Khi nghe thấy tiếng khóc của cô, thấy cô khó chịu mà căng chặt thân thể, Phàn Mặc Hàn cảm thấy tiểu huyệt đang bao bọc côn ŧᏂịŧ anh càng lúc càng siết chặt, thịt non ngay lối vào vô thức mấp máy, dùng sức hút lấy côn ŧᏂịŧ khiến nó suýt bị bấm gãy!
Anh thoải mái phát ra một tiếng rên lớn, động tác không chậm đi, ngược lại càng mạnh hơn.
Thậm chí, khi cơ thể Lý Y Y bị kéo xuống hết mức, anh còn chủ động thẳng lưng hướng lên trên, côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt gia tăng tốc độ phát ra âm thanh va chạm bạch bạch.
Dưới tác động ra vào như vậy, bắp đùi Lý Y Y đỏ bừng, thân thể bị đâm vọt lên. Cô khóc không ra tiếng, chỉ có thể vô lực ngẩng cổ lên, hai chân mở rộng ra, mái tóc dài theo động tác phập phồng bay tán loạn, theo nước mắt tản ra khắp nơi.
Va chạm mấy trăm lần, động tác của Phàn Mặc Hàn mới chậm lại một chút.
"Uống thuốc chưa?" Anh lên tiếng.
Lý Y Y mơ màng gật đầu. "Uống, uống rồi. Chú ba đã đưa thuốc cho tôi, mỗi ngày tôi đều uống."
"Rất tốt."
Người đàn ông hài lòng gật đầu, anh lập tức gia tăng tốc độ va chạm.
Vốn tưởng rằng anh buông tha cho cô, không ngờ mới nói hai câu, anh càng mạnh bạo hơn, so với vừa rồi đâm càng mạnh mẽ!
Một lần nữa nước mắt Lý Y Y lại rơi lã chã.
Cơ thể cô bất lực di chuyển theo anh, tiểu huyệt căng ra hết cỡ, thịt non bị ra vào, cọ xát đỏ bừng.
Cái miệng nhỏ của cô run rẩy khóc thút thít: "Đại thiếu gia anh quá nhanh! Tôi, tôi không được... Tôi... A..."
Lúc nghe thấy tiếng khóc của cô, người đàn ông cắm xuống một cái cuối cùng, tinh quan mở ra, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể cô.
Đến khi bắn xong giọt cuối cùng, Lý Y Y đã xụi lơ trên người Phàn Mặc Hàn.
Trong lúc mơ màng, cô cảm giác được anh bế cô sang một bên, cởi váy cô ra rồi đắp lên người cô.
Sau đó, cửa xe mở ra, Phàn Mặc Hàn đi xuống.
"Đưa cô ấy trở về." Âm thanh trầm ấm của người đàn ông vang lên, sau đó phanh một tiếng, cửa xe đóng lại.
Lý Y Y cố hết sức mở mắt ra, phát hiện ra không biết từ khi nào, bọn họ đã tới sân bay.
À, cô nhớ ra rồi. Trên đường chú ba đã nói với cô, đại thiếu gia phải ra nước ngoài, chỉ có trên đường đi sân bay mới có thời gian, cho nên kêu cô lại để tranh thủ hết khả năng.
"Đúng là tận dụng hết khả năng!" Lý Y Y khó khăn giật nhẹ khóe miệng, chậm rãi bò dậy.
Vừa mới di chuyển một chút, cô cảm nhận được có một dòng ấm áp từ dưới thân chảy ra. Cô xốc váy lên nhìn, một vệt trắng đυ.c chậm rãi chảy xuống khỏi tiểu huyệt.
Là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phàn Mặc Hàn.
Đáng tiếc, bây giờ cô không có ống nghiệm, cũng không có hộp giữ nhiệt. Từ sân bay trở về Phàn gia, cũng phải mất hơn 20 phút đi đường, tϊиɧ ɖϊ©h͙ này lại bị lãng phí.
Lý Y Y rũ xuống mi mắt, cô thất vọng thở dài.
Đúng lúc này, sau xe đột nhiên bị mở ra!
Một người đàn ông cao, gầy, rắn chắc với tốc độ nhanh như chớp chui vào trong, sau đó đóng cửa xe: "Lão Lưu, lái xe về nhà!"
Động tác vô cùng dứt khoát, nhanh gọn.
Lý Y Y kinh ngạc ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với một đôi mắt nhỏ dài, quyến rũ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoán xem ai nào ^^