Những Người Bạn Vợ

Chương 62: Đêm dài lắm mộng

Thìn tiến tới nơi Thùy Dung đang đứng giữa phòng khách của nhà mình, anh đưa hai tay ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào mình, thân hình nhỏ nhắn của Thùy Dung nằm gọn trong vòng tay anh, mắt nhìn mắt, khuôn mặt thanh tú sao mà diễm lệ tới thế. Ánh mắt thông mình sau chiếc kính màu hồng nhạt, bờ môi mềm mại , chiếc mũi xinh xinh thật dài, tìm Thìn đập nhộn nhạo. Anh nghe được tiếng hơi thở hồi hộp của cô, nghe được tiếng tim của cô, nhìn rõ từng đường dọc trên bờ môi của Thùy Dung, ánh mắt cô nhìn anh say đắm.

Thìn từ từ, từng chút một, bờ môi anh tiến tới, chạm vào môi Thùy Dung, hai vòng tay xiết chặt lại, ôm chặt lấy người đối diện mình, hai tay Thìn ôm trọn Thùy Dung, kéo cô sát chặt hơn nữa vào mình, như muốn không bao giờ lìa xa….

Thìn giật mình thức giấc, anh ôm Thanh Dương quá chặt khiến cô khó chịu, Thìn bồi hồi nhớ lại giấc mơ đang dang dở. Thật lạ, gần đây anh rất thường xuyên mường tượng hình ảnh của Thùy Dung , có lẽ vậy nên thành ra mơ về cô em vợ. Anh ra khỏi giường, đi tìm chai nước uống, nhưng thay vì vớ ngay chai nước ở bàn cạnh đầu giường, anh lại ra phòng khách, sau khi tu một ngụm nước lớn, Thìn vô thức lại tiến về phòng vệ sinh chung bên ngoài.

Tách..tiếng công tắc điện vang lên khô khốc trong đêm tối, Thìn tần ngần đứng đó, rồi tiến lại gần đống quần áo cũ còn treo trên mắc. Vẫn là cái mùi hơi khai khai, ngai ngái, vẫn là vết nước nhờn còn đọng lại, vẫn là mùi mô hôi trên thân thể Thùy Dung. Thìn tiến lại gần, hít sâu vào mũi mình cái mùi hấp dẫn anh tột độ đó, anh càng lúc càng bị cuốn cảm xúc về phía Thùy Dung, mỗi ngày một nhiều, anh khao khát được nhìn thấy cô nhiều hơn, được thấy cô cười, được nói chuyện với cô. Nó còn khác xa cả mối tình đầu của anh, nó là sự nhớ nhung ngay cả khi đang ở bên cạnh Thùy Dung, cái gì đó rất gần rồi lại rất xa, sự khao khát không chỉ là nɧu͙© ɖu͙© vì quanh anh còn có rất nhiều cô gái khác, anh có thể hẹn Thảo, gọi Ngọc Lan bất cứ lúc nào, nói về thân hình thì Thùy Dung cũng không thể so bì với hai người đó. Vậy nhưng Thìn vẫn chỉ muốn có cô, được đồng hành với người con gái như cô.

Nhìn cô em vợ mỗi ngày đều chăm chỉ đi học, đi làm thêm, líu lo những bài hát bất kể lúc nào với một chất giọng rất đáng kể, những hành động tinh nghịch, những suy nghĩ thông minh. Thìn như đã rơi vào một mê hồn trận, mọi hành động của cô anh đều thấy rất đáng yêu, chỉ cần được ngắm nhìn cô anh cũng đã cảm thấy dễ chịu và vui vẻ hơn bất kể đang có chuyện gì xảy ra.

Tắt điện, quay trở lại phòng ngủ của mình, ngoài trời có vẻ đang đổ mưa, những tiếng sầm ì ầm vang vọng trong không gian, Thìn nằm xuống, lơ mơ về khuôn mặt, nụ cười và ánh mắt trong suốt của Thùy Dung.

………

ĐÙNGGGGGG!

