Uông Trác Thành bần thần buông anh ra,tỷ tỷ đau lòng xoa mặt anh.
-"Thế nào?sao lại mất việc?"
Mắt anh rủ xuống khẽ thở dài.
-"Chỉ là gặp chút bất trắc,tỷ tỷ đệ không sao đừng lo lắng"
Tuyên Lộ không kiềm được nước mắt ôm lấy anh,cô biết đệ đệ của mình chắc hẳn đang rất buồn,em ấy yêu thích công việc này biết bao nhiêu,suốt bao năm chịu dưới trướng người thầy học hỏi khó khăn lắm mới được điều trị với tư cách là một bác sĩ,vậy mà....
-"A Chiến đừng buồn,đệ đã cố gắng rất nhiều rồi,không làm chỗ ấy nữa chúng ta có thể tìm chỗ khác mà đúng không?Vẫn còn có tỷ ở đây,còn có A thành nữa đệ nhất định phải phấn chấn lên biết không?"
-"Tỷ tỷ ~"_Tiêu Chiến bật khóc nhào vào lòng cô,anh không biết vì sao mình lại khóc chỉ là giây phút này thật sự yếu lòng.
-"Hừm,ngu xuẩn"_A Thành một nước đi vào trong phòng đóng cửa lại,Tiêu Chiến nhìn theo hắn rồi nhìn sang tỷ tỷ,Tuyên Lộ cười dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt anh.
-"A Thành như vậy thôi chứ hôm qua rất lo lắng cho đệ đó"
-"Đệ biết mà tỷ tỷ,tính khí cậu ta đệ còn không rõ sao"
-"Được rồi,bây giờ vào trong nghỉ ngơi một chút ,để tỷ tỷ nấu gì đó cho đệ ăn"
-"Cám ơn tỷ tỷ"
Anh cảm thấy mình thật may mắn vì còn có tỷ tỷ bên cạnh ,mỗi lúc anh buồn bã hay vấp ngã chính tỷ tỷ là người cho anh nguồn động lực mạnh mẽ nhất để đứng dậy.
Bây giờ Tiêu Chiến thật sự cảm thấy rất mệt,đúng là bản thân nên nghỉ ngơi một chút,có thể sau khi ngủ một giấc tinh thần sẽ phấn chấn hơn và mọi chuyện vừa qua sẽ tốt đẹp hơn thì sao,nhưng dường như không phải.
Anh không những không thể phấn chấn mà còn ngã bệnh suốt một tuần liền,liên tục mê mang,nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao,khiến tỷ tỷ anh vô cùng lo lắng.Những ngày đầu anh bị mê sản không thể ăn bất cứ thứ gì nên phải dùng phương pháp truyền dịch để hỗ trợ cơ thể không bị mất sức.
-"Tiêu Chiến,anh là kẻ dối trá"
-"Nhất Bác...là em sao?"
-"Anh đã hứa gì với tôi?dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ ở bên cạnh tôi,sao bây giờ anh lại bỏ tôi ở lại?"
-"Không,anh không phải cố ý chỉ là...."
-"Anh là kẻ dối trá!!Tôi mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy anh"
-"KHÔNG! NHẤT BÁC!"_Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc,mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra kể cả lưng cũng bị ướt đẫm,anh vừa mới mơ thấy Nhất Bác,em ấy trách anh bỏ em ấy mà đi,anh thấy người em ấy có rất nhiều máu....rất đáng sợ.
Khụ....khụ....khụ
-"Sao?lại ho rồi?"_Uông Trác Thành từ ngoài đi vào trên tay còn có một tô cháo nóng hổi.
-"Cậu sao lại ở đây?"_Tiêu chiến thấy liền ngạc nhiên.
Uông Trác Thành khựng lại nhìn anh.
-"Tiêu Chiến cậu bệnh đến đầu óc có vấn đề à,tôi không ở đây vậy tôi ở đâu mới phải đây?"
-"Không, chỉ là cậu không đi làm sao?"
Đặt tô cháo trên bàn,bắt đầu thổi từng chút một và không quên liếc anh một cái.
-"Tôi ở nhà chăm cậu bệnh cả tuần nay rồi,chắc cậu đổ bệnh đến không biết gì đâu nhỉ?"
