Châu Phi – lục địa lớn thứ 3 trên Đại Địa, nơi của sự khắc nghiệt và đấu tranh, vùng đất chứa vô số những truyền thuyết và lịch sử. Đối với nhiều người đi tìm kiếm con đường tu luyện nội khí, tìm tới đỉnh cao của năng lực võ học và công pháp thì nơi đây là nơi nguy hiểm thứ 4 trên thế giới để thử thách bản thân mình. Nhưng nếu so sánh với ba nơi khắc nghiệt và nguy hiểm hàng đầu của giới tu luyện nội khí : Nam Cực, rừng Amazon và đảo Quỷ thì nó không hề thua kém về khả năng gϊếŧ chết một nhân tài.
Từ đại sa mạc rộng tới 9 triệu km vuông tới những vùng rừng núi tiềm ẩn vô vàn sinh vật chết người mà ngay cả công nghệ cùng sự tò mò tìm hiểu từ nhiều tổ chức khoa học vẫn chưa tìm ra hết luôn sẵn sàng tàn sát những kẻ nào dám thách thức vùng đất này.
Sáng hôm nay, khác với mọi ngày của một mùa nắng nóng nhất năm, một đàn Linh Cẩu tại Nigeria chừng hơn 40 con không dám hung hăng tranh cướp miếng ăn như chúng vẫn thường làm với bọn sư tử hay là dân bản địa cùng vùng. Con đực đầu đàn đứng im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn kẻ đang ngồi thưởng thức món thịt Hươu ngon lành kia. Vài năm nay, kể từ khi nó trưởng thành và cùng những con đầu tiên gia nhập đàn của nó gϊếŧ chết con sư tử đực khét tiếng trong chuỗi thức ăn tại đây, hầu như đàn của nó tăng vô cùng nhanh về số lượng cũng như tiếng tăm tới các loài sinh vật trong vùng. Không một đàn sư tử nhỏ nào dám cố giữ miếng ăn khi bọn chúng tới cướp, cũng không có đàn động vật ăn cỏ nào dám chống lại hay cố bỏ chạy khỏi bọn chúng. Chỉ có thể cúi đầu đẩy cho chúng những con già hoặc yếu nhất đàn như vật hiến tế để có thể tiếp tục sinh sống tại khu vực này.
Lần lượt, từng loài một, từng khu vực một suốt dãy núi kế cận trải dài qua hoang mạc Xavan này, miễn trong địa phận của nó đều phải thay nhau hiến tế thức ăn cho đàn của nó. Nó thậm chí không hề sợ con người, và trong đầu nó nghĩ rằng, nếu muốn, nó có thể cho hơn 200 những con linh cẩu trong đàn của mình xé xác cả một thôn làng của người bản xứ. Nó cho mình đứng đầu ở đây, và ngày nào đó, con cháu nó có thể đứng đầu cả loài người cũng nên.
Nhưng nó nhầm, nhầm rất lớn, vì sai lầm với ý nghĩ loài người yếu đuối mà hôm nay, bầy của nó đã giảm hơn 4/5 số lượng vì cái chết chỉ vẻn vẹn trong chưa tới mười mấy phút. Nhìn hàng trăm con trong đàn nằm la liệt xung quanh kẻ con người kia, nó chợt sợ hãi và nghi ngờ hiểu biết về sức mạnh của con người trước giờ. Có lẽ từ nay, tốt nhất là nên tránh xa và không bao giờ được phép tranh cướp đồ ăn của loài động vật hai chân kia.
- Đó có phải là kẻ ông tìm kiếm không ạ ?
Một đứa bé gái ước chừng 12 tuổi với mái tóc xoăn dài màu bạch kim, khuôn mặt trắng như trứng gà toát ra sự thông minh và xinh đẹp khó mà tưởng tượng được hướng anh mắt về kẻ đang nướng thịt hươu dưới một gốc cây nằm trơ trọi phía đằng xa. Ngước mắt hỏi một cụ già, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hồng hào , tay cầm một chiếc gậy chống với nắm nay ở đầu vừa với lòng bàn tay.
- Không, có lẽ chúng ta đã tìm ngược hướng rồi, đây không phải là Thiên Mệnh Nhân mà là kẻ đối nghịch với người ta cần tìm : Sát Thần Nhân. Chúng ta nên đi thôi, đừng nên qua lại với hắn.