Một tiếng sấm lớn đi liền sau một tia chớp sáng lóa cả bầu trời đêm, cả hai dường như diễn ra cùng một lúc chứng tỏ tia sét đánh ở rất gần. Tiếng động như muốn xé rách cả không gian , làm nứt ra bầu trời cùng những bí mật còn ẩn giấu phía trên nó mà không ai trên Đại Địa lúc này có thể biết được. Liền sau đó, bằng giác quan được rèn luyện của mình, Thìn nghe rõ một tiếng hét của nữ nhi vang lên trong căn nhà.

Thanh Dương cũng giật mình thức giấc vì tiếng sấm, Thìn thì bật dậy, lao ra khỏi cửa chạy về phía phòng Thùy Dung, nơi tiếng hét của cô phát ra. Anh vặn tay nắm cửa, cửa không khóa, anh tiến vào trong phòng, bên ngoài trời, cơn mưa ngày càng nặng hạt, Thùy Dung ngồi co ro trên giường, cúi mặt vào hai đầu gối đang được ôm bằng hai cánh tay. Nhìn thân hình mảnh mai đang sợ sấm sét của cô, Thìn chỉ muốn tiến tới, ôm chặt lấy để cho cô biết, dù là ông trời anh cũng không sợ, anh muốn bảo vệ cô suốt đời.

- Em sợ sấm sét à _ Thìn kéo nhẹ vai Thùy Dung nhất có thể để cô không giật mình.

- Vâng ! hu hu, em sợ lắm…

Thùy Dung ngước nhìn Thìn bằng ánh mắt rưng rưng và sợ hãi, qua ánh sáng lờ mờ của những tia sét và chiếc đèn ngủ, khuôn mặt không trang điểm của Thùy Dung bớt xinh đẹp nhưng lại tăng vạn phần hấp dẫn. Có gì đó ấm áp, có gì đó yếu đuối khác vẻ nhanh nhẹn và nghịch ngợm thường ngày, cô lúc này như chú mèo con cần người vỗ về.

- Thế trước ở phòng trọ cũng sợ thế này à ?

- Không, phòng trọ em trước kín với tầng dưới, quanh toàn nhà che hết nên tiếng sấm nhỏ, ở đây tiếng to quá.

- Ừ, tại phòng này làm cách âm không kín.

- Hic, này em không dám ngủ nữa, sợ lắm !

- Hay em qua ngủ với chị đi, anh ngủ ở đây cho.

- Thôi, ai lại thế !

- Ôi dào, sao đâu, sang phòng anh chị ngủ đi

Thanh Dương cũng đã thức dậy và tới phòng Dung từ bao giờ vừa lên tiếng, cô biết em gái mình rất sợ sấm sét từ bé xíu. Chính cô cũng hơi sợ nhưng từ khi có chồng, luôn ngủ cùng chồng , phòng lại cách âm tốt nên bớt sợ hơn nhiều.

Thùy Dung đứng dậy, ôm theo chiếc gối hình cá Heo của mình rồi ra khỏi giường, lững thững đi theo Thanh Dương và Thìn về phòng ngủ của hai người. Cô chọn vị trí trong cùng xa cửa sổ nhất nằm xuống, Thanh Dương cũng liền đó nằm xuống giữa.

- Anh sang phòng Dung ngủ, hai chị em ngủ đi nhé.

- Thôi, anh ngủ đây đi, em cũng sợ sấm mà, có anh ở đây vẫn đỡ sợ hơn.

Nếu là người khác thì Thìn có thể từ chối, nhưng…được ngủ cùng em vợ…điều này làm đầu óc anh hơi chao đảo. Nhanh chóng quyết định, Thìn nằm xuống phía ngoài cửa sổ, khác với mọi ngày, vì sợ nên Thanh Dương kéo tay Thìn ôm lấy cô, còn cô thì nằm nghiêng về phía em gái ôm lấy Thùy Dung. Ba người nhanh chóng tìm tới giấc ngủ.

Trong mơ màng, tiếp tục là hình ảnh và giấc mơ về Thùy Dùng, vòng tay Thìn ôm lấy cô, hai bờ môi tìm lấy nhau thật nồng nàn, tay chàng đặt trên vai nàng, nhưng sao rõ ràng ôm từ phía trước lại chạm được vào khe nách của Thùy Dung ? Thìn giật mình thức giấc, có lẽ cũng đã 4 giờ sáng. Tay trái anh vẫn đang ôm qua người Thanh Dương, nhưng bàn tay đang ôm nhẹ lấy vai Thùy Dung.

