Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 307

Chương 307: Cô là lời nói dối tốt

“Anh nói xem có phải tất cả mẹ kế đều là

người xấu không?”

Châu Mỹ Duy ởi ra từ trong nhà hàng, cả

người đều ủ rũ.

Vừa rồi lúc cô đi ra khỏi nhà vệ sinh ở tầng

một của nhà hàng thì vừa lúc nhìn thấy một

người phụ nữ túm lấy một cậu nhóc cũng tầm

tuổi Bùi Thanh Tùng đi qua. Cô ấy thấy rõ ràng

hốc mắt của cậu bé này đỏ ửng, đang nức nở

kìm nước mắt, trên cánh tay trái của cậu bị bỏng,

vết bỏng này rất nghiêm trọng, chỗ vết thương

đã to khoảng bằng một bàn tay, lớp da trong

cũng đều ứa máu.

Châu Mỹ Duy nhìn thấy cũng cảm thấy đau

thay cậu bé kia, sau đó càng khiến cho cô ấy

khϊếp sợ hơn chính là, người phụ nữ này rất

không kiên nhẫn mà ôm lấy cậu bé này, cầm

cánh tay bị bỏng của cậu đặt vào dưới vòi nước

kia rồi mở mức nước lớn nhất chà rửa, hành

động xử lý vết thương thô lỗ như vậy khiến cho

cậu bé đau đến mức nhịn không được mà khóc lớn.

Cậu bé càng giãy dụa, sắc mặt của người

mẹ kia lại càng khó coi.

“Khóc cái gì mà khóc hả? Mặt mũi của tao

đều bị mày làm cho mất hết rồi, mới nãy tất cả

mọi người đều nhìn tao, cũng chỉ là không cẩn

thận bị bếp lẩu làm bỏng một chút thôi mà đã

khóc thành như vậy. Sao mày lại vô dụng như

vậy hả?”

“Câm miệng, lập tức câm miệng cho tao có

nghe thấy không! Hèn gì mẹ ruột của mày cũng

không cần mày”

“Này, tay của cậu bé bị bỏng nghiêm trọng

như vậy, bây giờ cô nên đưa cậu bé đến bệnh

viện đi.“ Châu Mỹ Duy lớn gan đi qua đó tranh

luận với người phụ nữ kia.

Nhưng đối phương lại bày ra tư thế muốn

gây sự: “Không phải con của cô, có chết cũng

không liên quan gì đến cô cả.”

Châu Mỹ Duy thật sự tức giận rồi: “Cô nói

chuyện tích đức một chút đi.” Nhưng để cho cô

ấy đi cãi nhau với người ta thì đúng thật là không

có khí thế. Lúc cô ấy đang nghĩ có nên đi tìm

nhân viên của nhà hàng tới đây khuyên một chút

hay không thì Bùi Hưng Nam nhìn thấy cô ấy

cũng đã đi tới.

“Ở đây chắc là đều có camera giám sát, cô

à, loại hành vi này của cô thuộc loại ngược đãi

trẻ em.” Giọng nói của Bùi Hưng Nam nhàn nhạt,

nhưng cực kỳ có tác dụng.

Sắc mặt của người phụ nữ này thay đổi, cô

ta hất đầu lên, thẹn quá hóa giận rống lên với

bọn họ một câu: “Cái gì mà ngược đãi trẻ em?

Tôi cảnh cáo anh đừng có nói lung tung. Mặc dù

nó không phải do tôi sinh ra, nhưng cũng là con

của tôi, tôi thấy tay nó bị bỏng, dẫn nó đi rửa

nước lạnh một chút. Đây là phương pháp xử lý

cơ bản nhất.”

“Bị bỏng nghiêm trọng như vậy, cô không

định đưa cậu bé đến bệnh viện xem một chút sao?”

“Ai nói tôi không đưa nó đến bệnh viện?”

Cuối cùng người phụ nữ kia với khí thế hùng hổ

túm lấy cậu bé kia rời đi.

Châu Mỹ Duy đứng tại chỗ hồi lâu, tâm trạng

buồn bực: “Quả nhiên từ xưa mẹ kế đã rất ác

độc.”

Bùi Hưng Nam cúi đầu, vẫn luôn chú ý đến

sự thay đổi vẻ mặt của cô gái nhỏ này.

