Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 308

Chương 308: Đóa hoa hồng này thật quý

Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc cũng không nghĩ sẽ

qua đêm ở đây.

Nhưng hôm nay nói thế nào thì cũng là Lễ

giáng sinh, cô nghĩ hẳn là nên ăn cơm với dì nhỏ

của cô một chút. Nhưng ngay lúc cô vừa mới

tiến vào cửa phòng của Cung Nhã Yến, Kiều Bích

Ngọc phát hiện ngay cả dũng khí để đi vào cô

cũng không có.

“Cháu, cháu đi trước.”

Đột nhiên thân thể cô cứng đờ đứng trước

cửa, thần kinh bị căng chặt, ánh mắt ra sức nhìn

chằm chằm hai hũ tro cốt trên ngăn tủ lớn ở giữa

phòng.

Ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn

khó khăn, cô xoay người bỏ chạy.

“Bích Ngọc, cháu sao vậy?”

Cung Nhã Yến đi theo sau lưng cô, thấy

bỗng nhiên cô xoay người rời đi, nhất thời bà

không kịp phản ứng lại, hô to một tiếng.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Cung Nhã Yến không phát hiện ra sắc mặt

của cô nhợt nhạt như thế nào, nhưng cô lại vội

vàng cất bước, giống như đang sợ hãi trốn tránh

cái gì đó.

Bóng dáng phía trước càng lúc càng xa,

trong lòng Cung Nhã Yến rất lo lắng hoảng sợ.

Bà lập tức buông giỏ hoa quả cùng với thuốc bổ

trên tay xuống, cất bước đuổi theo, nhưng bà

không đuổi kịp tốc độ của Kiều Bích Ngọc.

“Bích Ngọc, cháu gặp phải chuyện gì khó

khăn thì hãy nói với dì. Dì là dì nhỏ của cháu,

cháu không tin tưởng dì sao?”

Người cha già cùng với chị gái của Cung

Nhã Yến đều đã mất rồi, người có huyết thống

thân thiết nhất với bà ở trên thế giới này chính là

đứa cháu Kiều Bích Ngọc này. Bà đã nhìn Kiều

Bích Ngọc từ khi sinh ra rồi lớn lên, vẫn luôn xem

cô là người thân nhất của mình, sau này hai

người bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà họ Kiều

sống những ngày nương tựa lẫn nhau cực khổ.

Tình cảm thân thiết nhiều năm như vậy, bây giờ

lại giống như là người xa lạ.

“Bất kể trước kia dì có làm gì đi nữa, dì cũng

sẽ không làm tổn thương cháu đâu.” Trong lòng

Cung Nhã Yến rất khó chịu, cuối cùng lời nói

cũng có chút nghẹn ngào.

“Tất cả mọi người đều cảm thấy sẽ không

làm tổn thương cháu, nhưng các người lại xem

như cháu chẳng hay biết gì, cháu không hỏi,

không có nghĩa là cháu không biết!”

Kiều Bích Ngọc dừng lại, cô quay đầu lại,

nhìn người thân của mình, giọng nói của cô run

rẩy, vì tâm tình kích động mà giọng nói trở nên

cao vang lanh lảnh.

Cô cũng không muốn so đo quá nhiều, từ

nhỏ cô đã không thích ghi thù.

Người của nhà họ Ki, người của nhà họ

Doãn, còn có hai chị em nhà họ Diệp, bất kể

người khác đối chọi gay gắt thế nào đi nữa, cô

đều có thể chịu đựng mà nói với bản thân mình

không cần đếm xỉa đến. Nếu không thể nhịn

được nữa, đánh được thì liền đánh, đánh không

lại thì trốn đi liếʍ láp vết thương.

Thù hận, sẽ làm tâm hồn cô trở nên xấu xí

dữ tợn, khiến cô đánh mất bản thân mình, cô

thật sự không thích cãi nhau.

Ông ngoại nói, cô như vậy sẽ chịu thiệt, rất

vô tri, nhưng lại chân thật nhất, còn sống thì cứ

sống cho chính bản thân mình đi.