Thìn rùng mình, lần đầu tiên được chạm vào người Thùy Dung, dù chỉ là bờ vai nhỏ và qua lớp quần áo ngủ nhưng dươиɠ ѵậŧ anh đã cương lên mạnh mẽ chỉ trong tích tắc. Gần như tỉnh cả ngủ, anh cảm nhận nơi bàn tay anh tiếp giáp cơ thể cô em vợ. Anh nắn nhẹ bờ vai, rồi vòng tay xa hơn, anh xích người gần hơn nữa, sát vào người Thanh Dương, tay anh có cả một khoảng trống dài có thể vươn xa hơn.

Tay Thìn vuốt nhẹ dọc theo cánh tay của Thùy Dùng, anh hồi hộp như đi ăn trộm lần đầu tiên, bàn tay đưa dần xuống, đây rồi, là bờ eo thon thả của cô gái đang ám ảnh đầu óc của anh. Tay Thìn dịch xuống, một cảm giác mát lạnh, mềm mại, làn da bụng của Thùy Dung đã được tay Thìn khám phá . Trong cái quần ngủ của mình, Thìn biết chắc dươиɠ ѵậŧ của anh đang rỉ ra rất nhiều nước, chưa bao giờ anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới mức này. Người ta nói được voi đòi tiên thì cấm có sai, những tưởng chẳng bao giờ anh có thể chạm vào cơ thể cô em vợ, thì nay đã thành hiện thực, nếu trước đó là mong muốn vô hình cao nhất, thì nay đạt được rồi nó nhanh chóng được đẩy cao hơn nữa. Anh thèm khát hơn, được chạm vào hết cơ thể cô em vợ của mình.

Tay anh dịch lên trên, Thùy Dung mặc một chiếc áo ngủ hơi bó người và hở phần bụng, đúng ra nó không được gọi là áo ngủ cho lắm. Từng cm một, Thìn nhích từng chút tránh đánh thức cả hai chị em, Thanh Dương có vẻ ngủ rất say vì tiếng thở rất sâu và đều, Thùy Dung cũng vậy. Thìn kéo nhẹ tay về, đặt lên vai Thùy Dung, bóp nhẹ xem có phản ứng gì không . Không có gì cả, anh trườn tay xuống, đây rồi, tay anh đã đặt trên một khối thịt mềm nhô lên khỏi cơ thể của Thùy Dung. Nó gần như bằng phẳng, chỉ là nhú lên một chút như con gái tuổi 13 14, nhưng phần cao lên đó đủ làm Thìn ra nước nhờn ướt sũng cả quần mình. Anh yên lặng đặt tay trên bầu ngực nhỏ con đó, rất lâu, rất lâu, anh không còn cảm giác được thời gian nữa, cơn buồn ngủ lại ập tới, anh tự tập trung lại tỉnh táo. Mắt nhắm nghiền, Thìn liều lĩnh xoa nhẹ bầu vυ' của Thùy Dung, Ôi ! Cái cảm giác này, nó thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới tột cùng, trong anh bùng lên ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© và ham muốn không thể nào tả nổi. Anh xoa nhẹ bầu ngực đó, chạm nhẹ vào đầṳ ѵú em vợ rất nhỏ, anh liều lĩnh bóp nhẹ bầu ngực đó, thực ra là rất khó vì nó quá phẳng. Có thể nói so với ngực anh còn bé hơn, nhưng chừng đó chính là điều làm anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Bóp nhẹ rồi mạnh dần bầu ngực cô em vợ, Thìn quên cả thời gian và tất cả mọi việc khác trên đời.

Bỗng Thanh Dương có cử động, vì sấm sét nên thực ra hôm nay cô ngủ không quá sâu. Thìn giật mình thảng thốt đưa tay về đặt nhẹ lên vai Thùy Dung, vì sợ rút về nhiều và mạnh quá Thanh Dương sẽ biết. Thanh Dương lờ mờ hé mắt nhìn bằng ánh sáng nhàn nhạt báo hiệu một ngày nắng to. Cô ôm nhẹ cánh tay chồng mình và phát hiện điểm cuối của nó là trên vai em gái mình. Trong suy nghĩ của Thanh Dương thì nó rất bình thường vì anh ôm cô mà cô nằm sát quá em gái lên tay anh ngủ say ôm cô lấn sang cả vai của Thùy Dung. Nhẹ nhàng kéo tay chồng đặt trên ngực của mình, kéo nó trả về vị trí nó lên dừng lại, rồi cô quay người về phía chồng ôm chặt, cố ngủ thêm một chút để chờ chuông báo thức.

