Tuy nhiên Phàn Mặc Vĩ ở phía sau, cả khuôn mặt đều xám xịt.
“Đúng là hồ ly tinh!” cậu nghiến răng nói.
“Tứ thiếu gia, cậu làm sao thế?” Thư ký Điền không hiểu sao tự dưng cậu lại bực mình như vậy.
Phàn Mặc Vĩ quay đầu đi. “Không có gì.”
Nhưng khi nhìn thấy Lý Y Y dịu dàng nép vào người Phàn Mặc Hàn, còn trò chuyện vui vẻ với đám quyền quý Hải Thành, đáy mắt cậu đầy lạnh lùng.
“Hù, rốt cuộc cũng được giải phóng!”
Lý Y Y đi cùng Phàn Mặc Hàn một vòng, cùng tất cả mọi người chào hỏi qua, lúc này anh mới buông cô ra.
“Em tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, tôi có việc muốn bàn với Từ tổng.”
Lý Y Y như được đại xá, cô nhanh chóng chạy vào một góc, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không thể không thừa nhận, những người có mặt ở đây đều có vẻ không được thân thiện cho lắm, tuy nhiên điểm tâm lại rất ngon!
Cô lấy ngẫu nhiên một vài cái, cái nào cũng ngon!
Tự dưng cô lại muốn chia sẻ cảm giác được ăn những món ngon này với nhị thiếu gia và tam thiếu gia!
Trong lòng Lý Y Y nhảy ra một loại xúc động, nhưng thấy mình đang mặc lễ phục, di động thì để ở trong xe, cô mất mát thở dài.
Xem ra đành phải trở về nói với bọn họ sau vậy.
Haiz, không biết đại thiếu gia đưa cô đi, nhị thiếu và tam thiếu có biết hay không? Chắc bọn họ cũng biết rồi, không rõ là bọn họ sẽ có phản ứng gì?
Mong bọn họ đừng nên cãi nhau vì cô.
Trong lòng cô suy nghĩ lung tung, mấy món điểm tâm vẫn không ngừng đưa lên miệng.
“Lý tiểu thư, tôi có thể ngồi xuống nói chuyện với cô được không?”
Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang bên tai cô, Lý Y Y ngẩng đầu, cô thấy Nhan tiểu thư không biết đã đến từ lúc nào.
Đột nhiên trái tim Lý Y Y đập thình thịch.
“Đương nhiên có thể.” Cô gật đầu.
Nhan tiểu thư ngồi xuống bên cạnh cô.
“Vừa rồi tôi vẫn luôn quan sát cô.” Sau khi ngồi xuống, Nhan tiểu thư đi thẳng vào vấn đề.
Lý Y Y bất đắc dĩ cúi đầu. “Xin lỗi cô.”
“Chuyện tình cảm mà, không có gì phải xin lỗi. Phàn thiếu gia, anh ấy không thích tôi, tôi cũng sớm biết. Chỉ là từ trước đến nay bên người anh ấy không có một người phụ nữ nào nên tôi cảm thấy tôi còn có hy vọng. Vì thế tôi xuất ngoại để hoàn thiện bản thân, không chừng tôi trở nên ưu tú giống anh ấy, anh ấy sẽ chú ý tới tôi? Không ngờ, trong thời gian tôi ra nước ngoài, anh ấy đã gặp được cô!” Nhan tiểu thư mỉm cười lắc đầu.
“Thực ra ban đầu tôi còn ảo tưởng mà nghĩ, có lẽ cô chỉ là lá chắn để anh ấy từ chối tôi mà thôi. Nhưng khi nãy tôi cẩn thận quan sát, anh ấy thực sự rất thích cô, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nhìn ai bằng ánh mắt dịu dàng như vậy. Vì thế, cô nhất định phải đối xử tốt với anh ấy, anh ấy xứng đáng được yêu!”
Lý Y Y dở khóc dở cười.
“Nhan tiểu thư, cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“Tôi biết tình cảm của hai người, tôi là người ngoài không xen vào được. Nhưng tôi thích anh ấy, nên tôi hy vọng anh ấy được hạnh phúc. Đương nhiên, hiện tại tôi cũng rất thích cô, cô và anh ấy rất xứng đôi.” Nhan tiểu thư cười một cách tự giễu.
Cô nhìn đâu ra vậy? Rõ ràng cô với anh ấy mới xứng đôi được không?
Nhìn vẻ mặt cô đơn của cô công chúa này, Lý Y Y càng cảm thấy áy náy.
Đúng lúc này, có một người phục vụ mang sâm banh đi tới, Nhan tiểu thư lấy hai ly từ khay.
“Bây giờ, tôi chúc hai người sớm tu thành chính quả! Hôn lễ của hai người chắc tôi không tham gia đâu, nếu không tôi sẽ ghen chết mất!”
Lý Y Y muốn giải thích nhưng không biết giải thích từ đâu. Cô dứt khoát cắn răng, tiếp lấy ly rượu, uống cạn sạch một hơi.
Khoảnh khắc nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng, cô cảm thấy trong bụng có một ngọn lửa bùng lên, lập tức thiêu đốt toàn thân!
Thôi xong!
Giờ cô mới nhớ ra – Cô không biết uống rượu!
Cô vội vàng đứng dậy, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Phàn Mặc Hàn khắp nơi, đúng lúc thấy anh vừa đang nghe điện thoại vừa đi ra ngoài!