Tính cách của Kiều Bích Ngọc chịu ảnh

hưởng rất lớn từ ông ngoại của cô. Sau khi mẹ

cô sinh cô ra thì cơ thể suy yếu, rất ít khi chăm

sóc cô. Người thân nữ thân cận nhất ở bên cạnh

cô cũng chỉ có Cung Nhã Yến mà thôi, Cung Nhã

Yến còn thân hơn cả mẹ cô.

Nếu không phải đã xảy ra những chuyện

này, Kiểu Bích Ngọc tuyệt đối sẽ không mở

miệng chống đối bà ấy.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng hứa hẹn: “Dì nhỏ, đợi

đến khi mọi chuyện kết thúc, cháu hứa sẽ đến

Iceland với dì làm lại cuộc sống một lần nữa.”

nh mắt Cung Nhã Yến có chút ướŧ áŧ, bà ấy

nhìn khuôn mặt cô, không nói gì nữa.

Cuối cùng Kiểu Bích Ngọc nói một câu:

“Giáng sinh vui vẻ, dì phải chăm sóc cho mình

thật tốt, không cần lo lắng cho cháu”

Cuối cùng vẫn là không vào nhà ăn cơm với bà.

Chờ tới khi Cung Nhã Yến về tới chỗ ở của

mình, bà đứng trước cửa, tầm mắt vừa lúc nhìn

về phía hai hũ tro cốt trên tủ gỗ trong phòng

khách. Lúc này bà mới kinh ngạc hiểu ra.

(Cha của cụ…ột Tổng tài} Chương 308:…này thật quý

Vừa rồi cháu gái của bà hoảng loạn chạy đi,

là bởi vì nhìn thấy những thứ này.

Cung Nhã Yến giận mình suy nghĩ không

chu đáo, vài phút trước bà nhận được điện thoại

của Kiều Bích Ngọc nói muốn đến nhà bà cùng

ăn cơm, bà vui vẻ đến mức chỉ lo mở tủ lạnh ra

chuẩn bị thức ăn mà đã quên mất hai hũ tro cốt này.

Bà không mê tín, nhưng lần này cũng thật

sự tin tưởng rồi. Trước kia bà đã từng hỏi thăm

những bào thai chết yểu có oán khí rất nặng,

thành tâm dùng nước trong nuôi dưỡng tro cốt

của chúng nó sớm hay muộn gì một năm sau

chúng nó có thể chuyển thế làm người.

Bà cũng rất hối hận.

Chỉ là muốn làm một vài việc để cho lương

tâm của mình sống thoải mái một chút mà thôi.

Cung Nhã Yến trở về phòng của mình,

không có thời gian mà ăn tiệc lớn mừng Giáng

Sinh, suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bà ngẩng đầu

nhìn về phía tủ để hai hũ tro cốt, vẻ mặt có chút

ngờ vực.

“Bích Ngọc vừa mới nói đợi mọi chuyện kết

thúc xong thì rời đi, chuyện này… vẫn còn chưa

kết thúc sao?”

Kiều Bích Ngọc đi mãi mà không có điểm

đến, sau đó cô liền phát hiện mình đã đi tới trung

tâm quảng trường thương mại Đông Ninh.

So với những ánh đèn lập lòe tuyệt đẹp và

lãng mạn trong đêm Giáng Sinh hôm qua, lễ

Giáng Sinh hôm nay, quảng trường ở đây lại náo

nhiệt đông đúc.

“Chú có muốn mua một đóa hoa hồng không ạ?”

Ánh mắt của Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên

nhìn về phía bên phải, là cô gái nhỏ bảy tám tuổi

bán hoa tối hôm qua. Cô bé dùng giọng nói non

nớt lanh lợi chào hoa với một người đàn ông đi

ngang qua.

Người đàn ông kia dường như chê cô bé

vướng víu mình, vẻ mặt chán ghét trừng mắt

nhìn cô bé một cái, vênh váo tự đắc bước đi. Cô

bé rụt rè cúi đầu, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy rổ

trúc đầy hoa hồng của mình, có chút mất mát.

Kiều Bích Ngọc bước nhanh về phía cô bé.