………………..

Sau một tối thật say bên cạnh những Lang Nha, Vô Hối trở về và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong lúc lơ mơ, anh nghĩ tới chuyện tình yêu của Quang, rồi nhớ tới Tử Liên. Hai hàng lệ tưởng chừng không bao giờ có thể rơi trên khuôn mặt anh lúc này lại đang tự nhiên mà chảy ra, anh nhớ cô, nhớ những kỷ niệm giữa hai người, rồi tình yêu trong anh nở rộ dành cho cô.

Năm Vô Hối gia nhập bổn bang đã hơn 16 tuổi, năm đó Tử Liên mới vừa 9 tuổi. Ban đầu, anh chỉ tập trung luyện công pháp điên cuồng, mục đích rất đơn giản, đó là phải thật mạnh mẽ để trả thù cho người cha anh yêu thương, sau khi nghe tin về mẹ anh, anh càng tập luyện điên cuồng hơn, quên ăn quên ngủ. Cũng chính vì quyết tâm của anh mà bang chủ mới ngoại lệ cho anh luyện công pháp, nhưng không được các lợi ích hay hỗ trợ như đệ tử chính quy của bổn bang. Do vậy, Vô Hối luôn luyện tập một mình phía sau mấy quả núi so với trung tâm của giáo, tránh xa các giáo chúng khác. Tư chất của anh không phải quá xuất xắc, nhưng sự hận thù trong anh lại trở thành một động lực ghê gớm nhất. Có thể nói trong suốt lịch sử của bổn bang, Sư Gia cũng chưa từng thấy ai luyện tập chăm chỉ như Vô Hối. Luyện tới quên ăn quên ngủ, nhiều thời điểm, anh còn chỉ mang theo chút lương khô đồ ăn rồi ở trong núi cả tuần, ăn lương khô, uống nước suối, tập luyện tới khi nào kiệt sức mà gục ngủ tại chỗ mới thôi.

Đối với tất cả giáo chúng, Vô Hối vừa là một kẻ kỳ quặc, vừa là một người khó gần, ít giao tiếp, ánh mắt thì lạnh lùng vô cảm và đầy uất hận. Nến suốt cả năm trời, gần như anh ta chẳng nói chuyện với ai trừ bang chủ và Sư Gia.

Lúc đó Tử Liên là một cô bé rất hiếu động, lại thân thiết với bang chủ kế nhiệm Bạch Khổng Tước, là hai chị em thân thiết nên thường được bỏ qua những trò nghịch ngợm của mình. Trái lại với Vô Hối, không ai không biết và quý Tử Liên, con bé càng lớn càng xinh đẹp, luôn có mặt và làm mọi người cười mọi lúc mọi nơi. Thế rồi cô bé vài lần nhìn thấy Vô Hối trở về bổn bang để lấy thêm lương thực, đồng thời xin gặp để Sư Gia chỉ điểm luyện tập lấy làm tò mò. Cô bé tiếp cận anh chàng, mặc cho Vô Hối tỏ vẻ không quan tâm, lững thững đi thẳng về sau núi, Tử Liên cứ thế đi theo, ngồi xem Vô Hối luyện tập, từ việc tò mò mà sinh ra thiện cảm khi nhìn thấy nỗ lực tập luyện của anh.

Dần về sau, Vô Hối bắt đầu bắt chuyện lại với Tử Liên, ngoài lúc luyện công hay đi theo Khổng Tước chơi đùa, Tử Liên thường đem đồ ăn ngon tới cho Vô Hối. Hai người như anh trai và em gái, Tử Liên có thể kể lể mọi thứ cho Vô Hối – một người chỉ lắng nghe không bao giờ phàn nàn sự lắm điều của cô. Ngược lại, anh bắt đầu quan tâm chỉ dẫn cô thêm về luyện nội khí, ngoài lúc cô mải chơi thì hai huynh đệ cùng luyện công. Trong lòng Tử Liên từ lúc nào đã coi Vô Hối như một người anh trai thực sự, còn trong lòng của Vô Hối thì ngày càng nhiều tình cảm với cô bé xinh đẹp hay lẽo đẽo theo mình.