Loại sinh vật đơn bào Châu Mỹ Duy này, cực

kỳ dễ dàng chịu ảnh hưởng từ bên ngoài. Thấy

cô ấy đã ngây người trong nhà vệ sinh tận 20

phút mà không lên tầng, còn tưởng rằng cô ấy bị

lạc đường, hóa ra là xen vào việc của người khác.

Anh ta giơ tay ra, vò rối mái tóc ngắn mềm

mềm của cô ấy, nói một câu không rõ ràng:

“Cũng không phải mẹ kế nào cũng đều là người xấu.”

Châu Mỹ Duy ngẩng đầu lên nhìn về phía

anh ta, trên mặt Bùi Hưng Nam vẫn là nụ cười

tao nhã kia, giọng điệu khá là nghiêm túc nói với

cô ấy.

“Loại mẹ kế ngu xuẩn kia không làm người

xấu nổi đâu”

Bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, sóng

vai đi trên phố thương mại rộng lớn này. Một giây

trước Châu Mỹ Duy có chút cảm giác bi thương

thì ngay lập tức đã hóa thành lửa giận.

Tên bại hoại có văn hóa này, thật sự đúng là

miệng chó không phun ra được ngà voil

Thật ra nhịp điệu cuộc sống sinh hoạt ở

thành phố Hải Châu cũng khá thoải mái, ít nhất

không có sầm uất gấp gáp như thành phố Bắc An.

Vào dịp Lễ Giáng Sinh, thế mà lại chạy tới

bệnh viện đăng ký bác sĩ tâm lý khám bệnh, Kiều

Bích Ngọc cũng rất bội phục mình.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cảm xúc cả người

cô đều có chút sa sút tinh thần, chú tài xế taxi đã

hỏi cô mấy là lần muốn đến đâu, Kiều Bích Ngọc

có chút tự giễu, cô cũng không biết mình muốn

đi đâu nữa.

Xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, nhìn thấy

cảnh sắc ở bên ngoài, bỗng nhiên nghĩ đến một

địa chỉ.

Kiều Bích Ngọc đi đến chỗ ở của Cung Nhã

Yến, hôm nay là lễ Noel, trước kia cô hay cùng

với dì nhỏ của cô cùng qua ngày lễ với nhau.

Tính ra cũng đã rất lâu rồi không gặp mặt, tuy

trong lòng có chút ngăn trở, nhưng chung quy

thì cũng là người thân của nhau.

Chỗ ở mới này của Cung Nhã Yến là do

Đường Tuấn Nghĩa sắp xếp giúp cô, cũng thuộc

khu vực trung tâm thành phố, vừa vặn chính là ở

phía sau quảng trường Đông Ninh. Giá thuê nhà

đắt đỏ nhưng Cung Nhã Yến cứ khăng khăng

muốn trả tiền, với tính cách của Đường Tuấn

Nghĩa cũng chỉ có thể theo ý bà ấy.

Kiều Bích Ngọc xuống xe ở cửa tiểu khu,

đầu tiên cô nhìn về phía tòa nhà khổng lồ của

quảng trường Đông Ninh ở phía trước, ánh mắt

dường như có chút đăm chiêu.

“Lát nữa lại tới quảng trường tìm cô bé bán

hoa kia một chút.” Cô thấp giọng lẩm bầm.

Cô gọi điện thoại cho Cung Nhã Yến, lại nói

vài câu với bảo vệ trước cửa, cô chậm rãi đi vào trong.

Biệt thự ở bên này đều được sắp xếp thành

một hàng, thật ra sở dĩ dì nhỏ của cô ở lại đây

cũng có một nguyên nhân. Lúc trước Cung Nhã

Yến muốn cô ở đây cùng với bà ấy, nhưng lại

không thuyết phục được cô.

Cô đã từng tới đây một lần, đại khái cũng

biết đường đi thế nào.

Nhưng cứ đi mãi, Kiều Bích Ngọc phát hiện

một bóng dáng lén la lén lút quanh quẩn trước

cửa nhà dì nhỏ.

Kiều Bích Ngọc đứng lại, vẻ mặt có chút giật

mình nhìn người đàn ông trung niên có dáng

người ục ịch trước mắt. Đó là chú họ của Đường

Tuấn Nghĩa, Mạc Cảnh Sơn.