Tiêu Chiến yếu ớt mỉm cười,anh biết tuy luôn là người đấu khẩu với anh nhưng cậu ta là người đối với anh rất tốt,từ nhỏ lớn lên cùng nhau những lúc khó khăn con người này luôn dùng cách quan tâm chẳng giống ai để đối đãi với anh,người khác nhìn vào còn tưởng rằng anh chính là đang bị ức hϊếp.
-"Cám ơn cậu"
-"Đừng có mà hiểu lầm,tôi sợ tỷ tỷ chăm cậu bị mệt nên xin nghỉ ít ngày thôi,nói nhiều quá mau ăn đi"_Uông Trác Thành nhăn nhó đưa một muỗng cháo trước mặt anh,tuy gắt gỏng là vậy nhưng động tác chăm sóc lại rất nhẹ nhàng,mấy chốc đã ăn sạch.
-"Không ngờ Uông Trác Thành lại dịu dàng đến vậy ha"
A thành vừa dọn dẹp vừa đáp lại.
-"Tôi trước giờ luôn dịu dàng tại mắt cậu có vấn đề mới không nhìn ra thôi,nghỉ ngơi đi ,tôi ra ngoài đây"
Vừa mở cửa bước ra thì người phía sau nhẹ lên tiếng.
-"Cháo rất ngon,cám ơn cậu"
Đồ ngốc,có như vậy mà cũng cảm ơn sao?tôi chăm sóc cậu cũng cần cảm ơn sao?
-"Không ngon tôi đã không làm đầu bếp,thân!"
*Rầm*
Tiêu Chiến bên này bật cười,cái tên này đúng là......rõ ràng vừa mới khen dịu dàng một chút liền bạo lực như vậy.
Chiều hôm đó,sau khi mua thuốc cảm cho anh,tỷ tỷ chính tay đem vào phòng.
-"A Chiến!"
Tiêu Chiến dường như không nghe cô gọi,anh đang thẫn thờ suy nghĩ ,không biết bây giờ Nhất Bác thế nào rồi,có ăn uống đầy đủ không?có nổi nóng nữa không? Đã một tuần anh không đi làm thực sự lo cho cậu.
-"A Chiến!em sao vậy? "
Tiêu Chiến nghe thấy liền giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.
-"Tỷ tỷ"
-"Suy nghĩ gì mà ngờ nghệch ra vậy?Thuốc này nhớ uống đầy đủ cho mau khỏe,trái cây tỷ gọt sẵn trong tủ lạnh ấy muốn ăn nói tỷ lấy cho"
-"Đệ khỏe rồi mà,tỷ đừng quá sức.Mà tỷ tỷ đệ có chuyện muốn hỏi tỷ"
Tuyên Lộ ngồi lại cạnh anh.
-"Là chuyện gì?"_Bản thân cô cũng thấy ở anh thời gian gần đây rất lạ,hay suy nghĩ gì đó vẫn vơ,còn thường xuyên nấu ăn cho một người nào đó nữa.
-"Gần đây,đệ luôn nghĩ về một người,dường như sự xuất hiện của người đó đã trở thành một thói quen những lúc không gặp được lại có chút nhớ nhung,có chút nôn nóng.....tỷ tỷ đệ làm sao vậy?"
Tỷ tỷ mỉm cười xoa đầu anh.
-"Bởi vì đệ thích người ta rồi"
Thích rồi? thật sự là thích rồi sao?
-"Sao nào A chiến,người đó như thế nào?"_Cô thực không ngờ A chiến lại vì cảm nắng cô gái nào đó mới trở thành ngờ nghệch đến vậy.
-"Người đó....rất đặc biệt"
-"Vậy thì ngỏ lời với người ta đi,biết đâu họ cũng thích đệ đấy,A chiến của tỷ hảo soái thế này cơ mà"
Ánh mắt anh đang nhìn tỷ tỷ thì rủ xuống.
-"Chỉ sợ người đó mãi mãi cũng không hiểu được"
Tỷ tỷ ,bởi vì đệ thích phải một người đặc biệt nên tình cảm nhỏ nhoi này chỉ sợ người đó không hiểu được,cũng không thể hiểu...
Tại bệnh viện..
*Rầm*
-"Tiêu Chiến đâu?"