Vương Nhất Bác đứng dậy lấy một chiếc túi hình chữ nhật đã chuẩn bị sẵn mang đến, bên trong chứa một bộ vest màu trắng với thiết kế giống hệt bộ vest đen cậu đang mặc, dường như nó chính là cùng một cặp với nhau chỉ khác ở màu sắc và kích cỡ có phần chênh lệch đôi chút. Vương Nhất Bác cẩn thận lấy nó ra,còn có ý đặt tay anh lên để anh có thể chạm vào nó .
-"Thế nào?chất vải rất tốt phải không? Lần đầu tiên nhìn thấy nó em đã chắc chắn rằng Chiến ca mặc vào sẽ rất đẹp "
Người bên dưới đôi mắt vẫn một mực nhắm nghiền, không đáp lại ,chỉ vô lực tùy ý để người kia nắm lấy tay mình nhất lên rồi hạ xuống. Nhưng Vương Nhất Bác đối với anh giống như đối với một người thật sự có nhận thức vậy, cử chỉ vẫn vô cùng dịu dàng và ân cần như thế , ánh mắt chứa đựng tình ý nồng đậm.
Cậu chậm rãi đứng lên lấy chiếc áo sơ mi trắng ướm thử lên người anh,biểu tình trên gương mặt còn có chút khẩn trương cùng vui vẻ.
-"Đẹp lắm phải không?rất vừa với anh đó....bảo bối, em giúp anh mặc nó "
-"....."
Dường như người kia có đáp lại hay không đối với cậu cũng không còn quan trọng nữa,bởi vì cậu biết dù anh ấy thật sự tỉnh lại ngay lúc này, anh ấy cũng sẽ không từ chối cậu. Vương Nhất Bác không một chút do dự mà để bộ vest sang một bên ,đưa tay tháo từng nút áo nhỏ trên người anh.Khi chiếc áo bệnh nhân cũ kỹ được cởi xuống, làn da trắng hồng tức thì được phơi bày ra trước mắt,nhẳn mịn và không tì vết. Chiếc eo nhỏ nhắn và thon thả kia thật sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh nhìn đến cực độ ,khiến cho yết hầu của Vương Nhất Bác liên tục chuyển động lên xuống không ngừng ,nhưng tay cậu vẫn cứ như vậy ,từ đầu đến cuối vẫn chuyên tâm cởi bỏ lớp quần áo cũ và mặc lên cho anh bộ vest trắng tinh tươm lúc nãy cậu đã mang.
Tiêu Chiến sau khi khoát lên mình quần áo mới trông hoàn toàn khác hẳn, màu trắng của bộ vest thật tinh tế và sang trọng cộng với nhan sắc trời sinh động lòng người , anh như một viên pha lê được gọt dũa tinh xảo khiến cho Vương Nhất Bác hiện tại ,đối với anh càng nảy sinh ý muốn độc chiếm mãnh liệt .
-"Em quả thật đoán không sai,nó thật sự rất hợp với anh"_Vóc dáng anh ấy vốn đã rất đẹp rồi nên dù là loại quần áo nào cũng đều vô cùng vừa mắt . Mãi mê ngắm nhìn anh một hồi lâu, Vương Nhất Bác chợt giật mình nhớ ra điều gì đó, cậu chậm rãi từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp nhỏ màu đen,bên trong có hai chiếc nhẫn bạc lấp lánh vô cùng sang trọng,dưới ánh đèn nhàn nhạt lại càng thêm bắt mắt.
Cẩn thận lấy ra một chiếc mang cho bản thân, chiếc còn lại cậu nhẹ nâng lấy bàn tay anh,hướng đến ngón áp út nhỏ nhỏ mà mang vào. Hài lòng nhìn chiếc nhẫn trên tay,Vương Nhất Bác dùng bàn tay to lớn của mình đan lấy bàn tay nhỏ nhắn của anh,sau đó còn yêu thương hôn lên nó.