Thế rồi một ngày sau đó 5 6 năm, không biết nguyên nhân từ đâu, tòa nhà nơi Tử Liên ngủ bốc cháy trong đêm, vốn luôn được làm từ gỗ và các loại cỏ rừng lên đã bén lửa thì bén vô cùng nhanh. Căn nhà chỉ trong vài phút chìm hẳn trong biển lửa, cả ngàn giáo chúng tập trung, nhưng võ công cao tới đâu cũng không thể đủ sức mạnh mà dập tắt ngọn lửa đang hừng hực kia được vì đúng lúc đó bang chủ và Sư Gia, hai người có khả năng nhảy vào giữa biển lửa kia lại đi vắng. Còn đám Cửu Sắc, tuy võ công cao, đều chưa luyện tới mức có thể an toàn trong đám cháy và những cột gỗ sẵn sàng đổ sập bất cứ lúc nào, do vậy, không ai dám mạo hiểm, đứng giữa sự sống và cái chết, bản chất con người luôn là lo cho mình trước, không ai liều lĩnh tính mạng của mình vì một vài cô tiểu sư muội đáng yêu nhưng cũng chỉ là 1 trong vô số các tiểu muội cả.

Trong lúc mọi người thất thần và vẫn tiếp tục chuyển nước tới dập lửa mà chẳng khác nào đem muối bỏ bể thì một cái bóng lao vào bên trong tòa nhà đó. Loáng sau, trên tay anh là hai cô gái, nhanh chóng thả hai người vào vòng tay mọi người rồi lại tiếp tục lao vào trong, lần nữa, lần nữa… Vì không biết Tử Liên ở phòng nào trong số 6 phòng của căn nhà, Vô Hối chỉ có cách đi từng phòng và thấy ai cứu người đó. Kết quả sau 3 lầm ra vào, cứu được 5 tiểu muội, người anh đã có vài vết bỏng. Lúc này ngọn lửa bùng lên, từng mảng gỗ , nóc nhà bắt đầu đổ xuống, mọi người hết sức can ngăn nhưng anh vẫn không lùi bước, anh đã mất cha, mất mẹ, chả lẽ lại để mất cô gái là người duy nhất anh quan tâm bây giờ. Anh luyện võ công làm gì khi không thể bảo vệ người mình thương yêu ?

Dội một thùng nước lên người, Vô Hối lao vào giữa đám cháy lần nữa, lúc này anh buộc phải chọn lựa, anh chạy thẳng lên tầng hai, né những mảnh gỗ cháy, những cột nhà thay nhau rơi xuống, Tử Liên đứng đó, không sợ hãi giữa hành lang chỉ mang một màu của lửa. Cô đã sẵn sàng đổi diện cái chết, nhìn ánh mắt quyết tâm và mạnh mẽ khác hẳn với vẻ tinh nghịch thường thấy của Tử Liên, trong giây phút đó, Vô Hối đã biết yêu. Anh lao tới ôm lấy Tử Liên đang sắp ngất vì nóng và khói, định phi thân ra ngoài cửa sổ, nhưng mái nhà đã sụp xuống, dùng hết năng lực giới hạn đang có của mình, anh đưa cô xuống tầng một, khắp nơi chỉ có lửa và lửa, anh cũng bắt đầu sặc khói và muốn ngất đi. Anh lao được tới cửa chính thì mấy cột gỗ lớn nhất đang hừng hực cháy đã chặn cửa, cũng không còn thời gian mà suy nghĩ vì phía trên, mái nhà đổ xuống làm tầng hai cũng bắt đầu sụp. Anh dồn hết sức bình sinh còn lại của mình, ném Tử Liên vượt qua bãi lửa cháy vào một khe hở duy nhất còn lại rồi gục xuống. Trong thâm tâm, anh cảm thấy uất ức, uất ức vì không kịp báo thù cho cha mẹ, uất ức vì anh lần đầu tiên cảm nhận được thứ mà người ta vẫn gọi là tình yêu trong giây lát, anh còn chưa hiểu rõ nó, chưa cảm nhận hết được cảm xúc đó mà đã phải bỏ mạng.