- Ông là vô địch mà vẫn sợ hắn sao ? Hắn cũng chỉ là gϊếŧ được vài con Linh Cẩu, đâu có gì ghê gớm.
Ông lão, khẽ cúi xuống, buộc lại mấy chiếc dây phất phơ ở cổ tay áo cô bé, nhẹ giọng:
- Không phải sợ hay không, ông không có quyền tác động vào ý định của các Thần. Nhưng nếu có thể cứu giúp phần nào đó, duy trì được sự tồn tại nhất định của loài người, ông không sợ bị các Thần trách phạt mà giúp đỡ người có Thiên Mệnh. Củng cố cho anh ta trước khi trận chiến cuối cùng của vũ trụ này xảy ra.
- Vậy người có Thiên Mệnh này nhất định rất tài giỏi rồi, có ông giúp đỡ thì anh ta sẽ thắng được Thần sao ?
- Không, chỉ là có cơ hội bảo hộ một số người nào đó trong khả năng của anh ta chạy trốn khỏi chung cực chi chiến.
- Vậy thì đâu khác gì ! _ cô bé bĩu môi.
- Có thể khác đấy !
- À, hay ý ông là truyền thuyết về người cứu vũ trụ này ?
- Truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, con người cũng vậy, thần cũng vậy, nếu không có lỗ lực, sự may mắn và đầu óc đủ tỉnh táo thì những lời trong truyền thuyết cũng chẳng giúp gì được.
- Xì, nói chung cháu cũng chẳng quan tâm, dù gì chung cực chi chiến cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cháu cả. Do ông nói ở đây rất nhiều cảnh đẹp lên cháu mới đi theo thôi, chứ mấy cái nhân nhân gì đó cháu chẳng đoái hoài. Loài người vốn rất ngu ngốc mà.
- Loài nào thì cũng đều giống loài người mà thôi, LaLa, cháu không được tự đặt mình cao hơn những người khác.
- Cháu đâu có, mà chỉ thấy thực tế, con người cứ cho mình là chúa lắm, làm chủ cái Đại Địa bé tẻo teo này, rồi nghĩ mình đã quá phát triển và vô thượng trong gầm trời này, rồi quay sang tranh cướp, gϊếŧ hại lẫn nhau. Bọn chúng chẳng biết đối với Thần thì Đại Địa của bọn chúng không khác nào nắm cát trên tay họ. Chẳng phải là ngu ngốc hay sao ?
- Được rồi, rời khỏi đây thôi, lúc nào cháu sẽ hiểu tại sao lại như vậy. Còn giờ phải về hang đã, ông sắp tới thời gian cần ngủ rồi.
- Vâng ạ, cháu cũng muốn ngủ rồi, lần này cứ để cháu ngủ vài năm nhé, đừng đánh thức cháu nếu chưa tìm ra cái tên Thiên Mệnh Nhân kia. Mà ông vẫn chưa chịu nói tại sao cháu với hắn lại cần gặp nhau thật sớm trước chung cực chi chiến đó.
- Được rồi, khi nào gặp sẽ nói, nếu không gặp được thì chẳng ích gì đâu.
- Cái ông lão này, nói bằng hòa !
Kẻ lang bạt đang ngồi nướng thịt Hươu ăn kia lập tức hướng ánh mắt về phía hai ông cháu đang trò chuyện. Hai con ngươi của hắn đỏ quạch, hằn lên từng tia máu, hốc mắt tăm tối như muốn nuốt chửng và tàn sát tất cả những sinh vật sống nào tới gần, khuôn mặt với chiếc cằm nhọn ánh lên vẻ độc ác mà không người bình thường nào nhìn thấy không lập tức sợ hãi chạy trốn. Hắn từ từ đứng dậy, rút hai bên hông ra hai thanh kiếm đen sắc lẻm, phi thân như chớp về phía phát ra tiếng cười của cô gái. Tốc độ thật khó tin, khoảng cách chừng 300m mà chưa tới 2 giây hắn đã tới nơi, không nói, không nhìn, trong ánh sáng chói lòa màu vàng đang tỏa ra bao trùm kín cô bé, hắn vung song kiếm xuống.
