“Ưm ~ nhanh quá… Đại thiếu gia anh nhẹ thôi, đừng làm rối tóc và quần áo… Ô…a…”
Không gian sau xe kín đáo, người phụ nữ khóc không ra tiếng, còn có tiếng cơ thể va chạm, xen lẫn tiếng nước phụt phụt, đủ loại âm thanh giao hòa, vang vọng, khiến nó trở nên thật da^ʍ mỹ.
Nhưng nhìn kỹ lại, quần áo và lớp trang điểm trên người Lý Y Y vẫn chỉnh tề, bộ đồ tây trang của Phàn Mặc Hàn cũng phẳng phiu thẳng tắp, ngoại trừ sắc mặt của hai người ửng đỏ, hơi thở gấp gáp thì hầu như không có gì khác thường.
Tuy nhiên ở dưới lớp váy lụa trắng bao phủ phần dưới của hai người, qυầи ɭóŧ Lý Y Y treo ở một bên chân, hai chân dang rộng ngồi lên người Phàn Mặc Hàn, âʍ ɦộ sớm đã kết hợp chặt chẽ với dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông.
Thân thể mềm mại nhẹ nhàng không ngừng lên xuống dưới sự dẫn dắt của người đàn ông, tiểu huyệt cố gắng phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ anh, huyệt thịt non mịn bị cọ xát đỏ bừng.
Dâʍ ŧᏂủy̠ dồi dào chảy ra chỗ giao hợp của hai người, xối ướt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© và lông tóc.
Cơ thể cô lắc lư theo sự bài bố của người đàn ông, lúc này Lý Y Y hoàn toàn bị sự cuồng nhiệt này lấn át.
Vừa nãy khi còn ở phòng trang điểm, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lửa nóng của Phàn Mặc Hàn, cô liền biết người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng cô không ngờ rằng, vừa vào trong xe, anh đã gấp gáp kéo tầm màn ngăn xe xuống, sau đó nhấc váy cô lên. Khi tụt qυầи ɭóŧ ra, anh vội vàng bế cô, cắm thật mạnh côn ŧᏂịŧ vào tiểu huyệt, sau đó đâm thọc như vũ bão.
Lúc đi vào, côn ŧᏂịŧ anh cương cứng đầy đáng sợ, nhiệt độ nóng bỏng, lại còn tấn công mạnh mẽ vào huyệt thịt chưa được chuẩn bị tốt, đi vào tận cùng.
Lúc ấy Lý Y Y khó chịu đến mức bật khóc.
Cô đá hai chân muốn thoát khỏi côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, hai tay cũng liều mạng đẩy anh ra, nhưng cũng không ngăn được sự ra vào cuồng dã của côn ŧᏂịŧ.
Thậm chí, hai tay Phàn Mặc Hàn còn bấu chặt vào eo cô, đè cô xuống côn ŧᏂịŧ, cưỡng ép tiểu huyệt phải nở ra to nhất trong thời gian ngắn, nuốt vào toàn bộ anh.
Trong phút chốc, sự đau đớn và hoảng sợ lúc bị phá thân lại ập đến, Lý Y Y khóc lớn.
Đồ khốn! Phàn Mặc Hàn là một tên khốn!
Những gì thư ký Điền nói đều là giả!
Người đàn ông này sao có thể thích cô? Nếu anh thực sự thích cô, sao anh lại không màng đến tình trạng của cơ thể cô, mà trực tiếp đi vào chứ?
Rõ ràng cơ thể cô đều đã thích ứng với côn ŧᏂịŧ thô to hơn nhiều của Phàn Mặc Hoàn, vậy mà giờ đây cô gần như bị Phàn Mặc Hàn xé xác!
Nhưng chung quy, cô đã không giống như hồi mới đưa đến trước mặt Phàn Mặc Hàn, vì thế sau khi thọc vào rút ra vài cái, lối vào cũng đã từ từ làm quen với tiết tấu của người đàn ông.
Thậm chí, mỗi lần ra vào mạnh bạo như vậy, tiểu huyệt cũng phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ trong thời gian ngắn nhất. Điều này khiến cho việc đưa đẩy của người đàn ông vô cùng trơn tru, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập.
Chỉ là… Quá kịch liệt rồi!
Phàn Mặc Hàn giống như uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, thể lực tốt khiến cô muốn gục ngã.
Mỗi lần đi vào, anh đều dùng hết sức, thời điểm lút cán, xương mu của hai người còn đập vào nhau làm cô đau vô cùng.
Côn ŧᏂịŧ của người đàn ông hết lần này đến lần khác đâm vào nơi sâu nhất, qυყ đầυ ở lối vào chọc tới thịt non yếu ớt, khiến tiểu huyệt co chặt. Lí Y Y chỉ cảm thấy có một dòng điện mạnh mẽ chạy tán loạn qua cơ thể, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô run rẩy không thôi.
“Đại thiếu gia anh nhẹ thôi, cầu xin anh… Không được không được… Quá kịch liệt rồi, em bị anh đâm thành từng mảnh mất!”
“Yên tâm, tan thành từng mảnh tôi cũng sẽ kéo em trở về, tiếp tục làm!”
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi gầm gừ, côn ŧᏂịŧ không những không giảm tốc độ còn cắm vào rút ra một cách liều mạng hơn.
Lý Y Y nghe được lời này, cô càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng cô không dám lộn xộn, cũng không dám khóc to, chỉ sợ sẽ làm hỏng lớp trang điểm hoàn hảo trên khuôn mặt và quần áo của mình.
Cho nên hiện tại, cô chỉ có thể chịu đựng, cúi người cắn một ngụm lên cổ Phàn Mặc Hàn!