Gần 5 ngày sau, Vô Hối tỉnh lại trên giường với toàn thân bị băng kín như xác ướp. Không rõ may mắn bằng cách nào, không như 7 tiểu muội xấu số mất mạng trong vụ cháy, anh gục xuống đúng nơi thoáng nhất gần cửa ra vào, những cột gỗ và tầng hai sập xuống chống vào nhau vừa vặn tạo ra một khoảng trống để anh không chết cháy cũng như duy trì hơi thở thêm một thời gian cho tới khi Sư Gia nhận được tin báo khẩn phi thân về từ nơi tọa thiền. Anh được cứu ra nhưng toàn thân đầy vết bỏng, nhất là khuôn mặt gần như bị đốt cháy hoàn toàn.

Điều đầu tiên Vô Hối nhìn thấy khi tỉnh lại chính là khuôn mặt kiều diễm của Tử Liên, bao lâu nay vì ở cạnh mà anh không để ý rằng, cô bé ngày nào đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp gần tới tuổi trăng tròn, nhìn hai hàng nước mắt mừng rỡ khi thấy mình tỉnh lại của cô, Vô Hối cảm nhận được trọn vẹn nhịp đập của trái tìm mình, cảm nhận trọn vẹn rằng anh đã yêu cô rất nhiều.

Nhưng cuộc đời nào đâu suôn sẻ, Vô Hối từ đó càng gần gũi và thân thiết Tử Liên hơn, một người coi người kia là anh trai và ân nhân cứu mạng, hi sinh cả bản thân vì mình, một người coi người kia là hồng nhan tri kỷ, cũng nghĩ rằng phần nào đó ngoài sự gần gũi có ơn cứu mạng của mình, nhất định vẻ bên ngoài không phải vấn đề, hơn nữa sau này có thể chữa được theo sự phát triển của công nghệ. Vô Hối những tưởng hai người sẽ thành một đôi thì người đó xuất hiện, thực ra mà nói, kẻ đó xuất hiện từ lâu rồi, gia nhập bổn bang sau anh 4 năm, nhưng chẳng ai chú ý gì nhiều, anh cũng chỉ nghe qua có một đệ tử gia nhập rồi được bang chủ cho luyện môn công pháp gì đó rất khó. Tới nỗi ai cũng nghĩ hắn chỉ là chuột bạch của bang chủ, mặc dù chức danh Vô Sắc của hắn được phong nhưng thực quyền chẳng có, lại suốt ngày đi làm trò điên khùng nên anh cũng chẳng chú ý gì cho lắm. Ngược lại anh có sự đồng cảm, có lẽ lại một số phận đen đủi như bản thân anh được cứu vớt tới nơi này, từ ngày yêu Tử Liên, anh vẫn duy trì luyện tập chăm chỉ, thậm chí chăm chỉ hơn nữa vì muốn mạnh mẽ hơn, ngày nào đó đạt được chức vị, quyền lực nhất định trong bổn giáo, xứng đáng để ngỏ lời với cô.

Ngày đó cuối cùng cũng tới, trong cuộc luận võ hai năm sau dành cho chúng đệ tử, Vô Hối dễ dàng đạt được vị trí đứng đầu. Bỏ qua lời chúc tụng của tất cả mọi người, anh ngước mắt thẳng về phía Tử Liên khi được bang chủ trao giải thưởng, nháy mắt biểu lộ rằng, chiến thắng này của anh là giành cho em.

Tối hôm đó, anh hẹn Tử Liên ra bờ suối nơi anh luyện công, một bó hoa rừng anh tỉ mỉ chuẩn bị, anh dành tặng cho thiếu nữ mình yêu. Như trong một cuốn truyện tiểu thuyết tình yêu, dưới ánh trăng tròn sáng vằng vặc, dòng suối lung linh tỏa sáng phát ra tiếng róc rách, anh quỳ một chân trước Tử Liên, tặng cô bó qua đó và nói lời yêu. Cả khung cảnh lãng mạn như ủng hộ lời tỏ tình của anh.