Một tiếng va chạm váng óc vang lên, ngay sau đó là sự tĩnh mịch, ông lão và cô bé kia đã biến mất hoàn toàn, trên mặt đất, chỉ còn hai đường nứt kéo dài mấy chục m và sâu hoắm xuống từ chiêu thức hắn mới xử ra. Hắn nhìn vết mẻ của thanh kiếm chạm trước lắc đầu, quay về nơi miếng thịt Hươu lớn đang nướng sắp chín. Mồm hắn lẩm bẩm :
- Thiên Ma cốc chủ, sẽ có ngày ta moi tim ngươi ra trong cái thân thể loài Rồng đó.
…………………………………
Thìn lái xe tới công ty Hoàng Kiệt theo lời nhờ vả của Linh mà đầu óc bay tận đâu, anh nhìn ngắm bàn tay phải của mình, bàn tay mà đêm qua đã được đυ.ng chạm vào người Thùy Dung – cô em vợ vô cùng đáng yêu của anh. Anh tự hỏi lòng mình cái cảm xúc mãnh liệt về Thùy Dung trong lòng anh là gì ? Là sự ham muốn nɧu͙© ɖu͙© tới vô cùng một cách bệnh hoạn xấu xa hay là sao ? Không phải vậy, điều anh muốn không chỉ là tìиɧ ɖu͙©, mà cái mong muốn được yêu cô gái như Thùy Dung, được chiều chuộng, được ôm chặt và quấn lấy cô gái đó mới là phần lớn. Chẳng lẽ anh đã cảm nắng cô em vợ mình ? Anh cũng không biết nữa, chỉ có điều, từ trước tới nay, ngoại trừ mối tình đầu Huyền Ý My – người đã làm cho anh đau đớn, mục rữa trái tim tới vô cảm thì bây giờ mới xuất hiện người làm cho anh nhớ, anh thương, nghĩ về mỗi lúc phải chia xa.
Mải đuổi theo những suy nghĩ, đoạn đường thật nhanh chóng kết thúc, Thìn đỗ chiếc xe máy trước cửa công ty sát với vỉa hè, ngó ngiêng tìm bãi gửi xe, một tên bảo vệ hống hách chạy tới:
- Anh đi đâu ?
- Tôi vào công ty Hoàng Kiệt
- Xin việc à, để xe vào kia
Tên bảo vệ cũng ước chừng hơn Thìn vài tuổi chỉ tay về phía bãi xe ngoài trời nắng chang chang. Thìn lắc đầu :
- Anh cho tôi đỗ vào hầm xe được không , ở đây phải có hầm xe chứ ?
- Hầm xe cái gì ! Hầm xe chỉ dành cho nhân viên và khách hàng, đỗ vào kia hoặc đi lên trên mấy trăm m mà đỗ.
- Tôi cũng đến công ty có việc, cũng coi như là khách hàng vậy đỗ trong hầm xe có vấn đề gì đâu ?
- Không đỗ thì tìm chỗ khác mà đỗ, lượn.
- Vậy thôi, tôi về, nếu đó là cách tiếp đón nhân sự của công ty !
- Cứ tự nhiên !
Thìn có ý trêu đùa, nhưng thực ra cũng khá bực mình với tên bảo vệ hống hách này, làm cái nghề cùng mạt này hiếm ai có cho mình một thái độ làm việc đàng hoàng, thật kỳ lạ. Lẽ ra càng ở dưới thấp, người càng cần có được thiện cảm của tất cả mọi người, nhưng giống đời hay ngược lại, vì không có, vì có ít thì xu hướng con người lại càng thích thể hiện ra ngoài những gì mình không có, thường bị bắt nạt bởi những người cao hơn mình, con người càng thích thể hiện quyền lực của mình trong khả năng nhất định có thể, không phải số đông nhưng cũng không hề hiếm. Có lẽ nhìn chiếc xe wave cũ và bộ quần bò áo phông trên người anh, hắn cho rằng anh chỉ là một kẻ đến xin việc vớ vẩn nào đó, thậm chí là nhờ vả người quen nên mới dám vác mặt tới một công ty lớn thế này xin việc.
- Anh Thìnnnn !
Tiếng gọi của Linh từ đằng xa, Thìn nhìn ra đằng sau, Linh thò cổ ra khỏi chiếc xe E200 màu trắng gọi anh, rất nhanh cô đã xuống xe chạy tới sau khi chiếc ô tô dừng hẳn.
- Anh tới lâu chưa ?
- Anh vừa tới mà bảo vệ không cho để xe vào chỗ mát đang muốn đuổi anh đây !