-"Vậy là bắt đầu từ hôm nay anh chính là người của em rồi, là người sẽ cùng em đi hết cuộc đời này.Bảo bối...."_Giọng Vương Nhất Bác cất lên quá đỗi trầm ấm và nam tính, chậm rãi ghé sát mặt mình vào anh,dần dần rút ngắn khoảng cách của cả hai_"......Bảo bối, em yêu anh".
Ngay sau câu nói ấy, đôi môi phấn nộn bên dưới tức thì bị cậu chiếm lấy. Ban đầu là chỉ nhẹ nhàng chạm đến như chuồn chuồn lướt nước nhưng ngay sau đó ,bàn tay tức thì liền đưa đến hai bên má anh nhẹ dùng sức, cơ miệng vừa mở,lưỡi liền nắm lấy cơ hội mà đưa vào bên trong điên cuồng quấn lấy, điên cuồng dây dưa,khoang miệng anh bị cậu khuấy đảo không ngừng, mùi vị ngọt ngào đến tê dại .
Bàn tay to lớn đặt trên mặt anh lúc nãy cũng dần di chuyển xuống bên dưới, tháo bỏ nút áo sơ mi và từ từ luồn vào trong.Xúc cảm mềm mại truyền đến lòng bàn tay vô cùng thoải mái, khiến cho cậu không sao dừng lại được,càng ngày càng muốn chạm tới nhiều hơn, vuốt ve nhiều hơn nữa....
Nhưng bất ngờ phía sau đột ngột phát ra tiếng động...
*Cạch *
-"A!!?Cậu....cậu là...."
Tiếng mở cửa bất ngờ vang lên, tiếp theo đó là giọng nói một nữ nhân vô cùng kinh hãi truyền đến . Vương Nhất Bác động tác có chút khựng lại, quả nhiên là đã dứt khỏi nụ hôn nhưng bàn tay trong áo anh vẫn không có dấu hiệu rút về .Người vừa lên tiếng kia chính là một nữ y tá,vị nữ y tá này đứng ngay cạnh cửa không khỏi cả kinh trợn mắt, khay dụng cụ trên tay cũng run rẩy đến sắp không giữ nổi nữa rồi. Chả là hôm nay ca trực của cô chính là thay băng cho bệnh nhân này và kiểm tra lại dịch đã được truyền cạn hay chưa để kịp thời thay vào cái mới, không ngờ vừa vào đây lại thấy một màn khiến người ta đỏ mặt thế này a~.
Vương Nhất Bác lúc này mới chịu quay đầu nhìn lại, ánh mắt vừa rời khỏi anh liền tức thì biến đổi, lãnh đạm và sắc bén. Đôi mắt này thật sự làm cho người trước mặt có chút sợ hãi, cô không chỉ sợ ánh mắt đó không thôi, mà còn sợ luôn cả khuôn mặt hoàn hảo đến không góc chết kia nữa. Người đó....người đó chẳng phải là chàng trai mà đã đến chỗ cô nhận lại đồ cách đây hơn một tháng sao? Thời gian qua cô vẫn không ngừng đem lòng nhớ nhung cậu ấy, không ngờ cậu ta với nam nhân kia lại....lại chính là mối quan hệ này.
Vương Nhất Bác thấy người kia cứ nhìn chằm chằm đến mình cũng không có dấu hiệu rời đi,chân mày nhẹ nhếch lên.
-"Cô có hứng thú muốn xem đến vậy sao?"
-"Tôi....tôi không.... "_Vị nữ y tá lập tức bối rối muốn giải thích nhưng chưa kịp nói hết câu thì lời đã bị cậu cướp trước rồi.
-"Bảo bối của tôi rất ngại khi chúng tôi thân mật lại có người khác nhìn thấy, cô cảm phiền ra ngoài trước được không? "_Giọng nói cất lên tưởng chừng vô cùng bình thản nhưng rõ ràng là có ý muốn đuổi người đi.Khí tức bức người tỏa ra từ cậu đương nhiên khiến cô không thể từ chối,liền gật đầu như giả gạo.
