Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 309

Chương 309: Tiểu Trụ Tử bị bệnh phải không?

“Đừng lo lắng, cảnh sát sẽ không bắt em đâu.”

Người đàn ông gϊếŧ cả nghìn nhát dao đã

khiến cô gái vô tội sợ đến vậy, đoán chừng từ

đêm qua hai anh em nhìn đống tiền to đùng mà

sợ hãi cả đêm.

“Cứ đưa tiền cho bố mẹ là được”

“Em không có bố mẹ.”

Có thể là do cô bé trước mặt nói quá tự

nhiên, hoặc cũng có thể là do cô bé nói câu này

bằng giọng ngây thơ và non nớt khiến người ta

đau lòng. Kiểu Bích Ngọc sững sờ một giây,

không biết nên trả lời thế nào.

Cô thực sự không biết an ủi người khác.

Cô bé dường như đã quen với việc không có

bố mẹ, không hề buồn phiền, ngược lại còn có

chút vui mừng khi nói với cô: “Em và anh trai

sống trong cô nhỉ viện, còn sống chung với rất

nhiều bạn nhỏ”

Kiểu Bích Ngọc nhìn cô bé mặc bộ váy giống

y như đêm qua, chiếc áo khoác nhỏ màu đỏ đã

cũ, đôi bốt ngắn tua rua to, khuôn mặt trắng trẻo

lấm lem bụi đất, nhưng lúc này cô bé cười ngây

ngô rực rỡ.

Tối qua khi cô nhìn thấy chiếc váy của đứa

trẻ là đã biết đó là một đứa trẻ nhà nghèo, nhưng

cô không ngờ rằng hai anh em họ lại là trẻ mồ côi.

Cô bé lại nói tiếp: “Tối hôm qua, anh trai em

đưa tiền cho chị Linh Lan ở cô nhi viện. Chị Linh

Lan là người lớn, bọn em phải nghe lời các sơ đó.”

“Là mấy sơ đó bảo các em đi bán hoa à?”

Kiều Bích Ngọc hỏi cô bé, cô nghĩ đến sự

đen tối của xã hội, nên lại hỏi tiếp: “Có phải

những bà sơ đó bắt nạt em không?”

Cô bé nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Chị Linh

Lan là một người tốt. Chúng em có cơm ăn còn

có thể đi học. Anh trai em nói rằng chúng em đã

lớn, cần phải chăm sóc những đứa trẻ khác

trong trại trẻ mồ côi. Anh trai đã đưa em đến đây

bán hoa hồng, có thể kiếm được một ít tiền để

mang về cho sơ mua sách giáo khoa và gạo cho

chúng em.”

Kiều Bích Ngọc sững sờ nhìn cô bé bảy tuổi,

lắng nghe cô bé nghiêm túc kể về cuộc sống

trong trại trẻ mồ côi và việc bán hoa kiếm tiền.

Cô cảm thấy nụ cười của cô bé lúc này rất

mãn nguyện.

Giống như một phản ứng theo bản năng,

Kiều Bích Ngọc không nhịn được đưa tay lau bụi

trên mặt cô bé, sinh mệnh nhỏ bé tốt đẹp như

vậy xứng đáng được chăm sóc tốt hơn.

Kiều Bích Ngọc đã mua của cô bé một giỏ

hoa hồng, cuối cùng cô bé nhất quyết chỉ dám

lấy 700 rồi bỏ chạy, cô bé vui vẻ chạy tung tăng

đi tìm anh trai.

Cô mang theo giỏ hoa hồng và lái xe trở lại

căn hộ 402 của mình.

Có lẽ những thứ đẹp đẽ có thể khiến người

ta cảm thấy vui vẻ hơn một chút, Kiều Bích Ngọc

nhìn mười mấy bông hồng trong giỏ tre nhỏ trên

tay, tâm trạng chán nản trước đó cũng biến mất.

Cô tiện tay bật TV, âm thanh từ TV khiến

căn nhà lạnh lẽo này không đến nỗi quá trống vắng.

Ban đầu Kiều Bích Ngọc không quan tâm

đến chương trình đang phát cái gì, cô đang loay

hoay với giỏ hoa hồng.

Có một tin tức truyền đến tai cô, khi cô nghe

thấy mấy chữ IP&G thì cô liền ngẩng đầu nhìn lên

màn hình.

“Người đại diện của Tập đoàn IP&G nói rằng

trong năm nay quỹ từ thiện của Tập đoàn sẽ hỗ

trợ tích cực cho các trại trẻ mồ côi, đặc biệt là

trong lĩnh vực giáo dục, y tế và các đầu tư liên

quan khác.”

Kiều Bích Ngọc cau mày khi xem tin tức này,

sao IP&G lại đột nhiên ủng hộ quỹ từ thiện cho

trẻ em.

Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về phía trên

trần nhà 502. Cô rất ít để ý tới chuyện của IP&G,

có lễ tập đoàn đã tài trợ cho phương diện này từ

lâu, có lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Kiều Bích Ngọc đặt giỏ hoa hồng giữa bàn

cà phê trong phòng khách. Những bông hoa

hồng đang tỏa hương, cánh hoa đỏ tuyệt đẹp

đang nở rộ.

Có một bông hồng héo bên cạnh khay trà,

chiếc nơ màu hồng nhạt trên cuống hoa giống

hệt cái trong giỏ này.

Kiều Bích Ngọc nhìn những bông hồng này

có chút thất thần.

