Bác Sĩ Tiêu, Mau Nhìn Em [Bác Chiến]

Chương 73: Đính hôn

Vị y tá sau khi có được tên cậu cũng lập tức cúi người tìm kiếm. Bên dưới chân cô là hàng trăm cái túi lớn nhỏ,những vật dùng trên người hoặc có liên quan đến bệnh nhân nhập viện mà không có người thân đến nhận sẽ được lưu giữ ở đây. Vương Nhất Bác mặt vẫn không biến đổi lẳng lặng chờ đợi,sau 20 phút trôi qua rốt cuộc vị y tá kia cũng tìm thấy , vội vàng  đứng lên mỉm cười nhìn cậu với chiếc túi nhựa trong suốt trên tay.

-"Đây! Trong này chứa toàn bộ những gì liên quan đến cậu và một người đi cùng nữa là Tiêu Chiến trong vụ tai nạn hôm đó ,tất cả đều được bỏ vào đây "_Trên mỗi túi đều sẽ có dán một tờ giấy nhỏ ghi rõ thông tin đầy đủ nên cô cứ việc dựa vào đó mà đọc thôi, hóa ra cậu ta cùng người họ Tiêu nào đó đồng thời được chuyển đến đây,không biết quan hệ của họ là gì nhỉ?

-"Được, cảm ơn "_Vương Nhất Bác đưa tay đón lấy chiếc túi kia.Bên trong tuy nhiều đồ thật nhưng cũng không quá nặng vì đa phần đều là giấy tờ trong bệnh viện anh và cậu đã mang theo.

-"À việc nên làm mà...ơ...cậu ơi khoan...đã...."

Nữ y tá ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rộng lớn mà không ngừng tiếc nuối, vốn dĩ định hỏi thêm về cậu ấy nào ngờ lời chưa kịp nói hết thì người đã đi mất rồi.Nhìn tổng thể người kia đích thị là mẫu người lý tưởng của cô,xem cậu ta có vẻ vẫn còn một thời gian nữa mới xuất viện, cô sẽ chờ để có thể gặp cậu ấy một lần nữa ,nhất định sẽ đến để làm quen.

Bên này, Vương Nhất Bác lẳng lặng đi ra khu vực phía sau bệnh viện, nơi này có một góc khuất rất ít người qua lại. Cậu nhẹ nhàng đặt xuống đất một cái chậu bằng nhôm khá to được chuẩn bị sẵn từ trước và lấy ra một chiếc bật lửa màu vàng đồng.  Vương Nhất Bác đem hết thảy những tài liệu trong túi nhựa đốt lên, ngọn lửa gặp giấy rất nhanh bật lên dữ dội, dòng chữ "Bệnh viện Thiên Ân " từng đợt từng đợt bị thiêu trụi. Thiên Ân là bệnh viện đầu tiên cậu đặt chân đến Bắc Kinh, là nơi cậu bắt đầu con đường bác sĩ và cũng là nơi đó cậu đã  được gặp anh.Giờ đây sẽ chôn vùi hết tất cả trong ngọn lửa này,  đem hết thảy kỉ niệm thành tro bụi, không còn bác sĩ Quách, bác sĩ Trịnh hay bác sĩ trẻ Tất Bồi Hâm, không còn Thiên Ân....không còn gì cả.

Vương Nhất Bác từ trong túi lấy ra một cái ví,trong đó có chứa giấy tờ tùy thân,thẻ tính dụng và một số bằng cấp của anh.Tất cả cậu đều một phát mà vứt vào trong chậu lửa.Tiêu Chiến.....đây có lẽ là lần cuối cùng em gọi anh bằng cái tên này, sau này khi anh tỉnh lại chúng ta sẽ bắt đầu một con người mới, quá khứ đáng sợ đó không cần phải nhớ về nữa ,nếu anh không chấp nhận được vậy cả hai chúng ta để một mình em nhớ được rồi. Anh em yêu nhau là tội lỗi, được.....em gánh tội thay anh.

Anh có biết không bảo bảo,ván cược này....em thắng rồi và em biết anh cũng sẽ tỉnh ngay thôi. Nếu đã vậy thì em không việc gì phải chần chờ thêm nữa, bởi vì trước kia em có phải hay không quá lương thiện,mãi trông chờ vào định đoạt của ông trời nên mới hết lần này đến lần khác để cho chuyện chúng ta vỡ lở như vậy ?Bắt đầu từ hôm nay sẽ không còn điều đó nữa, không có bất cứ quá khứ nào hay người nào có thể xen vào tình cảm  chúng ta được nữa, em mãi mãi cũng sẽ không cho phép nó xảy ra.