-"Được,được tôi đi ngay"_Có bị ép chết cô cũng không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, người con trai trước mặt khiến cô vừa đau lòng và cũng thật đáng sợ .
Đôi chân bên dưới luống cuống không thôi, lập tức xoay người định bụng rời đi,bất ngờ lại bị giọng nói trầm thấp phía sau ngăn cản.
-"Khoan đã !"
Thật kì lạ,ban đầu thì muốn đuổi cô đi bây giờ lại muốn ngăn cô lại ,cậu ta rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy??
-"Chuyện...chuyện gì?"_Cô không dám quay đầu lại chỉ chôn chân tại chỗ mà lên tiếng. Vương Nhất Bác lúc này mới rút tay khỏi người anh,chậm rãi tiến về phía nữ y tá kia,từng bước chân của cậu vang lên càng khiến cho tinh thần của cô bị tra tấn mãnh liệt.Cái cảm giác này thật đáng sợ a~
Vương Nhất Bác khi đã đến ngay sát phía sau lưng ,thì tay nhẹ đưa lên đặt trên vai nữ y tá kia.Ghé mặt vào tai cô ta,nhỏ giọng cất lời.
-"Cô sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn nếu như cô giúp tôi giữ bí mật chuyện này, được chứ?"_Cô ta dám nói bậy chuyện này ra bên ngoài làm ảnh hưởng đến anh, cậu nhất định không tha cho cô ta.
-"Tôi....tôi sẽ giữ bí mật,cậu yên tâm "
Vừa dứt lời ,cảm giác người phía sau im lặng, cô liền không dám do dự mà hoảng hồn chạy đi.Nhất Bác sau khi người kia rời khỏi cũng đóng cửa lại cẩn thận mà trở lại bên cạnh anh.Gương mặt trong nháy mắt lại trở về ôn nhu như lúc ban đầu,biểu hiện giống như đang dỗ dành người bên cạnh.
-"Được rồi mà là em bất cẩn không khóa cửa thật tốt.Em biết nhất định anh sẽ vì thế mà ngượng mà,nào....ngoan chúng ta dừng lại là được rồi chứ gì, em giúp anh cài áo.Bảo bối ngoan, đừng giận"_Lời vừa nói ra,tay chân liền luống ca luống cuống cài nút áo lại cho anh.Đấy, cậu thật sự không nói sai mà,anh ấy nhất định sẽ giận mà,bảo bảo của cậu rất dễ ngượng ngùng , sau này nhất định phải cẩn thận hơn mới được.
-"À quên mất, chúng ta vẫn còn một chuyện quan trọng chưa làm"
Vương Nhất Bác bất ngờ thốt lên, sau đó liền đưa tay lục lọi trong túi lấy ra một lọ thủy tinh chứa dung dịch màu trắng trong suốt , cậu dùng một kim tiêm đã chuẩn bị sẵn và lấy thứ dung dịch ấy ra.Sau đó nắm lấy cẳng tay của anh ,chậm rãi ghim mũi tiêm vào vùng mặt trước của khuỷu tay.Dịch trắng từ từ truyền qua tĩnh mạch chạy vào trong cơ thể.
-"Đây là mũi thứ 5 rồi nhỉ?thuốc này làm giảm quá trình phục hồi của não bộ nên xác xuất anh mất đi trí nhớ sẽ được kéo dài hơn 90 %. Nên khi tỉnh lại, anh cứ thoải mái mà bắt đầu một cuộc sống mới, quên hết tất cả mọi chuyện đi,anh sẽ không còn là Tiêu Chiến của bệnh viện Thiên Ân nữa .Anh sẽ là Tiểu Tán,là người của em."
P/s Xin lỗi vì chương này hơi dài,tôi định cắt qua chương sau nhưng sợ không liền mạch lắm 🤷