“Đại thiếu gia!”
Lý Y Y vội vã đuổi theo nhưng lại bị thư ký Điền ngăn lại.
“Lý tiểu thư, công ty có việc nên giám đốc đi giải quyết một chút…”
“Nhưng tôi…”
Bấy giờ, Phàn Mặc Hàn cũng nghe thấy, anh quay đầu lại nhìn.
Anh nói vài câu với người trong điện thoại, sau đó tắt máy, tuy nhiên sắc mặt rất khó coi.
“Có chút việc gấp, tôi lập tức phải đi.”
“Vậy anh dẫn em theo được không?” Lý Y Y chủ động khoác tay anh.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng men rượu đang dần phát tác, cơ thể cô nóng lên, chân tay cũng bắt đầu phát run.
Mọi việc tiếp theo xảy ra, chỉ sợ không xong.
Cô chủ động nhào vào lòng khiến gương mặt Phàn Mặc Hàn trở nên ấm áp.
Nhưng lập tức, thư ký Điền nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Giám đốc,
lần này gặp mặt Đông tổng của Đại Đông ở Lam Dạ, Lý tiểu thư đi cùng chỉ sợ không được hay cho lắm?”
Lam Dạ là hộp đêm nổi tiếng nhất Hải Thành, bên trong đủ loại thành phần hỗn loạn, đặc biệt buổi tối càng náo nhiệt, điều gì bạn không thể tưởng tượng được đều có thể xảy ra.
Tất nhiên là Phàn Mặc Hàn không muốn đưa Lý Y Y đến địa phương phức tạp kia.
Anh liền gật đầu. “Vậy cô thay tôi đưa cô ấy về nhà đi!”
“Giám đốc, tốt hơn là tôi nên đi cùng ngài! Tôi có thể ở bên cạnh ngài giúp đỡ một số việc.” Thư ký Điền lại nói.
“Không cần.”
Phàn Mặc Hàn không chút do dự từ chối, anh quay lại vỗ tay của Lý Y Y: “Tôi để thư ký Điền đưa em về nhà, đừng sợ.”
“Vâng!” Chỉ cần có thể nhanh chóng trở về nhà thì tốt rồi, Lý Y Y buông tay ra.
Phàn Mặc Hàn xoay người rời đi, thư ký Điền nở một nụ cười: “Lý tiểu thư, cô chắc chắn không muốn ở lại nữa sao? Tôi thấy Nhan tiểu thư rất có hứng thú với cô, ở đây cũng có rất nhiều người muốn làm quen với cô mà!”
“Không, tôi muốn trở về.” Lý Y Y kiên quyết lắc đầu.
Giả chính là giả, khi nãy có Phàn Mặc Hàn chống lưng cho cô, ít nhất cô còn có thể bình tĩnh. Nhưng bây giờ Phàn Mặc Hàn đã đi rồi… Cô chỉ sợ chốc nữa sẽ có người nhìn ra gương mặt thật của cô! Cô không thể đem lại rắc rối cho anh được!
Thấy cô khăng khăng như vậy, thư ký Điền cũng không nói gì nữa.
Phàn Mặc Hàn đã đi rồi, thư ký Điền dẫn Lý Y Y chuẩn bị ra ngoài chờ xe, ngay lập tức có một chiếc xe dừng trước mặt bọn họ.
Cửa xe hạ xuống, là gương mặt lạnh nhạt của Phàn Mặc Vĩ.
Cậu đeo một chiếc kính râm, ẩn núp sau kính là ánh mắt lạnh lùng đang nhìn Lý Y Y chăm chú.
“Cô, lên xe!”
“Tứ thiếu gia?”
Lý Y Y sửng sốt, thư ký Điền đã mở cửa xe, nhét cô vào ghế phụ.
“Tứ thiếu gia, Lý tiểu thư giao cho cậu. Tôi đi hỗ trợ giám đốc Phàn!”
“Điền tiểu thư, Điền tiểu thư!” Lý Y Y hô lên muốn đẩy cửa xe, không ngờ Phàn Mặc Vĩ đã khóa lại.
Cậu khởi động xe. “Thắt dây an toàn.”
Nhìn thấy xe đã đi vào đường lớn, Lý Y Y bất đắc dĩ cột dây an toàn, “Tứ thiếu gia, cảm ơn cậu.”
Phàn Mặc Vĩ không để ý đến cô, chỉ tập trung lái xe.
Sau đó, Lý Y Y dần phát hiện có điều gì đó không đúng ——
“Đây không phải đường về Phàn gia!”
“Tai nào của cô nghe thấy tôi muốn đưa cô về?”
Lý Y Y sợ hãi!
Nhưng cùng lúc đó, đầu cô choáng váng, tinh thần cũng bắt đầu hoảng hốt.
“Tứ thiếu gia, xin cậu đấy, cậu đưa tôi về được không? Nếu không, cậu chắc chắn sẽ hối hận!”
“Ồ, giờ đưa cô trở về tôi mới hối hận. Cô cho rằng tôi sẽ cho cô cơ hội để cô lừa dối anh cả kết hôn với cô sao?”
“Tứ thiếu gia cậu nghĩ nhiều rồi, vừa nãy đại thiếu gia chỉ dùng tôi làm lá chắn trước Nhan tiểu thư mà thôi. Anh ấy không thể nào cưới tôi được, tôi cũng không gả cho anh ấy. Nếu không thì… Cậu cho tôi dừng bên đường, để tôi tự sinh tự diệt, có được không?”
“Cô muốn xuống xe sau đó tìm sự trợ giúp của anh hai, anh ba à? Cô đừng có nằm mơ!”
Lý Y Y cảm thấy bất lực.
Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: “Rốt cuộc cậu muốn tôi làm sao bây giờ?”
Phàn Mặc Vĩ nhàn nhạt liếc nhìn cô. “Cô tự nghĩ đi.”
Lý Y Y chủ động cởi dây an toàn, thò người sang dùng môi đỏ ngăn chặn môi cậu.
Rầm ——
Lập tức, xe thắng gấp một cái, xoay một vòng, sau đó dừng lại bên đường.