Lý Y Y sợ hãi kêu lên, cô vội vàng lấy quần áo che lại cơ thể.
"Anh vào nhầm xe rồi, mau ra ngoài!"
Nhưng không kịp nữa, cô nhận ra xe đã chạy!
"Sao lại thế này? Anh..."
Lý Y Y nhìn đối phương với ánh mắt nghi ngờ.
Người đàn ông này hứng thú nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự mới lạ.
"Em chính là cô gái mà anh cả đã tìm về để ở bên cạnh?"
Động tác của Lý Y Y dừng lại.
Tuy rằng người này nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng ý tứ rất rõ ràng —— chính xác, cô là được Phàn Mặc Hàn bỏ tiền ra tìm về, dùng để tiết dục lâu dài.
Ngay từ đầu Tô Tình nhận lời cho cô làm công việc này cũng là để thuận tiện cho cô lấy được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phàn Mặc Hàn. Đương nhiên, càng quan trọng hơn là... Thù lao của công việc này rất nhiều.
Viện phí và tiền phẫu thuật của mẹ cô không phải là khoản tiền nhỏ, chỉ bằng việc cô vừa mới tốt nghiệp đại học, đi làm bình thường chắc chắn chi trả không nổi. Vì thế cô chỉ còn cách đi theo con đường này.
Đang lúc Lý Y Y chìm vào suy nghĩ của chính mình, cô thấy cô thể chợt lạnh, người đàn ông này lại xốc váy cô lên!
"Anh làm gì? Trả quần áo cho tôi!"
Cô muốn cướp quần áo về nhưng không ngờ người đàn ông này lại ném quần áo sang một bên, sau đó một tay anh tách chân cô ra, tay kia nhẹ nhàng sờ vào cánh hoa đang sưng tấy của cô.
"A... Đau!" Lý Y Y đau đớn rụt người lại.
"Chậc chậc, anh cả vẫn không thương hoa tiếc ngọc như vậy! Nơi này đã bị trầy da chảy máu!" Vẻ mặt người đàn ông đầy tiếc thương thở dài.
Vừa nói, anh vừa với tay mở thùng dụng cụ ở phía sau, lấy ra một cái nhíp và một túi bông.
Chiếc nhíp kẹp miếng bông, từ từ đưa đến gần miệng huyệt.
"A, anh muốn làm gì? Anh đi ra ngoài, buông tôi ra!" Lý Y Y sợ hãi quay lại.
"Đừng nhúc nhích." Không ngờ người đàn ông này lại đè cô xuống. "Nếu không muốn vài ngày tới bị đau, em để nguyên cho tôi xử lý vết thương."
Sao anh lại biết được cô bị đau mấy ngày liền?
Lý Y Y kinh ngạc, nhưng cơ thể cũng ngoan ngoãn không kháng cự nữa.
Trên thực tế, cô biết kháng cự cũng vô dụng. Không gian sau xe nhỏ bé như vậy, một cô gái như cô đối mặt với người đàn ông này, liệu có bao nhiêu phần thắng? Cô cũng không muốn nhảy ra khỏi xe tìm cái chết. Vậy chỉ có thể... Tùy anh định đoạt.
"Rất tốt, thật ngoan." Thấy cô không di chuyển, người đàn ông hài lòng gật đầu, sau đó anh nghiêm túc cúi đầu dùng miếng bông xử lý sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong tiểu huyệt.
Tiếp theo, anh lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong thùng dụng cụ, bôi lên miệng huyệt cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, không hề làm cô đau. Đặc biệt sau khi bôi thuốc mỡ vào, miệng huyệt vừa mới bị xé rách lập tức truyền đến cảm giác mát lạnh, trong nháy mắt đau đớn gần như biến mất.
Lý Y Y thoải mái thả lỏng thân thể.
Xử lý cho cô xong, người đàn ông mặc nội y, kéo váy lên cho cô.
"Được rồi. Trở về em bôi thuốc vài lần, ngày mai có thể hồi phục hoàn toàn." Người đàn ông vỗ tay, vẻ mặt đầy cảm giác thành tựu.
Cô chợt phát hiện, hình như cô đã trách lầm anh?
"Cảm ơn anh." Lý Y Y cắn môi, nghiêm túc nói cảm ơn.
"Không có gì." Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía cô hơi mỉm cười.
Thấy dáng vẻ thoải mái, tự tin của anh, trong lòng Lý Y Y dường như có một trận sóng nhỏ.
"Nhưng anh... Anh là ai?"
"À, tôi chưa tự giới thiệu sao?" Người đàn ông nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Tôi tên Phàn Mặc Hoàn, tôi là bác sĩ."
***********************************
Hôm nay năng suất ghê gớm ^^