“Shhhh…”
Đang ra vào kịch liệt người đàn ông bỗng dừng lại, môi mỏng phát ra một tiếng kêu rên.
Lý Y Y sợ hãi cứng đờ người.
“Đại thiếu gia em sai rồi! Xin lỗi anh!”
“Thật sự không chịu được sao?”
Không ngờ, người đàn ông không tức giận, chỉ nhàn nhạt hỏi.
Lý Y Y lắc đầu, nhưng lập tức lại gật đầu. “Một chút.”
Phàn Mặc Hàn tháo kính đen xuống, đưa tới miệng cô, “Vậy ngậm cái này!”
Lý Y Y cắn lấy, sau đó người đàn ông lại đỡ eo cô, bắt đầu một hành trình mới.
“A a a…”
Ngậm lấy chiếc kính, cô thực sự như được phát tiết, tuy nhiên tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt tích tụ và kɧoáı ©ảʍ vẫn tiếp tục lan tràn!
Từ trước đến nay người đàn ông này chưa bao giờ là một người biết thương hoa tiếc ngọc.
Sau khi nhét chiếc kính vào miệng cô xong, anh càng ra sức đâm vào rút ra. Dươиɠ ѵậŧ bất động nghiền nát cái lỗ nhỏ non mịn của cô, đến nỗi cơ thể cô không ngừng loạng choạng, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng cũng bắt đầu trở nên rối loạn.
Bây giờ Lý Y Y không quan tâm phía trên như thế nào nữa.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà người đàn ông mang lại cho cô càng ngày càng lớn, vô số dòng điện đang xẹt qua, đầu óc cô trống rỗng, dường như trước mắt có ánh lửa chạy qua chạy lại.
Hai chân căng thành một đường thẳng tắp, mười ngón chân cuộn tròn lại, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được cơ thể đang run rẩy.
“Nhiều quá, không được…. Em ra…. A~”
Tiếng kêu mơ hồ không rõ, trộn lẫn âm thanh nức nở kéo dài, cô rùng mình lêи đỉиɦ.
Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé đang run rẩy kịch liệt, hai mắt rưng rưng nhưng không dám rơi xuống, miệng nhỏ phát ra tiếng khóc đáng thương, Phàn Mặc Hàn lại cảm thấy vô cùng thoải mái, nỗi phiền muộn dồn nén trong lòng cả tuần nay bỗng biến mất.
“Nếu biết vậy, tôi đã sớm đoạt lấy em từ trong tay bọn họ.” Anh thỏa mãn thở dài.
Lý Y Y vẫn đang nức nở nên không nghe thấy anh nói.
Phàn Mặc Hàn cũng không nói nhiều. Anh đẩy cô về phía trước, khiến cô giữ lấy tay vịn của tấm ngăn, dươиɠ ѵậŧ tiếp tục đấu đá lung tung trong lỗ nhỏ.
Đợt cao trào trước còn chưa xuôi xuống, một đợt cao trào kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác lại đến.
Lý Y Y lại bị cho lêи đỉиɦ lần nữa, cô cắn chặt chiếc kính trong miệng, môi nhỏ phát ra tiếng nức nở dày đặc.
Đến tận khi cô lêи đỉиɦ lần thứ hai, lúc này Phàn Mặc Hàn mới buông tha cho cô.
Trong khoảnh khắc sắp xuất tinh, anh đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra, một tay với chiếc qυầи ɭóŧ đã tuột xuống mũi chân Lý Y Y để che lại qυყ đầυ. Ngay sau đó, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn đầy ra qυầи ɭóŧ.
Đã quen với việc người đàn ông rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cái lỗ nhỏ, bây giờ Phàn Mặc Hàn không bắn vào, Lý Y Y chỉ cảm thấy âʍ đa͙σ trống rỗng, trong lòng cũng mất mát.
Ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi xạ hương nhàn nhạt, lại thấy Phàn Mặc Hàn đang giữ chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, gương mặt cô lộ ra vẻ tiếc nuối.
Nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vậy cơ mà! Nếu cho cô thì tốt rồi.
Người đàn ông thoáng liếc nhìn ánh mắt của cô.
“Yên tâm, buổi tối sẽ còn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn cho em.”
Sau khi đạt được sự thỏa mãn, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Lý Y Y sợ tới mức giật mình!
“Đại thiếu gia, em không!”
Phàn Mặc Hàn lại liếc nhìn cô, cô bèn ngoan ngoãn im lặng.
Người đàn ông vo chiếc qυầи ɭóŧ lại rồi ném vào một góc, sau đó anh bế Lý Y Y lên, bắt đầu trúc trắc sửa sang lại quần áo, tóc tai cho cô.
Lý Y Y thành thật ngồi trên đùi anh, không dám phát ra một cử động nhỏ nào.
Sau khi sửa sang lại, người đàn ông mới để cô sang một bên. “Hít sâu, hơi thở ổn định, chúng ta đến nơi rồi.”
Hả?
Vừa nãy Lý Y Y còn mơ hồ, nghe thấy vậy mới phản ứng lại – bọn họ đang trên đường tham gia dự tiệc!
Có điều bây giờ, qυầи ɭóŧ của cô….