Lúc bụng kêu ùng ục, cô mới nhận ra rằng

từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì cả.

Cô mở điện thoại để đặt một phần đồ ăn,

nhưng khi chọn món, cô nhìn hoa cả mắt cũng

không biết làm thế nào để chọn được cái gọi là

bữa tối Giáng sinh rực rỡ trên app.

Món ăn mang đắt tiền đến đâu thì cô ăn

nhiều cũng sẽ không còn thấy hứng thú.

Cô nghĩ một chút rồi ném điện thoại lên sô

pha, xoay người đi vào bếp.

Cô đi vo gạo, dùng nồi áp suất điện tự nấu

cháo trắng. Chuyện này rất đơn giản, đến người

vụng như cô cũng làm được.

Người ta ăn bữa tiệc lớn mừng Giáng sinh,

còn cô thì uống cháo trắng, nghĩ đến cũng có

chút thê lương.

Nhưng bát cháo này rất ấm, cho dù cháo

trắng không có mùi vị gì thì cô cũng có thể ăn

hết.

Người khác nói cô là người kén ăn, Kiều Bích

Ngọc cảm thấy mình không khó nuôi như vậy, chỉ

là bọn họ dùng sai phương pháp

Cô nhớ lần trước Đường Tuấn Nghĩa đến nấu

cháo sò cho cô, không biết có phải là thần giao

cách cảm hay không mà khi cô đang múc cháo

thì điện thoại trên ghế sô pha vang lên.

Lại đúng là Đường Tuấn Nghĩa gửi tin nhắn

chúc mừng cô qua zalo.

Tin nhắn rất đơn giản: “Baby, Merry

Christmas”

Kiều Bích Ngọc giật mình hồi lâu, hơi kinh

ngạc, nhưng lại trầm ngâm suy nghĩ.

Trong khoảng ba phút, cô đặt chiếc thìa

xuống, gương mặt kìm nén những cảm xúc phức

tạp, gọi video qua zalo cho Đường Tuấn Nghĩa.

Kiểu Bích Ngọc hồi hộp chờ anh ta chấp

nhận, nhưng anh ta lại từ chối lời mời gọi video.

Cô mím môi, có chút không cam lòng, tức

giận định bấm tiếp vào nút gọi video cho đến khi

anh ta chấp nhận mới thôi. Nhưng Đường Tuấn

Nghĩa bên kia điện thoại dường như cũng hiểu

cô, anh ta liền gọi điện thoại qua.

Đường Tuấn Nghĩa vẫn gọi cô như vậy,

nhưng hôm nay giọng nói trong trẻo lại có chút

khàn khàn.

Kiều Bích Ngọc đang rất rối, cô không cẩn

thận nghe được giọng nói anh ta khác lạ, nghiến

răng chịu đựng một số cảm xúc bùng nổ, đột

nhiên hỏi: “Cậu có tặng quà Giáng sinh cho tôi

không?”

Người đàn ông bên kia điện thoại im lặng

một lúc, Đường Tuấn Nghĩa dường như không

ngờ rằng cô sẽ đột ngột đòi quà.

Đòi quà từ người khác có thể tự nhiên như

thế, đây chính là tính cách của cục cưng của anh ta.

“Cậu muốn gì?”

Anh ta tùy ý hỏi, giọng điệu rất nhẹ nhàng,

không giống như những lời hứa hẹn nồng nàn

kia. Nhưng Kiều Bích Ngọc biết rằng cho dù cô

mở miệng đòi quà gì thì Đường Tuấn Nghĩa cũng

sẽ cố gắng hết sức làm được.

Anh ta là người đàn ông lạnh nhạt và cực

đoan, dung tục lại cực kỳ thông minh.

Kiều Bích Ngọc nắm chặt điện thoại, giọng

nói có chút bối rối và thiếu kiên nhẫn: “Tiểu Trụ

Tử, cậu biết tôi muốn cái gì mà?”

Cô đợi anh ta trả lời.

“Hắt xì!”

Người đàn ông đầu dây bên kia phá hỏng

bầu không khí, dường như là không nhịn được

mà hắt hơi một cái, Đường Tuấn Nghĩa khàn

khàn nói: “Tôi xin lỗi.”

Kiều Bích Ngọc không biết câu “Tôi xin lỗi’

của anh ta có nghĩa gì, nên cô muốn ép hỏi anh

ta.

Thế nhưng dường như người đàn ông đầu

dây bên kia bị cảm nặng, anh ta lại hắt hơi liên

tục.

Đường Tuấn Nghĩa không giả vờ, bởi vì anh

ta chưa bao giờ giả vờ.

Anh ta thực sự bị bệnh.

“Cậu có bị sốt không?”

“Sốt nhẹ.”

“Cậu đo bằng nhiệt kế điện tử xem, bây giờ

là bao nhiêu độ rồi?”

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng như đang

tìm gì đó, sau đó người đầu dây bên kia thành

thật trả lời: “38,4 độ C.

Kiều Bích Ngọc nghe vậy, có chút lo lắng

nói: “Sao cậu lại bị bệnh? Cậu đã quên mất

chuyện lúc nhỏ mình sốt cao hơn 40 độ rồi sao?

Cậu lập tức đi ăn gì đó rồi uống thuốc hạ sốt, trở

về phòng ngủ nằm nghỉ ngơi đi.”

“ĐƯỢC.”

Phản ứng của Đường Tuấn Nghĩa hơi chậm

nhưng giọng nói của anh ta nghe rất ngoan.