo đã làm cái gì.
"Khụ khụ, nhị ca tại sao cũng tới nơi này?"
Cầm tay thiếu nữ mềm yếu không xương, khuôn mặt góc cạnh của Yến Đảo rốt cục cũng không quá cứng nhắc, dáng dấp hắn quá cao, đi một bước, Yến Loan đều phải đi hai bước, biết được cô mệt mỏi, hắn dần dần đi chậm lại.
"Ta bồi bệ hạ xuất cung đi một chút, khó khăn lắm hôm nay mới có thi hội, hắn đã sớm muốn đến."
Bệ hạ! Đôi mắt Yến Loan lập tức phát sáng, đương kim bệ hạ không phải là anh họ của cô ư, trong lịch sử là một vị đế vương bi ai nhất, Tề Linh Đế a!
"Hắn cũng có thể tuỳ tiện xuất cung sao? Không phải Chử Thái Hậu nói không cho phép..."
Chuyện mà Tề Linh Đế đau buồn kia là có nguyên nhân, hoàng thất Bắc Tề có quy định bất thành văn, chính là bỏ mẫu lưu tử, lúc Hoàng đế băng hà, vì bảo đảm tân đế sẽ không bị mẫu tộc khống chế, liền gϊếŧ chết mẹ đẻ tân đế, lập nhũ mẫu vì bảo vệ Thái hậu.
Mà Thái hậu Chử Diệu Tử hiện nay lại là một trường hợp đặc biệt, năm đó lúc, Thuận đế sắp băng hà, lập hoàng tử mà Chử thị sinh ra làm tân đế. Lúc bỏ mẫu lưu tử, Chử Diệu Tử dã tâm bừng bừng kháng chỉ, mượn thế lực nhà ngoại kết hợp với Đại Tư Mã Vương Ung, gϊếŧ chết Thuận đế đang trong lúc hấp hối, sau đó siết gϊếŧ Thái hậu Phùng thị, sau đó mấy chục năm, bà ta độc chiếm cung điện cùng triều chính, Hoàng đế bất quá cũng chỉ là con rối mà thôi.
Chử Thái Hậu này, trong lịch sử tiếng tăm lừng lẫy, chỉ có điều Yến Loan nhớ loáng thoáng, Chử thị cuối cùng bị Đại Tư Mã cũng chính là thừa tướng Vương Ung bây giờ phế đi.
"Đang nghĩ gì vậy? Bệ hạ đang hỏi muội đấy."
"A? Bệ hạ?" Yến Loan ngẩng đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào Yến Đảo đã mang cô rời khỏi hồ nước, đi tới một cái đình có gió mát, trên băng ghế đá lúc đó có một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi.
Thiếu niên này sinh ra môi hồng răng trắng, long chương phương tư*, một bộ áo bào thủ công xanh nhạt làm bằng lụa mỏng cực kỳ tinh tế, bên hông treo ngọc bội Thanh Điểu càng rực rỡ mê người, là đá cẩm thạch hiếm thấy.
*Long chương phương tư, giao long đích văn thải, phượng hoàng đích tư dung. Ý chỉ phong thái, vẻ ngoài xuất chúng.Ảnh Thanh điểu
Tề Linh Đế có khí phách ưu nhã của Hoàng gia, lại bình dị gần gũi hiếm thấy, đối xử với Yến Loan càng dịu dàng, một tay chống dưới cằm, híp mắt nhìn Yến Loan ngốc manh ngốc manh, cười lắc đầu.
Yến Loan trong lòng càng không thoải mái, nam nhân tốt như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị Yến Cảnh gϊếŧ bằng thuốc độc...