- Anh là anh Thìn chồng của Thanh Dương, chuyên gia marketing ạ ?
Thìn quay sang bắt tay và nhìn cậu trẻ mà anh đoán là Trung – anh chàng đang theo đuổi Linh đồng thời là con trai bà chủ tịch hội đồng quản trị công ty này qua lời kể của Thanh Dương.
- Không dám nhận là chuyên gia, toàn là tôi tự học thôi. Cậu là Trung phải không ?
- Oh, anh nhận ra em ạ, anh em mình gặp nhau ở đâu rồi nhỉ ? Chắc không phải chứ ?
Với người khác thì chỉ là câu nói bình thường, nhưng với Thìn thì bằng cảm quan , năng lực phân tích âm điệu anh ta biết tên này cũng đang tỏ vẻ coi thường bộ dạng bên ngoài của mình.
- À không, do có vài lần nghe về cậu qua vợ mình kể nên đoán vậy.
- Anh thật sắc sảo đó nhé. Mà anh vừa nói bảo vệ không cho anh để xe vào là sao ạ ?
- Trời nắng quá, tôi xin đề xe trong hầm cho mát với tôi rất quý chiếc xe này, nó được mua bằng những đồng tiền đầu tiên tôi tự kiếm được , có thể nói là chiếc xe khởi nghiệp nên không lỡ nhìn nó bị đốt dưới cái nắng này.
- Chết, thật ái ngại quá, chắc anh bảo vệ tưởng anh chỉ là ship hàng hay gì
Thìn hơi trợn mắt tức giận, cái thái độ tên Trung này chẳng khá hơn tên bảo vệ là bao, rất có vẻ khinh người. Hắn không nhìn thấy điều đó vì đang quay sang quát tháo tên bảo vệ, dọa đuổi việc các kiểu, tên bảo vệ cun cút sợ hãi, chạy tới dắt xe cho Thìn vào trong hầm để xe, trong khi đó, tên Trung , Linh và Thìn đi vào sảnh chính tòa nhà.
Chia tay tại cửa ra thang máy, Trung tiếp tục đi lên trên, còn Linh và Thìn dừng lại ở tầng 5, nơi tất cả nhân sự phòng cô đang nóng lòng đợi anh tới. Thang máy khép lại, Thìn lên tiếng :
- Cậu Trung kia không phải người tốt đâu, em nên xem xét cẩn thận.
Linh đỏ mặt quay sang nhìn Thìn, không phải liên quan tới cậu Trung kia, dù rằng điều kiện cậu ta đủ hết các yêu cầu của cô, nhưng cảm xúc ngay từ khi cô gặp lại Thìn ban nãy đã rất khác rồi.
- Đâu có gì đâu anh, em đã quyết định gì đâu ạ.
- Vậy là tốt, công ty này có vẻ nhiều người khó chịu ghê.
- Em hiểu ạ, anh thông cảm giúp em với _ Ý Linh là cả thái độ bảo vệ và câu nói hơi xiên xẹo lúc nãy của Trung cô đều hiểu Thìn đang rất bực, chỉ cô biết Thìn ra sao, và so với cậu Trung kia anh còn có thể còn hơn về đẳng cấp và quan hệ nhiều kìa.
- Vì giúp Linh nên phải thông cảm thôi chứ biết làm sao !
Nhìn nháy mắt cười với Linh, Linh thấy thật vui, cái cảm giác này khá lạ lẫm với cô, được tặng quá nhiều hoa và quà, cô không thấy vui khi được đàn ông quan tâm nữa rồi. Nhưng chỉ một nụ cười của Thìn và câu nói tỏ ý vì cô mới nhẫn nhịn những sự coi thường này, cất công tới đây giúp cô đủ để trái tim cô đập mạnh hơn một cách bất thường.
6 con người đang ngồi quanh bàn họp, vẻ mặt căng thẳng vô cùng, mấy năm nhàn nhã, chưa bao giờ họ phải đối mặt với nguy cơ như lúc này, và niềm hi vọng của họ chỉ còn lại rất lé loi, thực tế là chẳng dám hi vọng nhiều vì bao công ty chuyên nghiệp, chuyên làm về lĩnh vực marketing cũng bó tay, đi bấu víu vào chỗ người quen của cô nhân sự mới này e có hơi mong manh.
