Kẻ Điên [Bác Chiến]

Chương 12: Tiêu Chiến đâu?

2 Vị bác sĩ nam sợ hãi đứng nhìn một bác sĩ khác tay cầm ống tiêm đang bị cậu nắm chặt lấy ,thân người bị đè xuống sàn đến đáng thương.Cơn đau khiến hắn ta nổi nóng.

-"Thằng khốn! bỏ tao ra!"

-"Tiêu Chiến đâu?"

Một trong 2 vị bác sĩ đứng đó run rẩy lên tiếng.

-"Cậu buông tay ra trước đã,có gì từ từ nói ,chúng tôi đến đây tiêm thuốc là muốn tốt cho cậu hoàn toàn không có ý xấu"

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn lên,ánh mắt lạnh lùng xen lẫn sự tức giận tột độ .

-"Tao hỏi một lần nữa,Tiêu Chiến đâu?"_Suốt cả tuần nay cậu không thấy anh đến,anh đột nhiên biến mất thay vào là một đám bác sĩ suốt ngày đến lải nhải đau hết cả đầu,cho đến hôm nay thật sự cậu đã chịu đựng không nổi nữa,cái cậu cần biết là anh đang ở đâu tại sao chưa đến gặp cậu.

-"Tên bác sĩ đó bị đuổi cổ từ lâu rồi,mày khôn hồn thì ngoan ngoãn một chút nếu không thằng nhãi đó cũng không cứu nổi mày đâu"_Cái gì?Bị đuổi?Tầm nhìn từ từ  di chuyển đến người nằm dưới sàn đang lên giọng hung hăng,2 bác sĩ kia nghe thấy  liền điếng người đến không thở nổi nữa,nguy rồi!

*Rắc*

_"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Tiếng la thảm thiết vang lên , cánh tay  bất ngờ bị bẻ ngược, cơn đau khủng khϊếp ập đến khiến hắn ta choáng váng đầu óc.Ống tiêm trên trên tay vì không đủ sức giữ nữa mà rơi xuống,toàn bộ cánh tay đều bị cậu bẻ đến vặn vẹo,hoàn toàn không còn có thể cảm nhận cảm giác ngoài sự đau đớn.Có thể thấy rõ ràng qua lớp da,khớp xương bị chệch qua một bên mà lồi ra bên ngoài.

-"Thằng khốn,mày làm gì tao??Tao sẽ gϊếŧ mày"

Vương Nhất Bác không trả lời hắn,gương mặt lạnh lẽo ngước lên nhìn 2 bác sĩ kia.

-"Ai đuổi?"_Giọng cậu càng trầm thấp hơn nhưng lại  như cơn giận sắp sửa phun trào.

Một vị bác sĩ chứng kiến cảnh tượng vừa rồi kinh hãi đến mức đứng đã không vững nữa,khụy xuống sàn,hô hấp khó khăn lời nói ra cũng không rõ ràng .

-"Là....là....viện trưởng"

-"Viện trưởng....?"

Vương Nhất Bác mỉm cười,nụ cười khiến người ta lạnh gáy.Xem ra chính các người ép tôi rồi....

*Phập* một phát,thản nhiên đâm mũi tiêm lúc nãy cắm sâu vào lưng tên bác sĩ dưới sàn,vẫn  đang còn quằn quại với cơn đau nơi cánh tay.Mũi tiêm cắm sâu vào da đến mức khi cậu rút ra thì chỉ còn lại phần thân nhựa trắng,nơi mũi tiêm đâm xuống máu tràn ra thấm đỏ cả chiếc áo sơ mi và dính lên người cậu một ít.Nhưng cậu chỉ bình thản hướng đến 2 người kia .

-"Đem ra ngoài"

Họ nghe thấy lập tức hoảng loạn bước đến bê người kia ra ngoài,người đó đã bị đau đến mức mắt đã trợn trắng,không ngừng kêu la.Xoay xoay bật lửa trên tay rồi nhét nó lại vào túi,sải bước rời đi.

Tại phòng làm việc.

-"Viện trưởng,hay là chúng ta mời bác sĩ Tiêu trở lại?"

-"Không thể"_Vị viện trưởng thở dài tháo mắt kính xuống mệt mỏi xoa 2 bên thái dương.

-"Tại sao? Cậu ta cứ liên tục đòi bác sĩ Tiêu,hoàn toàn không tiếp nhận bất cứ ai điều trị"_Nữ y tá bên cạnh lên tiếng.

