"Anh... Ưm ~ khốn khϊếp! Anh đi ra ngoài... Đừng đút sâu như vậy ~ đi ra ngoài a ~ ư..."
Trong không gian nhỏ bé, trên ghế điều khiển, váy của Lý Y Y bị tốc lên đến eo, lộ ra 2 bờ mông cao vυ't, trắng nõn và vòng eo nhỏ nhắn mềm mại.
Hai tay Phàn Mặc Vĩ giữ chặt eo cô, không cho cô thoát khỏi sự khống chế của mình. Đôi chân rắn chắc của cậu tách hai chân cô ra, làm cô chừa ra một khoảng để cậu đứng thẳng, thuận tiện cho côn ŧᏂịŧ không thương tình xỏ xuyên qua tiểu huyệt.
Lý Y Y liều mạng vặn vẹo phản kháng, ngược lại cậu lại càng hung ác đâm vào.
Phập phập phập!
Vì chỗ này quá chật chội nên âm thanh va chạm của hai cơ thể càng vang ra, cùng với tiếng khóc của cô gái và tiếng thở dốc của người đàn ông, trong xe bao trùm toàn hương vị của tìиɧ ɖu͙©.
Phàn Mặc Vĩ cảm thấy gần như phát điên lên rồi.
Từ trước đến giờ cậu luôn chán ghét người phụ nữ dâʍ đãиɠ này, nhưng tại sao bây giờ cậu lại đè cô xuống để quan hệ chứ? Đã vậy càng đút vào càng thoải mái, càng làm càng hưởng thụ. Thậm chí khi nghe thấy người phụ nữ này nức nở kháng cự, cảm nhận được cơ thể cô co rút lại, cái lỗ nhỏ kẹp chặt côn ŧᏂịŧ cậu, cậu lại càng thoải mái, muốn bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tiểu huyệt cô.
Không được!
Cậu nghĩ lại, khi nãy người phụ nữ này còn cười nhạo cậu quá nhanh đấy! Đã vậy, bây giờ phải chơi cô thật đã, để cho cô biết cậu có nhanh hay không!
Nhưng Lý Y Y lại cố tình không phối hợp với cậu. Cậu chỉ thất thần một chút, cô đã vội vàng uốn éo, nhân lúc cậu đi ra, cô nhanh chóng thoát khỏi côn ŧᏂịŧ.
Phàn Mặc Vĩ tức giận giơ tay đánh đét cái lên mông cô.
"Cô trung thực chút đi! Bị đút vào lâu như vậy, cô nghĩ cô chạy trốn được sao?"
Lý Y Y khóc nức nở, cùng lúc đó cậu đã vạch 2 bờ mông cô ra, đâm côn ŧᏂịŧ vào một lần nữa.
"A... shhhh?"
Cậu lại nhận ra, côn ŧᏂịŧ bị xoắn chặt hơn?
Cậu lập tức vỗ thêm cái nữa lên mông Lý Y Y, quả nhiên lối vào càng chặt lại, côn ŧᏂịŧ cậu bị co rút thêm. Một cảm giác sảng khoái khó tả xông thẳng lên đầu, khiến cậu tê dại vì dễ chịu.
Nếm được mùi vị này rồi nên cậu ra sức đâm vào rút ra, đã vậy còn liên tục tát lên mông Lý Y Y.
Bờ mông trắng nõn của cô nhanh chóng đỏ ửng, cô vừa cảm thấy đau vừa cảm thấy nhục nhã, nước mắt lưng chòng.
Cô căm hận quay đầu lại: "Có giỏi thì đánh chết tôi đi, nếu không tôi sẽ hận anh cả đời."
Đột nhiên Phàn Mặc Vĩ cảm thấy buồn bực không thoải mái.
Nhưng cậu vẫn ngang ngược cười khẩy: "Vậy cô hận tôi đi! Hận chết tôi thì cô có thể làm gì được tôi?"
Vừa nói cậu vừa dùng sức vỗ vào mông cô, côn ŧᏂịŧ thì điên cuồng đâm vào, khiến cơ thể Lý Y Y lung lay như lá cây trong gió, không còn hơi đâu cãi nhau với cậu.
Bên ngoài, xe cộ vẫn đang chạy, thỉnh thoảng còn có người đi qua đi lại.
Mặc dù biết trong xe có dán giấy che, nhưng nghe thấy âm thanh bên ngoài, Lý Y Y vẫn vô cùng lo lắng.
Đã vậy người đàn ông phía sau vẫn luôn dùng cơ thể và lời nói để làm nhục cô, mà cơ thể cô lại cứ căng chặt như thế. Sau đó... Ở trong trạng thái như vậy, cơ thể cô như cơn lũ được xả ra, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn xối xả khiến cho quá trình đưa đẩy của Phàn Mặc Vĩ càng thuận lợi.
Phàn Mặc Vĩ thoải mái nheo mắt lại. Cậu vỗ mông cô quá nhiều nên bàn tay có hơi đau, vì thế cậu chuyển sang xoa bóp, tay cậu chộp lấy cánh mông đỏ ửng, xoa nắn, cảm giác mịn màng khiến cậu hài lòng thở ra.
"Phải công nhận là cô rất dâʍ đãиɠ. Cơ thể mềm mại thế này mà cả đời chỉ bị một người đàn ông đè dưới thân chắc chắn là một thiệt thòi với những người khác."
"Anh ~ ưʍ... Anh câm mồm!"
Lý Y Y rêи ɾỉ, bật khóc vì những lời nói nhục nhã của cậu.
"Được thôi, tôi ngậm miệng." Phàn Mặc Vĩ gật đầu, cậu thực sự im lặng, nhưng cách mà cậu im lặng lại là... cúi đầu, cắn một phát vào bờ mông căng tròn của cô!
"A...."
Bị tra tấn như vậy, Lý Y Y không kháng cự được. Đã vậy, cô còn bị Phàn Mặc Vĩ cắn vào mông, cảm giác sợ hãi và đau đớn ập đến, cô khó kiểm soát, trực tiếp run rẩy lêи đỉиɦ!
Thấy lớp thịt bên trong bắt đầu co lại, lối vào cũng xoắn chặt, Phàn Mặc Vĩ bị cô kẹp đến mức rùng mình.
"Thoải mái quá... Chặt thật, lại còn bóp vào!"
Cậu cũng không chịu nổi, tiếp đến cậu ấn cô trên chỗ điều khiển, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ đút vào, sau đó thậm chí còn nhét gần nửa tinh hoàn vào tiểu huyệt cô, lúc này mới nhắm mắt thả lỏng người mà bắn tinh.
Sau cuộc làʍ t̠ìиɦ mây mưa này, hai người từ từ hoàn hồn, rồi lại rơi vào trạng thái xấu hổ không biết nói gì.
Phàn Mặc Vĩ nhìn người phụ nữ nằm sấp trước mặt, rồi nhận ra bản thân vừa làm chuyện gì, cậu bắt đầu hối hận.
Đúng lúc này, di động vang lên tiếng chuông.
Cậu nhìn màn hình điện thoại, lập tức híp mắt lại - là Phàn Mặc Hàn.