Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng réo rắt, mãi đến khi nó sắp tự động tắt, Phàn Mặc Vĩ mới ấn mở nghe.
"Chú tư, chú đang ở đâu?"
Giọng nói lạnh lùng của Phàn Mặc Hàn truyền đến.
Phàn Mặc Vĩ không nói gì, cậu ngồi lại ghế, kéo theo Lý Y Y cùng ngồi xuống.
"A... lại đi vào nữa rồi!"
Côn ŧᏂịŧ hơi mềm đã chui ra khỏi miệng huyệt rồi nhưng lại bị mạnh mẽ cắm vào theo động tác của Phàn Mặc Vĩ, làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa chảy ra bị ấn trở lại.
Lý Y Y vô thức bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Lúc cô phát ra âm thanh ấy, Phàn Mặc Vĩ có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lạnh lẽo đến từ đầu dây bên kia, cậu lạnh hết sống lưng, suýt nữa còn rùng mình.
"Phàn Mặc Vĩ."
Giọng nói anh càng thêm lạnh lùng. "Tôi cho chú 30 phút, đưa cô ấy về đây."
"Nếu em nói không thì sao?"
"Tôi sẽ khiến chú hối hận cả đời."
"Á ——"
Phàn Mặc Hàn vừa dứt lời, anh liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lý Y Y.
Anh đã quá quen thuộc âm thanh này rồi, đây là lúc cô bị đút vào sau khi lêи đỉиɦ, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng khóc sung sướиɠ xen lẫn đau khổ.
Ngay sau đó, tiếng khóc và tiếng rêи ɾỉ xuất hiện nhiều hơn truyền vào tai anh, bàn tay đang cầm di động của Phàn Mặc Hàn nắm chặt, trong mắt ẩn chứa sự tức giận.
Bên kia điện thoại, Phàn Mặc Vĩ lại được hưởng thụ sự chật hẹp mà tiểu huyệt mang lại, cậu thoải mái đến mức trong mũi phát ra từ hừ hừ nhỏ vụn.
Cậu nhìn về chiếc di động ném trong góc, tưởng tượng ra gương mặt xanh mét của anh cả, cậu cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cậu kéo khóa váy bên sườn Lý Y Y xuống, lộ ra hai vυ' bị trói buộc.
Cậu dùng một bàn tay xoa bóp một bên vυ' căng đầy, côn ŧᏂịŧ liên tục hẩy lên, xâm chiếm lối vào bên trong cô, khiến cho cô rêи ɾỉ.
Nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn. Nhìn về phía di động, cậu cố ý cắn lỗ tai của Lý Y Y: "Nói đi, tôi làm cô sướиɠ không?"
"Ưʍ... sướиɠ..."
Rượu kết hợp với dư vị của cuộc lêи đỉиɦ lúc nãy khiến Lý Y Y không để ý cậu có cố tình hay không. Cô nhún nhảy theo động tác của cậu, cánh môi phun ra những lời nói chân thật.
Nghe thấy tiếng hít thở sâu ở đầu dây bên kia, Phàn Mặc Vĩ càng sung sướиɠ, cậu được đà lấn tới: "Vậy ai làm cô sướиɠ nhất? Tôi hay Phàn Mặc Hàn? Hay là... Phàn Mặc Hoàn, Phàn Mặc Dịch?"
Hỏi xong, cậu cố tình tăng tốc độ, côn ŧᏂịŧ đưa đẩy liên tục, làm cho Lý Y Y khó chịu khóc nức nở.
"Tứ thiếu gia anh nhẹ thôi, mạnh quá, tôi hỏng rồi..."
Người đàn ông không chịu buông tha cô. "Nói đi, ai làm cô sướиɠ nhất? Không nói thật, tôi sẽ tiếp tục làm cô, cho đến khi phía dưới của cô hư rồi mới thôi!"
"Đừng, đừng làm hư tôi, tôi nói... Là, là nhị thiếu gia!"
Nghe thấy đáp án này, người đàn ông đang hì hục làm cô và người đàn ông ở bên kia đầu dây điện đều cảm thấy ngực chợt lạnh.
Đã vậy Lý Y Y còn nức nở nói tiếp: "Nhị thiếu gia thương tôi nhất ~ ưm ~ anh ấy, anh ấy không bắt nạt tôi giống như anh đâu... A, a ~ dù cho anh ấy dùng tư thế gì tôi đều... đều rất thoải mái; còn cả tam thiếu gia nữa, làm cùng anh ấy khiến tôi rất hưởng thụ, nhưng lực eo của anh ấy tốt quá, mỗi lần làm đều khiến tôi, khiến tôi không chịu được... Có điều anh ấy vẫn nghe theo tôi, nên làm cùng anh ấy cũng rất sung sướиɠ; đại thiếu gia có đa dạng tư th, nhưng anh ấy quá biếи ŧɦái, mỗi lần làm cùng anh ấy, tôi vừa sợ vừa sướиɠ, tôi... A, tôi trả lời anh rồi đấy!"
"Tôi thì sao? Cô quên giờ ai đang làm cô sao?" Phàn Mặc Vĩ nghiến răng gầm nhẹ.
Cậu đang để cho cô khen cậu, không phải ư?
Nhưng Lý Y Y lại cố tình chống đối lại cậu!
"Anh... Ưm, anh kém nhất! Kém hơn nhiều so với đại thiếu gia!" Cô hét to lên.