Bình thường Mạc Cảnh Sơn luôn thích đeo

một chiếc dây chuyền màu vàng kim, giống như

một tên nhà giàu mới nổi nói năng thô lỗ. Thế

nhưng hôm nay cô lại trông thấy ông ta bắt

chước người khác mặc vest, vòng cổ vàng kim

giàu có kia cũng đã tháo xuống rồi. Nhìn kỹ, cái

bụng kia của ông ta hình như là đã gầy đi một

chút rồi.

Một tên đàn ông như ông ta lại xách một giỏ

hoa quả, còn có mấy hộp tổ yến để bồi bổ, thò

đầu ra lén lút nhìn về phía cửa sổ nhà người ta,

giống như muốn đi vào nhưng lại không dám đi

vào, bộ dáng này có chút buồn cười.

“Chú đang làm gì thế?” Kiều Bích Ngọc

nhanh chóng đi qua, trực tiếp hỏi ông ta.

Mạc Cảnh Sơn giống như là bị cô dọa sợ,

vừa quay phắt đầu lại, nhìn thấy là cô, không biết

vì sao giống như có chút xấu hổ, luống cuống

giải thích.

“Tôi đi ngang qua, vừa lúc đi ngang qua.”

Trên mặt của Kiều Bích Ngọc không có biểu

cảm gì, ánh mắt nhìn về phía giỏ hoa quả cùng

với hộp thuốc bổ trên tay ông ta, cô hất cằm: “Đi

ngang qua á?”

Lời nói trong lúc hoảng hốt này thật sự là

quá không có trình độ rồi.

Nếu không phải do màu da của Mạc Cảnh

Sơn rất đen, da mặt quá thô ráp thì nét mặt già

nua của ông ta đã bị làm cho đỏ lên từ lâu rồi.

Có thể Cung Nhã Yến cũng nghe thấy tiếng

động ở bên ngoài rồi, bà ấy cho rằng chắc chắn

là Kiều Bích Ngọc đến, cũng mở cửa rất nhanh.

Bà đi tới.

Mạc Cảnh Sơn ở ngoài cửa vừa nghe thấy

tiếng mở cửa liền giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dường

như rất bàng hoàng chạy đến trước mặt Kiều

Bích Ngọc, nhét giỏ hoa quả kia cùng với đống

thuốc bổ vào tay cô.

Bỏ lại một câu: “Đường Tuấn Nghĩa cho cô

đó. Cô, cô với dì nhỏ của cô ăn đi.”

Sau đó, ông ta chạy nhanh như chớp không

thấy bóng dáng.

Kiều Bích Ngọc có chút không kịp phản ứng

lại, yên lặng nhìn thân hình ục ịch kia của Mạc

Cảnh Sơn bỏ chạy, thật sự là có chút buồn cười.

“Người vừa rồi là ai thế?” Cung Nhã Yến

cũng không phải đứa ngốc, bà rõ ràng nghe thấy

còn có giọng nói của đàn ông.

Kiều Bích Ngọc cúi đầu nhìn quà tặng trên

tay, cô trầm mặc trong chốc lát.

Với tính cách của Đường Tuấn Nghĩa, cô

biết, anh ta sẽ không làm cái chuyện nhờ người

khác đến tặng quà như này.

Vứt đi thì đáng tiếc.

“Chỉ là một người hỏi đường mà thôi.“ Kiều

Bích Ngọc nói như vậy, giọng nói nhàn nhạt thản

nhiên, gần đây bản lĩnh nói dối của cô đã gia

tăng rồi.

Nói xong, cô nhét giỏ hoa quả cùng với hộp

thuốc bổ trong tay lên tay của Cung Nhã Yến.

“Đến đây rồi còn đi mua mấy thứ phiền phức

này làm gì nữa chứ.” Cung Nhã Yến nhận lấy. Tuy

bà ấy không có hứng thú gì đối với đống quà

tặng này, nhưng là do cháu gái của bà tặng, trên

mặt vẫn cười sáng lạn như trước.

Kiểu Bích Ngọc nhìn bà, do dự một giây,

cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

Trước kia cô rất kiêu căng, gặp phải chuyện

gì đều luôn trực tiếp vạch trần ra, cô cảm thấy

đúng chính là đúng, sai thì vẫn là sai.

Nhưng bây giờ, cô có thể giả vờ như không

biết gì cả, cô sẽ lựa chọn một số lời nói dối tốt và

chờ đợi.