Sau đó cô cúi người ngồi xổm xuống, ngang

tầm mắt với cô bé này, giọng nói cố gắng nhẹ

nhàng hết mức: “Chị có thể nói chuyện với em

không?”

Cô bé mở to ánh mắt sáng ngời nhìn khuôn

mặt của Kiều Bích Ngọc, ngay từ đầu đứa nhỏ có

chút sợ người lạ, không nói chuyện.

Đại khái qua một phút đồng hồ, cô bé giống

như xác định Kiều Bích Ngọc không phải là người

xấu, cô bé nhỏ giọng hỏi lại một câu: “Chị ơi chị

tìm em có chuyện gì?”

Ngón tay của Kiều Bích Ngọc chỉ lẵng hoa

hồng được ôm trước ngực cô bé: “Chị mua giúp

em hết đống hoa này, nhưng trước tiên chị muốn

hỏi em một vấn đề.”

Khuôn mặt trắng nõn của cô bé lộ ra tia giật

mình: “Chị ơi, chị muốn mua cả lẵng hoa hồng

của em sao?”

“Nhưng rõ ràng anh của em nói, chỉ có con

trai mới có thể mua hoa hồng tặng cho con gái

thôi, không cần phải chào hàng cho con gái.”

Đây là lời mà tối hôm qua anh của cô bé đã dạy

cô bé.

“Con gái cũng có thể tặng hoa hồng cho

con trai mà.”

Cô bé nghe xong, dường như bừng tỉnh hiểu

ra: “À, hóa ra anh của em nói sai rồi.”

“Vậy chị gái tối hôm qua, chị muốn mua hoa

của em đúng không?”

Vẻ mặt của Kiểu Bích Ngọc có chút ngoài ý

muốn, không ngờ cô bé này lại nhớ mình.

“Đêm qua sau khi em gặp chị, có phải là em

đã gặp phải một chú mua một đóa hoa của em

đúng không?”

Kiều Bích Ngọc sợ cô bé nhớ nhầm, cố gắng

miêu tả lại hình dáng cho cô bé: “Chú đó có

dáng người rất cao, rất đẹp trai, chú ấy mặc

quần áo và đeo giày đều rất chỉnh tề, có chút

nghiêm túc, không thích nói chuyện.”

“Có phải cái chú rất giàu có kia không?”

Dường như cô bé có ấn tượng với một vị

khách đặc biệt nào đó tối hôm qua.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy trí nhớ của cô bé

này thật tốt, rất thông minh, cô mỉm cười: “Chú

ấy cũng khá là có tiền đó.”

“Chị ơi, chị là bạn của chú đó sao?” Bỗng

nhiên cô bé hỏi lại cô, lúc hỏi còn có chút lo

lắng.

“Chú đó cầm của cháu một đóa hoa hồng,

sau đó chú ấy cho cháu nhiều tiền như vậy này.”

Nói xong, cô bé này đặt lẵng hoa hồng

xuống đất, đôi tay nhỏ nhắn khua múa trong

không trung một chút, đại khái lớn khoảng hai

vòng: “Rất nhiều rất nhiều tiền.”

“Em rất sợ hãi, em cũng không dám nhận,

sau đó anh của em ở bên kia chạy tới, chú kia

liền trực tiếp ném nhiều tiền như vậy vào trong

lẫng hoa của em, rồi chú đi mất tiêu.”

Kiều Bích Ngọc nghe đến đó, vẻ mặt có chút

khác thường, anh ta cầm một đống tiền mặt di

mua một đóa hoa hồng.

Vẻ mặt của cô bé rất căng thẳng, cô bé cúi

đầu, đứng thẳng cơ thể nhỏ bé lên, giống như là

mình đã làm sai chuyện gì vậy.

Cô bé rất sợ hãi, cúi đầu lên tiếng: “Chị ơi,

nếu không thì chị trả tiền lại cho chú đó giúp bọn

em được không? Anh của em nói nhiều tiền như

vậy, sợ chú cảnh sát sẽ bắt bọn em đi.”

Cuối cùng, hốc mắt của cô bé đỏ lên, tựa

như chuẩn bị muốn khóc.

“Đừng sợ chú ấy.”