Cuối cùng, trên bàn tay to lớn còn lại hai tấm thẻ,đây là thẻ bác sĩ của anh và cậu ở Thiên Ân. Nhìn hình ảnh cả hai thật khiến trong lòng có chút hoài niệm, mắt Vương Nhất Bác rủ xuống nhưng vẫn quyết định ném chúng vào trong ngọn lửa đang cháy rực kia và tức thì bị nuốt chửng. Nhìn tấm thẻ hai người mặt áo blouse trắng đang dần dần méo mó và bốc cháy đi, trước mắt bỗng dưng hiện lên hình ảnh của những ngày tháng trước kia,cái thuở vẫn còn sự vô tư hồn nhiên và thuần khiết , không có đau khổ cũng không có  đau thương...

[-"Bác sĩ Tiêu! Mau nhìn em nè!]

[-"Tiêu lão sư anh đi đâu vậy? "]

[-"Chiến ca,chúng ta đi ăn thôi! "]

Hình ảnh Vương Nhất Bác không màng thân phận bác sĩ của mình cười đến rạng rỡ trên hành lang bệnh viện  vui vẻ đuổi theo anh ,bây giờ sẽ không còn nữa ,ngọn lửa bên dưới chính thức đốt cháy hết tất cả, cháy luôn cả phần người của cậu. Giây phút cậu để lại Vương Nhất Bác thanh thuần của trước kia ở lại, cũng là lúc trong phòng bệnh, có một  nam nhân không biết vì lý do gì, bên khóe mắt lại có hai giọt nước tuôn rơi.

Có lẽ cuộc đời luôn khiến con người ta ngày càng phải trở nên mạnh mẽ, Vương Nhất Bác hiện tại cũng đã mạnh mẽ hơn rất nhiều chỉ có điều một chút gì đó trong cậu  dường như đã biến chất.

Bỗng nhiên lại nhớ tới một câu nói của trước kia....

Em vẫn mãi là Vương Nhất Bác....vẫn là cún con của anh.

Câu nói này, còn hiệu nghiệm không?

......................

Tối đến

Bắc Kinh hoa lệ vừa lên đèn thì trên hành lang bệnh viện lại xuất hiện dáng người quen thuộc. Cậu ấy hôm nay ăn mặc có chút khác lạ,tiếng giày tây va xuống sàn cứ thế đều đặn vang lên, bàn tay to lớn ôm chặt đóa hoa trong lòng, tay còn lại nhẹ nhàng mở cửa. Không gian bên trong hiện lên mặc dù yên tĩnh nhưng lại ấm áp lạ thường, nhanh chóng tiến lại để đóa hoa xuống bàn,nhẹ nhàng bước đến bên giường bệnh cúi xuống đặt lên trán người bên dưới một nụ hôn.

-"Bảo bối, hôm nay anh thấy em mặc bộ vest này thế nào?em cá là anh đang không hiểu vì sao em lại ăn mặc trịnh trọng như vậy phải không?Nói cho anh biết...._"Vương Nhất Bác dừng lại, tay yêu thương xoa nhẹ lên mái tóc anh_"....Hôm nay chúng ta sẽ đính hôn. "

Em vẫn nhớ rõ như in đám cưới trong mơ mà chúng ta đã từng mong ước , hiện tại không thể làm được nhưng ngày đó sẽ không xa đâu. Anh đã nằm đây hơn hai tháng rồi, em bỏ một số tiền mình có chuyển anh đến một phòng đặt biệt để dễ bề chăm sóc và cũng sẽ yên tĩnh hơn. Bọn bác sĩ ở đây vừa thấy có người  chịu chi cho chúng một chút tiền liền cụp đuôi nịnh hót đủ kiểu, với đẳng cấp như vậy cũng dễ hiểu khi tên tuổi mãi mãi cũng không thể so được với các bệnh viện thượng hạng khác ở Bắc Kinh này . Nhưng chịu thôi, bệnh viện càng nhỏ sẽ càng an toàn,càng sẽ không bị người khác để ý đến.