-"Tiêu Chiến quả thực có tài nhưng tài của cậu ấy không thích hợp với bệnh nhân của mình,việc cậu ấy điều trị bằng cách khích lệ tinh thần và ngang nhiên để một tên tội phạm gϊếŧ người đi quanh quẩn ở bệnh viện thật sự quá sức tưởng tượng của tôi"

-"Vậy bây giờ tính sao?"

-"Cứ để vậy đi,nếu đến lúc cần thiết cứ tiễn cậu ta một mũi thuốc đi cho rồi.Cô ra ngoài pha giúp tôi một ly cà phê"

"Vâng ,viện trưởng"

Nữ y tá  cúi chào và rời đi,viện trưởng thở dài một hơi, tiếp tục với công việc còn dang dở.

Cốc....cốc....cốc

-"Vào đi"

Viện trường trên tay cầm một sấp tài liệu chăm chú xem xét không để ý người đang bước vào,người đó chậm rãi đi đến và cũng im lặng không nói.

-"Cô có chuyện gì sao?nhanh như vậy đã quay lại?"

Không thấy người trước mặt trả lời ông liền thấy khó hiểu mà ngước lên nhìn, thì sửng sốt.

-"Là cậu?"

-"Ông là viện trưởng?"

-"Sao cậu có thể ra đây?"_Lòng ông cảm giác bất an,rõ ràng phòng cậu ta phải khóa rồi chứ?.

-"Ngài đang sợ gì sao viện trưởng?"

Vương Nhất Bác cười nhàn nhạt vừa tiến lại một bước, viện trưởng đã sợ hãi bật người dậy.

-"CÓ AI NGOÀI KIA KHÔNG?? BÁC SĨ ĐÂU?BỆNH NHÂN TRỐN RA RỒI "

-"Ây ya viện trưởng,ông ồn ào quá rồi,tôi nên làm gì khiến ông im lặng hơn đây"

Vị Viện trưởng hoảng hốt càng lùi về phía sau bàn làm việc,chăm chăm nhìn cậu đề phòng.

-"Wang YiBo ,ở đây là Bắc Kinh không phải Mỹ,nếu cậu gϊếŧ tôi cậu sẽ không yên đâu"

-"Haha đã lâu rồi tôi không nghe lại cái tên này đấy"

Vương Nhất Bác ép ông vào tường,trong người lấy ra một con dao nhỏ,cậu lia mũi dao sắc nhọn vòng quanh cổ ông.

-"Tôi đã vất vả để tìm một con dao phù hợp với ngài đó viện trưởng,ngài thích không?"

Vị viện trưởng căng thẳng đến trán đổ mồ hôi ướt đẫm,ông nhất định phải bình tĩnh .

-"Tôi khuyên cậu nên bỏ dao xuống,bất kể cậu muốn gì tôi đều đáp ứng cho cậu,được chứ?"

-"Tôi muốn Tiêu Chiến"

Ông kinh ngạc....bác sĩ Tiêu? nhưng ông đã cho cậu ấy thôi việc,sao có thể...

-"Tôi...tôi.."

-"Ông đuổi anh ấy đi rồi phải không?"

*Phập*

Con dao đâm phập một cái lút sâu vào bụng,cậu còn không thỏa mãn mà đâm liên tục thêm nhiều nhát nữa,mỗi nhát đâm xuống đều dùng hết sức lực,dồn hết những căm ghét nóng giận vào đó.Đâm đến khi cậu vừa ngừng lại một chút,vị viện trưởng liền  yếu ớt mà ngã xuống,vết thương ở bụng loan lỗ,ông nằm thoi thóp trên sàn dùng chút sức lực cuối cùng ôm chân cậu.

-"Tha...tha cho tôi...xin cậu...tha cho tôi"

Vương Nhất Bác mạnh bạo túm tóc ông giật ngược lên,bắt ông nhìn mình.

-"Viện trưởng đừng nói vậy,nên dùng sức lực để tận hưởng trọn vẹn giây phút này đi"

Cậu lấy con dao đã dính đầy máu đưa lên trước mặt ông,rồi hạ xuống nhẹ nhàng  khứa một cái....rồi hai cái....ba cái.

*Cạch*

-"Viện trưởng,cà phê của ngài...."

Xoảng....

Tiếng ly tách đổ vỡ,nữ y tá chôn chân tại chỗ nhìn vị viện trưởng của mình bất động trên sàn người bê bết máu và còn...còn có gân tay gân chân đều bị cắt ra.

Vương Nhất Bác nghe tiếng động từ từ quay lại nhìn cô,bàn tay đầy máu nhẹ đưa lên miệng, thản nhiên ra hiệu.

Suỵt~