- Xin giới thiệu tất cả mọi người đây là anh Thìn em đã nói tới
- Chào anh
- Em chào anh…
- Đây là anh Tùng – trưởng phòng… đây là chị Chi phụ trách truyền thông….
Linh giới thiệu nhanh một vòng vị trí và chức vụ của mọi người, sau đó cô ngồi xuống, Thìn đứng đối diện với cậu Tùng trưởng phòng từ đầu bên này bàn, vẫn chưa ngồi xuống ghế của mình.
- Chào tất cả mọi người, cũng rất lấy làm vinh hạnh được mọi người mà cụ thể là bạn Linh xinh đẹp đã tin tưởng nhờ tới tư vấn hôm nay. Không biết có thể giải quyết những việc gì cho mọi người nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Tất cả vỗ tay rào rào, một thói quen khó bỏ của những công ty lớn hoặc hoạt động kiểu nhà nước.
- Được rồi _ Thìn giơ tay ra hiệu dừng lại _ Qua trao đổi với Linh hôm qua, tôi hiểu hoàn cảnh mọi người đang vướng phải. Đây là vấn đề không phải ngày một ngày hai ra được một bản kế hoạch marketing truyền thông chính xác - hiệu quả và có tính thực tế.
Vẻ mặt mọi người trầm xuống sau lời nói của Thìn, vài ý nghĩ lướt qua đầu họ, thôi xong rồi, tức là anh này cũng cần nhiều ngày hơn như mấy công ty agency, cũng đúng thôi, ca khó thế này , tiêu tiền tỷ để làm marketing truyền thông cho một chiến dịch lớn và lâu dài chứ đâu phải đơn giản đâu.
- Tuy nhiên ! _ Thìn thầm cười khi thấy ánh mắt sáng lên của 7 con người trước mặt anh, họ đều có vẻ rất hiền hậu, dễ gần tuy chắc chắn là những kẻ lười nhác và không được việc._ Tuy nhiên tôi nghĩ vẫn có thể thực hiện được một bản kế hoạch tương đối hoàn chỉnh để nộp cho sếp của mọi người vào chiều tối mai, mà theo hạn là trước 12h đêm mai vì như vậy mới được tính là hết hai ngày. Nếu mọi người cung cấp đủ mọi tài liệu, số liệu tôi cần, tôi sẽ làm nó trong vòng 8-10 tiếng là đủ, sau đó còn thời gian chúng ta sẽ ngồi xem xét kỹ lại cho hoàn thiện nhất có thể.
- Wow
- Thật hả anh
- Anh Thìn là siêu nhân hả Linh !
Nhiều tiếng thán phục vang lên, một người ? Một người làm công việc thay cho cả 1 đội ngũ marketing và chỉ trong vòng chục tiếng đồng hồ có thể lên một kế hoạch chi tiết cho cả năm nay và có tính thực tiễn, tính thuyết phục sao ? Tin nổi không đây, nếu làm được thật, anh ta chả đúng là chuyên gia hàng đầu còn gì ?
- Chỉ cần anh Thìn yêu cầu, chúng tôi sẽ cung cấp mọi thứ có thể ! _ Chàng Tùng trưởng phòng hưởng ứng
- Em không biết nhiều, nhưng trà nước , đấm vai massage em sẵn sàng theo lệnh sếp _ một cô nào đó hình như tên Chi hóng hớt ngay.
- Em xin phục vụ sếp từ A-Z và đội ơn sếp dài dài nếu sếp giúp bọn em qua được cơn bão này
- Thôi chị Vân ơi, chị 2 con rồi đấy, máy móc hỏng hết rồi
Bầu không nghĩ đã bớt ảm đạm, vui tươi hơn rất nhiều, trong lúc mọi người lại tràn đầy hi vọng được cứu thoát khỏi sự trừng phạt từ chủ tịch nhờ Thìn thì Linh bí mật nhìn Thìn như một vị cứu tinh, một người đàn ông tỏa ra sự ấp áp không tưởng, chính cái cảm giác này, cảm giác an toàn, yên tâm khi có anh ta kề bên. Tại sao bạn cô lại may mắn như vậy, tìm được một người bản lĩnh như thế này làm chồng mình, so với anh, tất cả bọn công tử mặt trắng tán tỉnh cô cứ như bọn trẻ con đứng trước một kiếm khách tài ba độc hành thiên hạ vậy. Chỉ cần có anh ở bên, bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể yên tâm và hạnh phúc.