Nhưng không, cô từ chối nhận bó hoa đó, cô từ chối tình cảm của anh, cô nói rõ vẫn luôn coi anh là một người anh trai, ân nhân cứu mạng của mình nhưng không thể nhận tình yêu của anh, vì, trong lòng cô đã đem tình cảm của mình trao cho một kẻ khác, một kẻ anh không bao giờ ngờ tới, kẻ mà ai cũng đang đồn thổi về sự chênh lệch giữa hắn và cô gái xinh đẹp tài năng nhất bang lúc đó : Nhất Sắc Huyền Ý My. Cô đem lòng yêu một kẻ đến sau đã có nơi chốn ???

Cả thế giới như sụp đổ dưới chân Vô Hối, tại sao lại như vậy, mọi cố gắng và hy sinh của anh, thậm chí suýt mất cả tính mạng vì cô, không bằng một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt tầm thường, một kẻ đã có tình yêu sao. Tại sao cuộc sống bất công như vậy, người con gái xinh đẹp nhất bổn giáo và người con gái xinh đẹp nhất trong lòng anh cùng đem lòng yêu kẻ điên khùng Vô Sắc kia ? Thậm chí, người con gái anh hết lòng yêu thương còn chấp nhận một mối tình đơn phương âm thầm, chịu đựng.

Mộ Liên muốn phát điên vì những suy nghĩ, sự tức giận, hận thù trong anh, anh muốn phá nát tất cả thế giới, anh gào thét chửi bới ông trời quá bất công với bản thân mình. Rất tiếc, trong đêm thanh vắng sau khi Tử Liên ngại ngùng chạy về, chỉ còn lại mình anh cùng khung cảnh lãng mạn mà giờ trong mắt anh chỉ là khung cảnh của cái chết.

Thời gian sau đó, sau khi trấn tĩnh mình, anh lại đem tình yêu đó biến thành sự si mê, âm thầm và chịu đựng. Dõi theo cô gái đang trốn tránh mình, mất rất nhiều thời gian, Tử Liên mới dám đối mặt và bình thường với Vô Hối được như trước, nhưng rõ ràng là có khoảng cách, và cô luôn chỉ để nó ở mối quan hệ của hai anh em. Còn Vô Hối giấu đi tình cảm của mình, cố gắng đối xử với cô như trước đây, anh đã quyết vì tình yêu dành cho cô mà chịu đựng tất cả, miễn sao cô hạnh phúc là anh đã thấy hạnh phúc rồi !

Nhưng anh có tức giận không ? Có hận thù không ? Có ham muốn không ? Có, tất cả đều có, có rất nhiều, không ai trên đời này lại chịu đựng sự bất công đến vậy, tất cả mọi việc anh làm không so nổi với việc chẳng làm gì của tên kia. Rồi anh đã cùng anh ta và những người trung thành với bang chủ, Sư Gia đánh một trận sống chết với bè lũ phản loạn do Huyền Ý My cầm đầu, anh thấy được nghị lực và tiềm năng vô hạn của kẻ anh vốn không hề yêu quý kia. Đúng vậy, hắn rất bản lĩnh, rất tài giỏi, anh không thể so bì với năng lực và trí tuệ của hắn, cùng những chỉ đạo tài ba đã biến đổi hoàn toàn bộ mặt của bổn bang. Bổn bang bước sang một trang mới, rực rỡ hơn, con đường đi rõ ràng hơn, mọi hành động tốt đẹp hơn. Không thể không phục, anh thực sự tôn trọng và coi Vô Sắc là bang chủ của mình, nguyện trung thành với bổn bang. Dù vậy, trong lòng anh vẫn luôn nhen nhóm ngọn lửa của sự ghen tỵ, chỉ có điều nó được giấu đi, vì lợi ích của bổn bang, gia đình thứ hai của anh, vì lợi ích của Tử Liên, người anh yêu hơn cả bản thân mình.

Nhưng liệu anh sẽ chịu đựng được bao lâu, hy sinh được cho hai người đó bao lâu nữa, khi mà lúc này, trong giấc mơ, ngoài hai hàng nước mắt, hai bàn tay Mộ Liên đang nắm chặt lại như muốn nghiền nát tất cả những bất công trong cuộc đời mình ?